Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 92




Edit: phuong_bchii

________________

Kỷ Minh Tranh quả nhiên bị cảm lạnh, sau khi trở về thì hắt xì liên tục, cũng lên cơn sốt nhẹ, Bành Hướng Chi đương nhiên buông tâm tư làm đầu bếp xuống trước, đút thuốc cho cô uống xong, bản thân cũng tắm rửa một cái, lên giường nằm cùng cô sớm.

Hai người nhàn hạ nói chuyện, Bành Hướng Chi đắp chăn cho cô, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Mấy tiếng trước mình còn ngâm nga bài hát kho thịt cho Kỷ Minh Tranh, mấy giờ sau hai người nằm ôm nhau, khúc nhạc đệm này dường như phát sinh đến kinh thiên động địa, nàng thậm chí còn cảm thấy, muốn tổn thương đến gân cốt tình yêu của mình, nhưng nó giải quyết nhanh chóng như thế, hình như lại chưa từng thật sự tới.

Ngoại trừ Tranh Tử ở một bên còn hắt xì, ngoại trừ chính mình khóc đến choáng váng đầu óc, giống như là ngủ say.

"Lần này, cậu cũng chủ động thẳng thắn nói ra khuyết điểm lớn nhất, phải không?" Bành Hướng Chi xoa lỗ tai Kỷ Minh Tranh.

"Đúng vậy."

"Vậy mình thật sự cảm thấy cậu không hoàn hảo, mình thật sự muốn 'dạy dỗ' cậu một chút," giống như đạo diễn dạy dỗ diễn viên, Bành Hướng Chi cho tới bây giờ đều là đạo diễn lớn, mạnh mẽ vang dội các loại kia. Suy nghĩ một chút, nàng lại bổ sung một câu, "Hai ta học tập lẫn nhau, ưu điểm của cậu không ít, nhưng ưu điểm của mình cũng rất nhiều."

Kỷ Minh Tranh cười: "Được."

"Có điều mình rất tò mò, thật ra loại chuyện này, nếu như cậu vẫn gạt mình, mình sẽ không biết, hoặc là chờ một hai năm, chúng ta lại ổn định một chút, tâm lý của mình mạnh mẽ một chút cậu hãy nói, không phải sẽ ổn thỏa hơn bây giờ sao?"

"Bởi vì mình cảm thấy mình đã làm sai." Kỷ Minh Tranh mím môi, nói.

"Hả?"

"Mình có thể tìm ra cách để tự mình làm quen với cậu, có thể tìm ra cách để tạo cơ hội cho cả hai chúng ta, nhưng không nên có một con đường tắt trong việc tái tạo lại bản thân của một người, về cách mình tìm lại sự tự tin của mình. Nếu để vượt qua cây cầu, hãy dựng một cây cầu độc mộc, rất có thể nó sẽ bị gãy ở giữa và chúng ta vẫn bất lực khi đối mặt với dòng sông một lần nữa."

"Việc mình nên làm, là giúp cậu học bơi." Nên ở bên cạnh ủng hộ nàng, cổ vũ nàng, cho nàng thời gian, để nàng thật sự tỉnh táo và mạnh mẽ, chứ không phải ở trên con đường xây dựng nội tâm của Bành Hướng Chi, dục tốc bất đạt.

Nhưng may mắn chính Bành Hướng Chi rất lợi hại, thật sự trong quá trình này dần dần tìm về sự tự tin.

"Cậu vừa rồi sau khi biết được sự thật, khi mình vẫn không có cách nào, bộ dáng vẫn tự tán thành, càng làm cho mình cảm thấy, đây mới là điều mình muốn nhìn thấy."

Không phải Kỷ Minh Tranh trợ giúp, mà là chính Bành Hướng Chi, mạnh mẽ mà tự tin nói, dù vậy, vậy thì thế nào, vẫn phải là cậu.

Mình cần cậu.

Kỷ Minh Tranh dùng giọng nói êm tai vừa lạnh vừa mềm của cô nói, Bành Hướng Chi hơi đỏ mặt: "Thôi, mình nào có ngầu như cậu nói."

