Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 86




Edit: phuong_bchii

________________

Đồ ăn rất nhanh đã được giao đến, Bành Hướng Chi mở ra cho cô, Kỷ Minh Tranh đi ra nhưng không động đậy.

"Sao thế?" Bành Hướng Chi liếc nhìn cô.

"Ngày hôm qua cũng như vậy, vừa nhìn thấy hộp nhựa là buồn nôn." Kỷ Minh Tranh mím môi.

Bành Hướng Chi bất đắc dĩ, đi phòng bếp rửa cho cô mấy cái bát đĩa, tỉ mỉ xếp chúng ra, lại lần lượt đặt lên bàn ăn.

Kỷ Tiểu Tranh Tử rất hài lòng, vùi đầu ăn uống giống như đang tiến hành nghiên cứu học thuật về mỹ vị.

Bành Hướng Chi nhìn cô, lại đau lòng, cổ tay nhỏ này, nhỏ đến mức giống như chưa từng ăn qua mấy bữa cơm, lại một trận đau xót, hỏi cô: "Việc này ba mẹ cậu có biết không?"

"Không biết."

"Vậy, chính là, cũng không giấu được bao lâu?" Bành Hướng Chi cắn môi dưới, cảm thấy thật sự rất khó giải quyết.

"Nếu không giấu được, mình sẽ nói chuyện với bà ấy." Kỷ Minh Tranh thở dài, đột nhiên hỏi, "Khi nào cậu về?"

"Hả?"

"Mình không sao, cơm cũng ăn rồi, chờ chút sức lực mình hồi phục một chút sẽ rửa chén sau." Ngủ lâu, gân cốt của cô hơi đau nhức.

"Mình, cái đó......" Cô như vậy, Bành Hướng Chi yên tâm sao được.

Cho tới bây giờ cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, Kỷ Minh Tranh không đi làm, mất việc, biên chế bệnh viện top 3, cũng mất nốt.

Vẫn là bởi vì chính mình. Không khác gì trời sập gần một nửa.

Nàng muốn nói gì đó, lại thấy Kỷ Minh Tranh rũ cổ xuống, ánh mắt giấu sau mắt kính, nói: "Mình không muốn cậu nhìn thấy mình với bộ dạng như vậy."

"...... Bộ dạng gì chứ," Bành Hướng Chi cau mày, mắt đỏ, "Có bộ dạng nào của cậu mà mình chưa từng thấy qua đâu chứ."

Nhưng bộ dạng như vậy thật sự chưa từng thấy qua, thì ra Kỷ Minh Tranh cũng có một ngày chán chường, cũng có một ngày mệt mỏi không chịu nổi, cũng có một ngày khó có thể thừa nhận không thể gánh vác.

Trong lòng Bành Hướng Chi ngổn ngang, sao lại quên chứ, tiểu thần tiên trước mặt cũng chỉ là một cô gái, cô sẽ ở quán bar tò mò nhìn chằm chằm sàn nhảy, nói với Bành Hướng Chi "Cậu dạy tôi đi", sau khi xe máy của mình dừng lại, cô sẽ tháo mũ bảo hiểm xuống cúi đầu cười, khi bị mình hôn cô sẽ bất động thanh sắc nắm lấy mép bàn, lén lút mấy giây.

Còn có cô vô số lần đỏ mặt, vô số lần ngượng ngùng, vô số lần khó kìm lòng nổi.

Chưa từng thấy qua người săn sóc như vậy, ngay cả trên giường cũng chăm lo nàng như vậy, vì để cho nàng thoải mái, có thể vừa thoáng giấu khuôn mặt hồng nhạt ở trong tóc, vừa lớn to gan xoay người dùng chỗ yếu ớt của mình ma sát nàng.

Cũng chưa từng gặp qua người sáng suốt như vậy, hết lần này đến lần khác dạy dỗ nàng, giảng đạo lý với nàng, để cho nàng nhanh chóng ổn định lại, giống như chính nàng cho tới bây giờ cũng không có cáu kỉnh.

