Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 101: Pháo hoa năm ngoái 1 (Ngoại truyện kịch trong kịch )




Edit: phuong_bchii

________________

Cuối năm 2026, sau khi Bành Hướng Chi hot thông qua chương trình giải trí, lại nghênh đón mùa xuân thứ hai của sự nghiệp, nhưng nàng vẫn không được hăng hái lắm, bởi vì sau khi yêu đương, còn chưa từng hợp tác CP với Kỷ Minh Tranh một lần.

Sau khi phòng khám đi vào quỹ đạo, Kỷ Minh Tranh cũng dần dần có một chút thời gian nhàn hạ, Bành Hướng Chi mặt dày mày dạn, nhõng nhẽo cứng rắn, cầu xin Bát Đại Khâm Sai Vu Chu, đo ni đóng giày cho hai người bọn họ một kịch bản.

Vu Chu không có kinh nghiệm trực tiếp biên soạn kịch bản, vì độ trôi chảy của câu chuyện, cô nàng lấy hai người làm nguyên mẫu viết một tiểu thuyết đồng nhân.

Tiểu thuyết đồng nhân đầu tiên của Bát Đại Cần Thái ra đời từ đó, tên là "Pháo hoa năm ngoái".

Bành Hướng Chi ở trong thảm lông trong ngày tuyết lớn, ôm Kỷ Minh Tranh, mở ra trang đầu tiên của câu chuyện này.

......

Mùa hè, năm 2012.

Tháng bảy Cần Trấn là thú nước bọt, nhất định phải liếm ướt sũng tất cả mọi người mới cam tâm, ánh mặt trời vặn vẹo hai bên đường phố, phơi lá cây đến chết đi sống lại. Trên trấn chỉ có một con đường chính như vậy, cũng chỉ có một khu chung cư cao cấp như vậy, hai bên mở tiệm uốn tóc rất nhiều, đèn xoay tròn thu hút khách hàng cũng cực kỳ ra sức.

Đối diện mở một siêu thị, trên lầu dưới lầu hai mươi mấy hàng kệ hàng, cửa hàng tạp hóa A Vân liền có vẻ hết sức thê lương.

Bà chủ Bành Vân có thói quen ngồi ở cửa, cầm một nắm hạt dưa trong túi nilon, cắn kẽo kẹt kẽo kẹt.

Ban ngày ban mặt, đối diện sao còn mở nhiều đèn như vậy? Không cần tiền à?

Cửa hàng tạp hóa của nàng mở đèn lúc 6 giờ mùa đông, 7 giờ mùa hè, trước 10 phút đều là muốn mạng nàng.

Điện thoại nhái thê lương kêu lên, giữa ban ngày xé cổ họng liền hát lên, Bành Vân lười biếng dựa vào, ngón áp út không dính nước miếng ấn mở loa ngoài: "Alo! Anh Trương!"

"Chị Vân, giao hai két bia lên đây nha." Anh Trương gọi nàng.

"Biết rồi." Bành Vân cúp điện thoại, lấy sổ kế toán trên bàn ra vẽ hai cái, sau đó cũng không quay đầu lại hô ra bên ngoài: "Xe ôm, hai két bia, hai con đường nhỏ nhà Trương Đại Cường, năm tệ, có làm không?"

Không ai trả lời.

Bành Vân quay đầu, xe ôm vừa mới bắt khách ở ven đường không biết lái đi từ lúc nào, một cô gái ở cửa, sững sờ nhìn nàng.

Cô lái xe ba bánh, bởi vì là lên sườn núi, còn rất cố hết sức đứng lên đạp, phía sau xe ba bánh là một quầy hàng lưu động, bảng hiệu chữ trắng nền đỏ viết hai chữ "xiên nướng" to, than lửa còn đang cháy, bên trên có hai xâu khoai tây sắp nướng cháy, trông có vẻ là từ trong quầy hàng khác chuyển tới.