"Nước ép nhà cậu, sẽ không thấy mình vừa ngầu như vậy, lại nổi lên ý xấu, muốn ôm mình, để cho mình sau này đều ngầu cho cậu xem đó chứ?"

Cổ họng Kỷ Minh Tranh ngứa ngáy, ho khan: "Không có."

Bành Hướng Chi vội vàng vỗ lưng cô, sau đó đưa nước ấm cho cô.

Kỷ Minh Tranh ngồi dậy, nâng ly uống hai ngụm, còn nói: "Còn một chuyện nữa, mình không muốn giấu cậu."

Về sau cô đều tận lực không gạt Bành Hướng Chi, cho dù lúc trước là muốn cho nàng bất ngờ, nhưng cô cảm thấy, Bành Hướng Chi càng muốn thẳng thắn thành khẩn.

"Hả? Cậu còn gì chưa khai báo?" Bành Hướng Chi kinh ngạc.

Cô gái kho báu gì đây, nhân vừng đen này là chảy cũng chảy không sạch sẽ à?

Kỷ Minh Tranh thấy nàng hiểu lầm, thoáng dịu dàng nói: "Lúc trước mình đăng một căn nhà lên mạng, người môi giới nói giá thị trường hiện tại không tệ, chu kỳ giao dịch ước tính khoảng hai tháng."

"À." Cái này cũng phải báo cáo với nàng sao? Bành Hướng Chi có chút xinh đẹp, nàng cảm giác mình đang làm chủ cái gia đình này.

Kỷ Minh Tranh tiếp tục nói: "Sau khi lấy được tiền, chúng ta đi mua mấy chiếc xe cậu muốn, mình đã tìm kiếm theo mẫu của cậu, bởi vì là số lượng có hạn, hiện tại đã không còn bán nữa, chỉ có thể lấy từ chỗ người khác, nhưng mình đã xem thử, giá cả chênh lệch rất lớn, mình không hiểu biết về xe motor nên chúng ta cùng đi."

"Cậu bị khùm à?" Bành Hướng Chi ngồi thẳng dậy, mắng cô.

"?"

"Hiện tại cậu gây dựng sự nghiệp đó cậu ơi, cậu bán nhà không phải là vì tích lũy cho mình chút tài chính sao? Cậu mua xe cho mình, tiền của cậu cũng không kiếm được, hiện tại xa xỉ cái gì hả?"

"Mình không cần cậu bù đắp cho mình, lúc mình bán xe đã nghĩ, là cảm thấy tạm thời gây dựng sự nghiệp quan trọng hơn, càng có phát triển mới bán, cậu nghĩ mình ngốc à?"

Kỷ Minh Tranh lại ho lên, nhíu mày: "Sờ đầu gỗ."

"Ồ." Bành Hướng Chi đưa tay vỗ vỗ đầu giường gỗ.

"Căn nhà đó bán được nhiều tiền, mình sẽ giữ lại vốn khởi nghiệp." Kỷ Minh Tranh chậm rãi nói.

"Không phải, mình không cần  cậu bồi thường mình như vậy, cậu hiểu không? Cậu như vậy mình sẽ cảm thấy, cậu vội vã thanh toán cho mình, mình cảm thấy rất không thoải mái." Bành Hướng Chi không vui, ngồi ở trên giường nhìn vách tường.

"Cậu nghe mình nói," Kỷ Minh Tranh kéo tay nàng, "Lúc đó mình muốn cậu đầu tư, là vì để cậu có mục tiêu mới, hoặc là nói, thú vui mới."

"Nếu như cậu ngay cả món đồ cậu yêu thích cũng muốn bán, vậy việc mình làm, còn có ý nghĩa gì?"

"Mình muốn tăng thêm nhiệt tình của cậu đối với cuộc sống, không phải muốn cậu hy sinh nhiệt tình vốn có."

Hơn nữa, vốn dĩ là một phần nhiệt tình rất lớn.