Cô nhất định đã kìm nén rất lâu, ngẫm lại cũng đúng, phong ba của hai người làm sao có thể không ảnh hưởng đến cô chứ, Bành Hướng Chi lần lượt lùi bước, làm sao có thể không ảnh hưởng đến cô chứ.

Ảnh hưởng lớn nhất đến cô chính là, sau khi cô phát hiện Bành Hướng Chi rời khỏi cô, dường như cuộc sống thật sự thoải mái hơn rất nhiều, giống như chuyện "chia lìa" này, đối với hai người mà nói, cũng có thể thành thói quen.

Cô cung cấp một giải pháp tuyệt vời cho cuộc sống của Bành Hướng Chi, nhưng dường như đang hy sinh tình yêu của mình.

Cho nên mới bị đánh sập đi, công việc mất, tình cảm không vững chắc như vậy, cô từ người thắng cuộc cuộc đời với vinh quang vô tận trở nên trắng tay, trở nên thiếu thốn chưa từng có.

Người thật sự có thói hư tật xấu, khi bạn mất đi, sẽ phải mất đi nhiều hơn một chút, một lần đau thấu nội tâm, chịu đựng được là tốt rồi. Bành Hướng Chi vô cùng hiểu.

Nhưng nàng không thể để Kỷ Minh Tranh như vậy.

Chính mình có thể bất chấp tất cả nhưng Kỷ Minh Tranh thì không thể, Kỷ Minh Tranh lại càng không thể học theo nàng, dẫn cuộc sống đi vào thất bại.

Bành Hướng Chi đặt tay lên bàn ăn: "Cậu tính đi, mở phòng khám rốt cuộc cần bao nhiêu tiền?"

"Cậu đừng sợ, thật đấy, có mình rồi." Nàng rất khó khăn nói ra những lời này, thật ra nàng cũng không chắc, nhưng nàng rất muốn Kỷ Minh Tranh có chỗ dựa vào lúc này, lúc ấy nàng nói muốn nuôi Kỷ Minh Tranh, không phải lời nói suông.

Kỷ Minh Tranh ngước mắt nhìn nàng, khuôn mặt tái nhợt ngay cả môi cũng nhạt màu, sóng mắt cô khẽ động, nhẹ giọng hỏi: "Cậu?"

"Cậu nói trước, cần bao nhiêu tiền."

"Mình hỏi đồng nghiệp lúc trước của mình, cô ấy tự ra ngoài mở phòng khám, chẳng qua là liên doanh với người khác, giai đoạn đầu bọn họ tổng cộng đầu tư tám triệu."

Tám triệu...... Trong nháy mắt, trái tim Bành Hướng Chi liền lạnh đi. Tám triệu......

Chẳng  trách Kỷ Minh Tranh suy sụp, cô lại không thể vận dụng trong nhà tiền, cũng không thể bán nhà, ngẫm lại cũng không có khả năng lấy ra được tám triệu tiền lưu động.

Quả nhiên, Kỷ Minh Tranh nói xong, nhàn nhạt cười cười, lại nhìn đồ ăn.

Một lúc sau mới nói: "Nhưng nếu mình tự mở, quy mô sẽ không lớn như vậy, mình bàn đại khái một chút, dụng cụ các loại nhỏ hơn hai triệu, hơn nữa sửa sang mặt tiền phòng khám. Có giấy chứng nhận hành nghề có thể mở bốn cái ghế nha khoa, trên lý thuyết một cái ghế nha khoa một bác sĩ. Mở phòng khám, ít nhất phải có một quyển giấy chứng nhận điều trị chính cộng thêm ba bác sĩ, cho nên cũng tương đương với bốn bác sĩ. Ừm...... Giai đoạn đầu ước tính cần năm triệu."

"Vậy, vậy, cậu, cậu có bao nhiêu......" Bành Hướng Chi hít sâu một hơi, hỏi cô.

"Ba triệu."

