Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 100




Edit: phuong_bchii

________________

Phí ra sân mùa xuân của Giang Thành rất đắt, hơi lộ mặt một chút liền vội vàng rời đi. Đến đầu hạ, chứng ù tai của Bành Hướng Chi đỡ hơn nhiều, bởi vì ve thật sự đến rồi, nàng không bao giờ ngại ồn ào nữa, thậm chí bởi vì có tiếng ù tai quanh năm hun đúc, khi thấy Kỷ Minh Tranh nhíu mày bởi vì tiếng ve kêu, âm thầm "chậc" một tiếng, trêu chọc cô: Yếu ớt quá nha.

Mấy tháng sau khi khai trương, làm ăn tốt lên, nhưng cũng không tính là quá bận rộn. Hôm nay Kỷ Minh Tranh kết thúc công việc sớm, nhưng ở phòng khám đọc sách và đối chiếu sổ sách, bởi vì hôm nay Bành Hướng Chi có một vở kịch đêm, nói xong sẽ đến phòng khám đón cô, sau đó hai người cùng nhau về nhà.

9 giờ 20 phút, cô nhận được điện thoại của Bành Hướng Chi: "Hello, người đẹp."

Tiếng gầm rú thổi quét đến, giọng Bành Hướng Chi như là bóp nghẹt trong cái bình.

Kỷ Minh Tranh gần như trong nháy mắt liền đoán được, Bành Hướng Chi đang đua xe.

"Cậu đang lái xe?" Kỷ Minh Tranh từ trên ghế đứng lên, có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy, mình tìm Đại Khải mượn xe."

Chiếc Bành Hướng Chi vừa ý trước mắt không có hàng tốt, cho nên hai người quyết định chờ thêm một chút.

"Hôm nay tan làm gặp cậu ấy, ở quán cà phê dưới lầu công ty bọn mình, mình thấy xe cậu ấy rất ngầu, nên lấy ra lái."

"Sắp tới chưa?" Kỷ Minh Tranh cười cười.

"Sắp rồi, qua khúc cua ngân hàng Standard Chartered rồi, tới đường Lâm Giang, cậu chuẩn bị ra ngoài đi." Bành Hướng Chi tựa hồ là cấn phải một cái bảng, âm thanh run lên một chút.

Kỷ Minh Tranh căng thẳng, sau đó nghe Bành Hướng Chi "xì" một tiếng: "Điện thoại hết pin rồi, không nói nữa nhé."

Tút tút hai tiếng, cúp máy.

Kỷ Minh Tranh thu dọn đồ đạc xong, tắt đèn xuống lầu, khóa cửa đi ra ngoài.

Đèn đường trên đường Lâm Giang rất đẹp, trên mặt đất giống như hoa lan duyên dáng yêu kiều, nhưng đẹp nhất chính là Kỷ Minh Tranh dưới ánh đèn đường, bóng dáng của cô thanh khiết và duyên dáng, ngay cả đường cong hơi cúi đầu cũng giống như tranh khắc đen trắng tinh xảo, yên tĩnh lại dịu dàng.

Hai tay cô đặt ở sau lưng, tay phải nắm tay trái, thoáng duỗi sống lưng, lại ngửa đầu nhìn thiêu thân dập lửa một lát.

Một con, hai con, ba con......

Chân mày cô hơi nhíu lại, liếc nhìn điện thoại, hẳn là đã 15 phút rồi, Bành Hướng Chi còn chưa tới.

Hoảng loạn giống như thủy triều, từng cơn từng cơn, bắt đầu vỗ vào xương sườn của cô, cô đi đến bên đường nhìn xung quanh một chút, không có bóng dáng bất kỳ chiếc xe máy nào, tập trung lắng nghe, cũng không có động tĩnh nên có.

Theo tốc độ của Bành Hướng Chi, từ ngân hàng Standard Chartered tới đây, cũng chỉ 5 phút.

Dọc theo đường đi về phía ngân hàng, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi nhỏ, cô khó có thể kiềm chế khả năng hiện ra trong đầu, vừa rồi nàng đang gọi điện thoại cho mình, nàng phân tâm, nàng đã lâu không lái xe, cũng không phải là chiếc xe nàng quen thuộc...

