Edit: phuong_bchii
________________
Gần giữa trưa, Kỷ Minh Tranh từ phòng vệ sinh đi ra, đi qua cửa phòng khám, vừa lúc gặp được chủ nhiệm bưng cốc tráng men, liếc mắt nhìn vào trong phòng khám.
Ngẩng đầu nhìn thấy cô, thân thiết chào hỏi: "Tiểu Kỷ."
Chủ nhiệm chừng 50 tuổi, đầu đã hói, quanh năm cười híp mắt bưng cốc tráng men, với một dáng vẻ mọi việc không lo an dưỡng tuổi già.
"Chủ nhiệm." Kỷ Minh Tranh rất lễ phép chào hỏi.
"Đúng lúc, trong phòng tôi hết nước, lên phòng em rót một ít." Chủ nhiệm không khách sáo đi vào.
"Để em ạ." Kỷ Minh Tranh nhận lấy cốc tráng men, khom lưng đi lấy nước.
Chủ nhiệm đứng trước bàn, nhìn giao diện hệ thống máy tính của cô, lại liếc nhìn laptop của cô: "Tiểu Kỷ à."
"Dạ?" Kỷ Minh Tranh đậy cái cốc lại, đưa cho ông ấy.
"Chuyện trong nhà em, xử lý xong chưa?" Chủ nhiệm bưng cốc, nhấc nắp lên, nhẹ nhàng gạt nước trà.
Kỷ Minh Tranh suy nghĩ một chút: "Xử lý xong rồi ạ."
"Em đến bệnh viện đã lâu, còn chưa từng xin nghỉ phép, khóa huấn luyện lần này còn chưa học xong đã vội vàng chạy về, trong nhà nhất định có chuyện rất quan trọng, nếu có khó khăn, cứ việc mở miệng với khoa."
Chủ nhiệm uống một ngụm trà, quá nóng, lại thổi hai cái.
"Cảm ơn chủ nhiệm." Mắt Kỷ Minh Tranh rũ xuống, tay chống bên cạnh bàn, không nói nhiều.
"Lần huấn luyện này, bệnh viện Bắc Thành đặc biệt gọi điện thoại nói về tình huống của em, vốn là phải cho không thông qua, báo lên bệnh viện, tôi nói đứa trẻ này bình thường biểu hiện rất tốt, cầu tình, lúc này mới cho qua. Giấy chứng nhận điện tử đã gửi xuống, em lên hệ thống xem thử đi."
Chủ nhiệm chỉ nói với cô có thế.
Kỷ Minh Tranh mím môi: "Vâng."
"Thông qua là chuyện tốt, buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi, tôi lên gọi Tiểu Khánh."
"Vâng."
Chủ nhiệm bưng cốc tráng men, cười tủm tỉm rồi lại bước đi, Kỷ Minh Tranh đút tay vào trong túi áo blouse trắng, thở phào một hơi, sau đó lấy điện thoại ra, mười phút trước Bành Hướng Chi có gửi tin nhắn tới: "Tranh Tử Tranh Tử, cậu tan ca chưa? Mình đang ở quán cà phê ngay bên cạnh bệnh viện của cậu, buổi trưa mình cùng cậu đến căn tin ăn nhé? Hoặc là nếu có thể cậu chuồn ra ngoài cũng được."
"Buổi trưa mình phải ăn cơm với đồng nghiệp." Kỷ Minh Tranh trả lời nàng.
Bành Hướng Chi gửi tới một biểu cảm con heo buồn bã.
Kỷ Minh Tranh cười cười, con heo này đeo nơ bướm, rất hoa hoè loè loẹt, rất giống Bành Hướng Chi lúc còn chưa thông minh lắm.
Cô nhấp vào xem album của gói biểu cảm này, tải xuống, sau đó chọn lựa một cái bên trong, trả lời một trong những biểu cảm vuốt ve heo của Bành Hướng Chi.
Buổi chiều, tần suất Bành Hướng Chi gửi tin nhắn tới giảm xuống, hẳn là tìm được một chút việc để làm, Kỷ Minh Tranh đặt điện thoại sang một bên, hết sức chuyên chú dấn thân vào công việc.