"Mẹ ơi." Bành Hướng Chi nghẹn họng nhìn trân trối.

Không dựa vào gia đình, bản thân cô có thể tiết kiệm được ba triệu? Cái quái gì thế này.

"Nói cách khác, còn thiếu hai triệu, đúng không?" Bành Hướng Chi gãi đầu, cái này nghe gần hơn tám triệu rất nhiều.

"Ừ, lại ngẫm lại đi, việc này không gấp được, chờ qua năm mới, có thể sẽ tìm được đối tác." Kỷ Minh Tranh dịu dàng đẩy mắt kính.

Cô nghiêm túc nhìn Bành Hướng Chi, biểu cảm trên mặt cô trở nên linh hoạt, có thể là bởi vì trước mắt có đại sự khiến cô tính toán, quan tâm. Có lẽ, hai chữ "đối tác", có thể trở thành nhắc nhở nho nhỏ, trước mặt con thỏ nhỏ mắt đỏ, có hứng thú đầu tư một chút nghề phụ, tiến cái hố củ cải này hay không?

Nhưng Bành Hướng Chi không có đáp lại cô, chỉ uống một ngụm nước, lại nghĩ tới một điều quan trọng: "Vậy những bác sĩ cậu mới vừa nói kia thì sao, cậu có thể chiêu mộ đến không?"

"Mình định tìm đồng nghiệp trước đây, y tá cũng có thể mang hai người đi."

"Mình......" Xem ra cô thật sự nghĩ tới, rất nghiêm túc nghĩ tới.

Kỷ Minh Tranh nói xong, ánh mắt lại ảm đạm, đứng lên dọn dẹp bát đũa.

Bành Hướng Chi tự mình ngồi một lát, lấy điện thoại ra, mở ngân hàng trong điện thoại ra, bốn tấm thẻ cộng lại, cũng chỉ có hơn 460 nghìn một chút.

Nàng ngẩng đầu nhìn đèn, dùng đầu lưỡi quét qua răng hàm sau, nghe tiếng nước chảy ào ào trong bếp, bắt đầu suy tư.

Có thể tìm Tô Xướng đầu tư không?

Không được, ngộ nhỡ thua lỗ.

Ặc...... Không phải không tin Kỷ Minh Tranh, nhưng làm ăn đều như vậy, có rủi ro hơn nữa còn không thấp.

Bành Hướng Chi cũng không có ý định để Kỷ Minh Tranh tìm bạn bè bác sĩ hợp tác, nếu Kỷ Minh Tranh nói, vòng luẩn quẩn của các cô rất nhỏ, như vậy chuyện Kỷ Minh Tranh bởi vì lý do cá nhân mà mất biên chế đoán chừng sẽ truyền ra, cô tạm thời tìm bạn hợp tác căn bản là không thực tế. Mặc dù có thể thuyết phục được mấy người, hiện tại vì giúp Kỷ Minh Tranh chấn hưng mà xuống biển, ít nhiều xem như có tình người, lỡ sau này thất bại, rất tổn thương tình cảm.

Nghĩ tới đây, Bành Hướng Chi lấy điện thoại ra, vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong hành lang còn có từng cơn gió lạnh.

Chờ kết nối, sau đó khẩn cấp mà bắt đầu hỏi: "Đại Khải, bé Đen của tôi hiện tại có người thu hay không? Cậu giúp tôi đánh giá thử, có thể bán bao nhiêu tiền?"

"Đậu má, của tôi chính là V4, lúc ấy chỉ có ba mươi mấy chiếc nhập cảnh thôi đấy, cậu kể chuyện cười với tôi à?"

"Chậc, cậu lại giúp tôi định giá bé Trắng bao nhiêu tiền?"

"Tôi muốn bán hết luôn, mấy chiếc kia cậu cũng đã thấy, cho cái giá đóng gói."

"Đúng vậy, bà đây thiếu nợ, bán con đấy."

"Bớt nói nhảm, mau tính đi."