Kỷ Minh Tranh nghiến chặt răng, càng chạy càng nhanh.

Đoạn bến Thượng Hải này không phải quá náo nhiệt, bởi vì cũng không phải là khu vực hoàng kim, Kỷ Minh Tranh nhìn quanh trái phải chạy, vừa chạy vừa không từ bỏ gọi điện thoại cho Bành Hướng Chi, vẫn tắt máy.

Trái tim bắt đầu đập loạn, giống như thả một con chuột vào, điên cuồng nuốt chửng lý trí của cô.

Sau lưng có động tĩnh của xe cộ, cô quay đầu nhìn lại, một chiếc xe điện loại nhỏ chạy như bay qua.

Trán túa ra mồ hôi mỏng, cô thở hổn hển dừng ở phía trước bảng hiệu ngân hàng Standard Chartered, vẫn trống không, lại đi đến phía trước, có một chiếc xe máy màu đen ngã ở ven đường, trong lòng cô co rụt lại, chạy đến giống như kẻ điên cuồng.

"Bành Hướng Chi!"

Trong nháy mắt mũi liền đỏ lên, cô bất lực tìm kiếm xung quanh, cương quyết vặn đầu, xương bả vai đều kẽo kẹt rung động, cô thu lại hơi thở, giọng nói vặn vẹo trong bóng đêm: "Bành Hướng Chi......"

Cô sợ đến mu bàn tay cũng đang run rẩy, còn đang ép buộc đầu óc nhanh chóng phân tích, chiếc xe hoàn hảo, hiện trường cũng không có vết máu, xác suất xảy ra chuyện rất thấp.

Nhưng xác suất một phần ngàn tỷ cũng không được.

Cô lại mím môi kích động, bắt đầu vùi đầu gọi điện thoại, bây giờ cô nên báo cảnh sát sao? Có nên tìm xe cứu thương không? Rối bời như cuộn chỉ.

"Kỷ Minh Tranh."

Có một âm thanh từ dưới đê truyền đến, Kỷ Minh Tranh nhanh chóng nhìn qua, Bành Hướng Chi bưng một ly sữa, từ phía dưới chậm rãi đi lên, đi tới trước mặt cô thì đứng lại, uống một ngụm sữa, lại đưa cho cô: "Cho nè."

Kỷ Minh Tranh đỏ mắt nhìn nàng, một hồi lâu cũng không nói gì.

"Sao cậu......" Cô bình tĩnh lại, mới khàn giọng mở miệng.

"Mình đi mua một ly sữa, từ cửa hàng tiện lợi đi ra, phát hiện mình mặc áo ngược, nên chạy xuống dưới thay."

Kỷ Minh Tranh lắc đầu, thật sự kiềm chế tủi thân: "Cậu cố ý."

Nàng muốn dọa cô.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Bành Hướng Chi đã hiểu được.

Tan thành mây khói, xua mây đuổi sương.

Bành Hướng Chi đứng trước mặt, mái tóc xoăn dài bị ánh sáng làm cho dịu dàng. Nàng chớp chớp mắt, thấp giọng nói: "Mình chỉ muốn thử xem, mình có thể lừa cậu không thôi?"

"Vẫn luôn là cậu lừa mình, Bài Bài cũng nói, chỉ số thông minh của mình thấp hơn cậu rất nhiều, mình đã nghĩ, tiểu bại hoại, cao thấp phải trả lại cậu một lần, sau đó hai ta liền huề nhau." Không cho Kỷ Minh Tranh thời gian đáp lời, Bành Hướng Chi lại kéo tay cô, cầm ngón áp út thoáng nhấc lên, ấm áp dỗ dành cô.

"Cậu......" Ngón tay tê dại, như đang lau đi nỗi sợ hãi còn sót lại.

Bành Hướng Chi giương mắt, ánh mắt sáng ngời: "Bởi vì, sau khi huề, mình muốn cho cậu một thứ."