"Đến chụp phim trước đi. Trước đó bạn chưa từng chụp phim, cũng không biết tình trạng cụ thể của khoang miệng, đề nghị bạn chụp một cái CBCT*, nhưng cái này khá đắt, hơn nữa không thể dùng bảo hiểm y tế, bạn OK chứ?"
*Chụp CT Conebeam (CBCT) là một công nghệ hình ảnh y khoa tiên tiến, cho phép tạo ra hình ảnh 3D chi tiết về cấu trúc răng, xương hàm và các cấu trúc xung quanh.
Bệnh nhân có chút do dự, nhìn sắc mặt của cô: "Không thể dùng bảo hiểm y tế, vậy tôi đổi cái khác có thể dùng được không? Hoặc là rẻ hơn một chút."
Kỷ Minh Tranh cười trấn an: "Có thể, vậy mở đường nứt đi, chụp trước xem sao."
"Giọng bác sĩ nghe hay quá." Cô gái cũng vui vẻ, khen cô.
"Cám ơn." Kỷ Minh Tranh nhìn máy tính gõ chữ, rất tùy ý nói cám ơn.
Nhìn xem hệ thống, số cuối cùng, tâm trạng của cô cũng không tệ, nhưng hôm nay còn có thời gian, cô muốn chờ bệnh nhân số 3 chụp phim trở lại, xem có thể theo kịp lại giúp cô ấy xem một chút hay không.
Đang cúi đầu viết chữ thì có người đi vào, Kỷ Minh Tranh cũng không ngẩng đầu lên: "Quay lại rồi à?"
"Đưa ảnh phim cho tôi." Cô đặt bút xuống.
Ngẩng đầu thấy Bành Hướng Chi đứng trong phòng khám, nhìn cô cười: "Đưa cậu cái gì?"
Lúc nói chuyện lông mi cong cong của nàng run lên, giống như đang khiêu khích.
Kỷ Minh Tranh dựa lưng vào ghế, tháo khẩu trang xuống: "Sao cậu lại tới đây?"
"Đến kiểm tra," Bành Hướng Chi thoải mái ngồi xuống bàn, bắt chéo chân, "Vừa rồi cậu cười với cô gái kia, cô ấy còn khen giọng cậu hay, mình nghe thấy rồi."
Ngón tay gõ lên mặt bàn, mắt phượng cũng hơi nheo lại, cao thấp đòi một lời giải thích.
Kỷ Minh Tranh khẽ cười: "Ồ, vậy làm sao bây giờ?"
"Mẹ nó, bộ dạng cậu sao lại nhã nhặn bại hoại như vậy? Sự tình bại lộ cậu liền bất chấp tất cả phải không? Không khóc lóc nức nở giải thích với vợ cậu một chút à?" Bành Hướng Chi cười đến bất cần.
Tủ trong góc phòng vang lên, Bành Hướng Chi quay đầu, thấy một y tá đứng lên, đỡ xe đẩy đựng dụng cụ chữa bệnh, vẻ mặt xấu hổ nhìn Kỷ Minh Tranh.
"Bác, bác, bác sĩ Kỷ."
Kỷ Minh Tranh gật đầu, giới thiệu với Tiểu Chu: "Bạn gái tôi."
"Đây là Tiểu Chu." Lại nói với Bành Hướng Chi.
Bành Hướng Chi há to miệng, nhìn Tiểu Chu, lại nhìn Kỷ Minh Tranh, sững sờ nhìn Tiểu Chu chào hỏi rồi chạy ra ngoài, mới biết sau phát giác lỗ tai nóng lên, khàn giọng nói: "Cậu không nói với mình trong này có người."
Mắt Bành Hướng Chi thường xuyên không tốt, tựa như lần trước giày của chính mình rõ ràng đặt ở cửa, nàng lại cố ý gửi Wechat hỏi người ta khi nào thì về nhà.
"Vậy màu sắc quần áo y tá và tủ quần áo của các cậu cũng quá giống đi......" Bành Hướng Chi vẫn khó có thể tiếp nhận, điên cuồng kiếm cớ.
Một lát sau lại ôm mặt, cánh tay đặt lên mặt bàn: "Cậu thừa nhận như vậy sao?"