"Năm tệ à?" Cô hỏi.

Cô rất trẻ tuổi, bộ dạng giống sinh viên đại học, tóc cột ở sau đầu, đeo một cặp mắt kính rất có phong cách của người trí thức, áo sơ mi kẻ caro vừa vặn cùng quần jean giặt đến bạc màu, thấy thế nào cũng không giống bán thịt nướng.

Giọng nói rất hay, giống như trong phim vậy.

Bành Vân nói: "Tôi gọi xe ôm, em á?"

"Em cũng có thể giao hàng," cô gái nói, "có phải là năm tệ không?"

"À, phải." Bành Vân sững sờ phun một miếng hạt dưa, lại phun một cái, bên miệng còn có một vỏ hạt dưa, nàng vươn tay cào xuống, lại hỏi:" Nhà Trương Đại Cường em biết không?"

"Biết."

Cô gái từ trên xe ba bánh bước xuống, dừng ở ven đường, khom lưng thuần thục dỡ quầy hàng xuống, chỉ còn lại một cái rương vận chuyển hàng. Cô đi tới cửa quầy bán đồ ăn vặt, hỏi Bành Vân: "Là hai két này sao?"

"Ừ, có cần giúp không?" Bành Vân cầm tạp chí quạt gió.

"Không cần." Cô gái ước lượng bia trên đầu gối, cắn răng một cái liền nâng lên xe ba bánh.

"Được đó, em gái." Bành Vân làm bộ cũng dùng tạp chí quạt gió cho cô.

Cô gái lại chuyển một két, sau đó đứng bên cạnh xe ba bánh lau mồ hôi: "Trả tiền trước."

"Em gái," Bành Vân xoa cổ nói, "Em cầm rượu của chị, lại cầm tiền của chị, nếu em chạy, chị tìm ai đây."

Nàng nói xong, bĩu môi với cô gái đang thở dốc, ý bảo cô cài nút áo sơ mi lại.

Động tác vận chuyển vừa rồi quá lớn, hai bầu ngực lộ ra, có thể nhìn thấy áo ngực màu trắng ngà bên trong của cô, bông, không có miếng lót, chậc.

Bành Vân có một sở thích, thích mua áo ngực đẹp, ngực của nàng đẹp, mỗi lần tắm rửa cởi quần áo đều phải ưỡn ngực thưởng thức một phen, áo ngực của cô gái này mà, nàng liếc mắt một cái liền biết, mua ở sạp, mười đồng ba bộ, có thể kèm theo quần lót.

Cô gái vùi đầu cài áo lên, mồ hôi trên cổ vẫn chảy ròng ròng, cô lại lấy mu bàn tay lau cổ một cái, nói: "Em tên Kỷ Tình Tình, số điện thoại là 12825273466, chị nhớ một chút."

"12......" Bành Vân lấy sổ sách ra, "12......"

"128." Kỷ Tình Tình lại gần, Bành Vân ngửi thấy mùi xà phòng trong mồ hôi của cô.

"2527, 3466." Cô trở tay buộc tóc lại một lần, vừa vòng vừa nói.

"Được rồi, năm tệ." Bành Vân ném bút bi, móc ra năm tệ đưa cho cô.

Kỷ Tình Tình nhận lấy nhìn kỹ: "Tờ này tả tơi rồi, đổi tờ khác."

"Ai nha, phiền." Bành Vân cúi đầu, lại lục lọi trong hộp, đổi một tờ mới tinh, tay búng lên, "Được chưa?"

"Cảm ơn chị." Kỷ Tình Tình cất vào túi, đi ra ngoài, đạp xe ba bánh cưỡi đi.

Cô gái vẫn là ngoan, những người lái xe ôm kia còn lâu mới nói cám ơn chị, lúc chuyển hàng còn âm một câu dương một câu, nói nhà người này nhà người kia đều tăng giá, hiện tại năm tệ là không thể nào giao hai con phố.