Có dự cảm, trái tim Kỷ Minh Tranh như bị con cá nhỏ mổ vài cái: "Cái gì?"

Bành Hướng Chi đặt một chiếc nhẫn vào trong tay cô.

"Hôm nay là ngày 6 tháng 6 năm 2026, mình cảm thấy ngày này cực kỳ 6 (đỉnh), giờ này sang năm, nếu hai ta còn ở bên nhau, thì đi đăng ký kết hôn nhé."

Ngữ khí thật bình thản, chẳng ra cái gì cả, không giống cầu hôn, vậy mà còn có thời gian giảm xóc.

Hơi thở Kỷ Minh Tranh phập phồng, nhìn chiếc nhẫn kia, trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Có thể mặc cả không?"

Bành Hướng Chi "xì" một tiếng vui vẻ ra tiếng, xem đi, một nửa kia của nàng, trả lời cũng không ra dáng như vậy.

"Cái này nói như thế nào?" Lại chém từng giờ từng giờ? Liều mạng nhiều hơn à, trả giá đến nghiện rồi.

Thật kỳ diệu, bản thân dần dần quen đi chậm lại, mà Kỷ Minh Tranh thỉnh thoảng muốn nhấn nút tăng tốc.

Suy nghĩ một chút, Bành Hướng Chi nói: "Nhiều nhất cho cậu mấy tiếng, sang năm qua 0 giờ, hai ta sẽ đi."

Ánh mắt Kỷ Minh Tranh hạ xuống, rụt rè mím môi: "Được."

"Muốn cười cứ cười, ở bên nhau lâu như vậy, sao còn chưa học ưu điểm của mình? Giống như mình này, phóng khoáng hơn, tiêu sái hơn." Bành Hướng Chi cười chọc má cô.

"Không học được."

"Sao lại không học được."

"Cậu cười như cóc vậy."

"Cậu mới giống cóc!"

Kỷ Minh Tranh không nói gì nữa, đỡ xe máy dậy, hai người tựa vào bên cạnh, Bành Hướng Chi lại đưa sữa cho cô: "Uống chút đi, nóng đó."

"Không muốn uống."

"Có dinh dưỡng, chỉ uống một chút thôi, được không?" Vừa dứt lời, trong đầu Bành Hướng Chi "Đinh" một tiếng, giọng điệu này, sao lại quen tai như vậy nhỉ? Hình như đã từng nghe qua ở đâu đó rồi, lúc ấy mình còn khịt mũi coi thường.

"Không uống, mình còn đang giận."

"Ôi, sao cậu lại giận dữ như vậy?" Bành Hướng Chi khom lưng nhìn cô.

"Cậu lấy bản thân ra doạ mình sợ." Kỷ Minh Tranh thản nhiên liếc nhìn nàng một cái.

"Sau này không thế nữa, mình thề một trăm lần luôn." Bành Hướng Chi cúi đầu, đặt sữa vào lòng bàn tay cô.

Kiên nhẫn nhìn cô uống xong, Bành Hướng Chi nhận lấy vứt đi, sau đó lên xe, chống một chân, chờ Kỷ Minh Tranh ngồi lên.

"Hơn nữa, mình cũng đâu có sao đâu."

Từ kính chiếu hậu nhìn Kỷ Minh Tranh điều chỉnh mũ bảo hiểm, Bành Hướng Chi đặt tay lên tay lái xe máy, hơi cúi người, chờ xuất phát.

"Cậu chính là quan tâm thì sẽ rối hết cả lên."

Nàng mỉm cười dịu dàng, khởi động xe và đưa người bạn thần tiên nhỏ của mình về nhà.

"Cậu ngẫm lại đi, đã là thời đại nào rồi, làm sao có thể có cái loại cốt truyệt kết cục mỹ mãn kia còn đột nhiên lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn cẩu huyết này chứ?"

"Những ngày tốt đẹp của hai ta còn ở phía sau kia kìa."

"Phải không?"

Bành Hướng Chi đang chạy đối diện với ống kính, nháy mắt phải, wink một cái.

Hoàn chính văn.