Ước nguyện ban đầu của cô, là muốn nhìn thấy Bành Hướng Chi vui vẻ tự do tự tại, chứ không phải vì cô mà cắt đứt một phần "tự do" của mình trước.

Bành Hướng Chi suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Nhưng ngày đó mình nói, cũng thật sự là băn khoăn của mình, mình rất sợ có một ngày mình lái tai ầm ĩ lên, mình sẽ không chú ý tới xe xông tới gì đó, rất nguy hiểm."

"Bây giờ mình sợ nguy hiểm, sợ xảy ra chuyện, bởi vì mình cũng muốn tốt với cậu, không phải từ bỏ, cũng không phải hy sinh gì."

Là cân nhắc, là nàng thật sự tìm được thứ cảm thấy muốn quý trọng hơn.

"Vậy thế này đi, sau này thỉnh thoảng chúng ta ra ngoài hóng gió, nếu cậu sợ có tình huống, thì dẫn mình theo, chúng ta chậm một chút, mình có thể giúp cậu nghe, cũng có thể giúp cậu xem." Kỷ Minh Tranh đề nghị.

"Nghe không tệ," Bành Hướng Chi ngồi xếp bằng, dùng nắm đấm đấm vào thái dương, "Nhưng thỉnh thoảng lái thì càng không cần phải mua, mình đi tìm Đại Khải mượn, hoặc là có thể thuê, rất nhiều người thuê xe để chạy."

Kỷ Minh Tranh vẫn lắc đầu: "Không giống, đó là thứ cậu thật lòng thích, không cần nghĩ đến hiệu suất sử dụng. Cậu nên có."

Đó là ước mơ, cho dù để ở nhà nhìn, cũng sẽ mọc rễ trong lòng.

Bành Hướng Chi lại cảm thấy rất có lý, nhìn cô, cười mỉm chi: "Vậy chúng ta mua trước một chiếc, chiếc mình thích nhất. Mình nhờ Đại Khải giúp mình hỏi một chút, trong giới có người đáng tin cậy nào ra không, sau đó chúng ta cùng đi mua."

"Sau đó thì, cậu quay video cho mình, Bành Hướng Chi thanh toán toàn bộ cái gì đó, mình đăng lên vòng bạn bè, cho bọn họ hâm mộ chết luôn."

Kỷ Minh Tranh cười gật đầu.


Bành Hướng Chi lại hỏi: "Vậy... cổ phần kia, mình thật sự phải nắm 98%?"

"Ừ."

"Trời ạ, cậu biết không, lúc mình trốn ở trong hẻm nhỏ, mình đang suy nghĩ, cậu có thể là cái bàn mổ heo hay không, thật đó, có một giây mình đã nghĩ như vậy, sau này mình ngẫm lại, bàn mổ heo hẳn là sẽ không cho mình nhiều tiền như vậy phải không?"

Kỷ Minh Tranh nhíu mày: "Bàn gì?"

"Ý cậu là, cậu là heo?" Cô phân tích từ này, không chắc chắn, hỏi một chút.

"Cậu mới là heo!" Bành Hướng Chi muốn đánh cô.

"Ai nha, cổ phần này cho mình cũng được, trong tay mình vẫn phải có chút tiền, cậu bánh trôi quỷ tinh quỷ tinh, mình phải phòng một tay."

Nào có ai muốn phòng một tay, chính mình còn nhắc mãi mới chịu, Kỷ Minh Tranh vừa uống nước vừa cười.

Bành Hướng Chi cũng nhìn cô cười, thật ra nàng biết, mình và Kỷ Minh Tranh không thể tách rời, cho nên quản tiền của Kỷ Minh Tranh cũng không có gì, chính nàng không so đo cái này, Kỷ Minh Tranh cũng không so đo.

Nhưng không so đo thì không so đo, cũng không trở ngại nàng đắc ý một chút.

Nàng thở dài một hơi, nằm ngửa trên giường lớn: "Mình cũng sắp là người có một phòng khám và một chiếc B20 số lượng có hạn rồi."