Kỷ Minh Tranh thở dài: "Cô ấy quan sát mình một thời gian rồi, không bằng cứ nói thẳng."
Nói xong, lược một động tác, Bành Hướng Chi mới phát hiện cổ cô hơi đỏ.
Nàng tính đã nhìn ra, tính cách ổn định như chó già như Kỷ Minh Tranh, càng căng thẳng, càng tình tĩnh, thú vị ghê.
"Vậy cậu không sợ cô ấy đi đồn à?" Bành Hướng Chi nằm gục trên bàn, nghiêng đầu hỏi cô.
"Tiểu Chu theo mình lâu lắm rồi, sẽ không đâu."
Hơn nữa, cô liếc nhìn Bành Hướng Chi, cô rất muốn nói cho người khác biết, không biết như vậy có thể cho nàng nhiều thêm một chút cảm giác an toàn hay không.
Buổi trưa Kỷ Minh Tranh cơm nước xong xuôi, lướt vòng bạn bè, thấy Bành Hướng Chi đăng một trạng thái, chỉ có ba chữ: Kỷ Minh Tranh.
Khi đó Bành Hướng Chi đang ăn cơm trưa một mình, hẳn là rất nhớ cô, hơn phân nửa là lo lắng cô và đồng nghiệp ăn cơm không tiện nên không trực tiếp tìm cô.
Phía dưới có bạn chung hỏi nàng:? Sao đấy?
Nàng trả lời toàn bộ: Mã dự án mới của tôi thôi, nghĩ xem lịch trình của ai thích hợp, quên chính mình có thể xem.
Bạn tốt: Làm tôi sợ hết hồn, tôi còn tưởng cậu muốn hẹn cô ấy đánh nhau.
Nàng: Cút, tôi và cô ấy công khai cũng không khác gì đâu.
Người bạn coi như nàng nói đùa, hi hi ha ha kết thúc chủ đề, Kỷ Minh Tranh nhìn avartar của Bành Hướng Chi, lại nhìn ba chữ "Kỷ Minh Tranh" nàng đăng, thật muốn cảm nhận được một chút, nàng không quá vượt khuôn phép muốn có nhiều liên hệ tâm lý với chính mình hơn.
Kỷ Minh Tranh hoàn hồn, nhìn nàng, lại tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Nhìn dáng vẻ của cậu, có thể sau này còn ra vào phòng khám này, sớm muộn gì cô ấy cũng biết."
Cho nên không quan trọng.
Bành Hướng Chi cũng bình tĩnh, kéo tay cô, nói: "Được rồi. Vậy mình ra ngoài chờ cậu."
Cô quay đầu, chỉ vào khu chờ khám ở cửa: "Mình ngồi ngay đây, cậu ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy mình."
"Biết rồi." Kỷ Minh Tranh xoa xoa ngón tay nàng.
Có Bành Hướng Chi chờ, Kỷ Minh Tranh liền yên tâm tăng ca một lát, chờ bệnh nhân chụp phim trở về kê đơn thuốc xong, mới thay quần áo của mình, cùng nàng về nhà.
Lúc đứng dậy Bành Hướng Chi còn đang trả lời Wechat, được cô nắm tay đi vào thang máy, lười gõ chữ: "Không được, tôi thật sự không được, tôi......" Nàng liếc mắt nhìn Kỷ Minh Tranh, nói tiếp: "Tôi có việc rồi, hôm khác đi."
"Sao vậy?" Kỷ Minh Tranh cùng nàng vào thang máy.
Trong thang máy không có ai, Bành Hướng Chi nói thẳng: "Khả Lạc bọn họ hẹn mình tối nay đi bar nhưng mình không muốn đi."
"Hình như đã lâu rồi cậu không đến quán bar." Kỷ Minh Tranh nói.
"Đúng vậy, 24 giờ call với bạn gái, cậu nên mừng thầm đi." Bành Hướng Chi cười liếc cô một cái.
Kỷ Minh Tranh suy nghĩ một chút: "Hay là, đêm nay mình đi cùng cậu."
"Thật sao?" Ánh mắt Bành Hướng Chi sáng lên.
"Ừ." Kỷ Minh Tranh nhìn nàng, cười ấm áp.