"Nói nhảm lắm, tôi xem hai tay mấy người là ngứa mỏ." Bành Vân luôn chống nạnh oán hận bọn họ.

Nàng quạt tạp chí, lại ngồi xuống, ngước mắt nhìn, ráng chiều lại tới.

Nàng thăm dò sức khoẻ, nhìn bóng lưng Kỷ Tình Tình ở đầu phố, cưỡi đến xiêu xiêu vẹo vẹo, cố hết sức liền đứng lên đạp, cũng không biết có thể làm vỡ bia của nàng hay không.

Nếu thật sự vỡ, thế nào cũng bắt cô bồi thường, Bành Vân bắt chéo chân.

Nửa tiếng sau, Kỷ Tình Tình mới trở về, cả người toàn mùi rượu, lẫn lộn mùi mồ hôi, Bành Vân hai mắt liếc, đứng lên: "Sao lâu thế? Không tìm thấy đường? Vỡ bia?"

Kỷ Tình Tình đỗ xe ven đường, lao lực quá độ: "Anh Trương đang mở tiệc."

"Là mở tiệc mà, nên mới giao bia tới."

"Anh Trương nhờ em khui bia giúp."

"Có thể khui, trước kia chị giao tới cửa cũng giúp khui, không thu tiền."

"Em không biết."

"Hả?" Bành Vân đánh giá cô, khui bia cũng không biết, "Vậy em mở thế nào?"

"Em cắn bằng răng.""

"Phụt," Bành Vân vui mừng khôn xiết, "Anh Trương không nói em?"

"Em lặng lẽ cắn."

"Vậy răng em có ổn không?"

Kỷ Tình Tình vươn ngón trỏ, đâm vào má mình một cái: "Cũng được."

"Nếu răng lung lay, có thể thêm hai tệ không?" Cô ngước mắt nhìn Bành Vân.

Lông mi của cô rất dày, vừa lỏng vừa mềm, giống như chó xù, môi đỏ răng trắng, ngoài miệng còn mơ hồ có mùi rượu, nói xong, lại cắn môi dưới.

"Em gái ngốc," Bành Vân cầm tạp chí quạt cô, "Hai tệ có thể đổi răng à?"

Kỷ Tình Tình không nói gì, cô không có xem qua răng, không biết cần bao nhiêu tiền, nhưng chuyến này cô giao hàng cũng mới 5 tệ, nếu như muốn cao, có vẻ rất lừa đảo.

Cô lau mồ hôi, đi đến quán nướng của cô.

Khoai tây ấm đặt ở bên cạnh, nhưng cũng hơi nhão, phía dưới than bốc lên hơi lửa, cô nhìn thoáng qua sắc trời, ở khu chung cư này học sinh trung học có lẽ sắp tan học, cô phải nướng cánh gà khó chín trước, sau khi tan học học sinh có thể cầm lên có sẵn, đến trong hẻm nhỏ bên cạnh xơi, lau miệng lại về nhà.

"Em gái," Bành Vân chuyển băng ghế nhìn xiên nướng của cô, "Thơm quá."

"Chị có muốn hay không? Dầu của em đều là dầu mới." Than lửa thiêu nóng mặt Kỷ Tình Tình.

"Muốn ăn thì muốn ăn, nhưng không kịp."

"Tại sao?"

"5 giờ 50 có quản lý đô thị," Bành Vân quay đầu nhìn đồng hồ, "Hiện tại 5 giờ 49 rồi."

"Quản lý đô thị đến rồi!!!" Cách đó không xa truyền đến xôn xao, người bán hàng rong nhao nhao chạy như điên về phía bên kia.

Kỷ Tình Tình sửng sốt, lập tức xoay người lên xe, đi theo mọi người loảng xoảng loảng xoảng lái đi.

Chạy trốn rất nhanh, còn có sức sao, Bành Vân vừa cắn hạt dưa vừa nói.