Nàng tự vẽ bánh cho mình, vẽ bánh cũng vui vẻ. Nàng làm người sao lại thành công như vậy, quả thực khiến người ta khó mà tin được.

Có điều, nếu như là thành công trong sự nghiệp của mình, thì càng tốt.

Không biết có phải đêm trước khi tuyết rơi cầu nguyện luôn vô cùng linh nghiệm hay không, sáng sớm hôm sau, Bành Hướng Chi đang đun nước cho Kỷ Minh Tranh để cô uống thuốc, đột nhiên nhận được điện thoại của Tô Xướng.

Tính cách Bành Hướng Chi từ trước đến nay là báo tin vui không báo tin buồn, lúc trước cùng Vu Chu bọn họ hàn huyên vài lần có hay không, nói đến công việc, nàng chỉ nói gần đây sức khoẻ không tốt lắm, phải điều trị, lại bởi vì đắm chìm yêu đương với Kỷ Minh Tranh, cho nên tạm thời để cho sự nghiệp thuyền nhỏ lẳng lặng dừng lại ở bến cảng.

Vu Chu cũng là một người đam mê yêu đương, chính xác mà nói, bạn bè trong vòng này của cô nàng mỗi người đều cảm thấy "Phụ nữ thật sự là thứ tốt", cho nên đối với cách nói của nàng tin tưởng không nghi ngờ.

Chậc, quá ngốc, Bành Hướng Chi nghĩ tới đây, nhịn không được châm chọc, nếu như là đồ ngốc nghếch Vu Chu này gặp phải Kỷ Minh Tranh, vậy còn có thể có xương vụn sao?

Vẫn phải là nàng, vẫn phải là Bành Hướng Chi nàng.

"Sao đấy?" Nàng ngồi xuống sô pha, nhận điện thoại.

"Chương trình giải trí mùa thứ hai phát sóng trực tiếp được cấp phép rồi, có lẽ khoảng tháng tư bắt đầu ghi hình, cậu có lịch trình không? Bạn ở đài truyền hình nhờ mình hỏi một chút." Tô Xướng đi thẳng vào vấn đề.

Wow, thái độ của Bành Hướng Chi đột nhiên cung kính, một lần nữa giới thiệu một chút, vị bên kia điện thoại này, họ Tô, tên là Thần Tài.

"Quá có luôn ấy chứ." Bành Hướng Chi nhanh chóng dùng iPad lướt cung hoàng đạo, Thủy Nghịch đã qua rồi sao, rộng mở thông suốt quanh co này thắng ngay từ trận đầu.

"Này, ngoài mình ra, còn ai nữa thế?" Nàng hỏi. Tranh Tử không nhận được điện thoại, chắc là không có cô.

"Cậu, Chu Linh, Mạc Đào, Từ Vọng Miên."

Đậu má, Từ Vọng Miên lợi hại nha, cũng có thể làm người cố vấn. Bành Hướng Chi cảm thán.

Cũng không ra mắt vài năm, vẫn luôn ở Bắc Thành phát triển, hợp tác rất ít, nghe qua, đây là lăn lộn thành bậc thầy.

"Được rồi, vậy cậu giúp mình nói với tổ chương trình, mình có hứng thú, sau đó cậu đẩy Wechat của mình qua, mình nói chuyện cụ thể với cô ấy." Bành Hướng Chi nói.

"Được."

"Tô Xướng." Trước khi cúp điện thoại, Bành Hướng Chi đột nhiên gọi cô ấy một tiếng.

"Hả?"

Bành Hướng Chi muốn nói "Cảm ơn cậu", lời đến bên miệng, đổi thành: "Mình sắp làm bà chủ rồi, Tranh Tử mở phòng khám, phòng khám của vợ chồng mình, sau này cậu đau răng đến phòng khám bọn mình, giảm giá cho cậu 5%."

......

Giảm giá 5%......

Tô Xướng im lặng một hồi, nói: "Được."