Lý Thu Thủy xoay người nhặt bát đũa bị Lý Trường Thiên làm rơi, sau đó đặt tay lên vai Lý Trường Thiên để hắn đừng kinh hoảng, sau đó nhìn về phía "Lý Trường Thiên" mới vào nhẹ giọng hỏi.
"A Vô dùng bữa trưa chưa? Muốn cùng ăn chút gì không?"
"Bẩm quận chúa, dùng rồi ạ." A Vô ôm quyền cúi đầu, ngữ khí bình tĩnh trả lời, căn bản không thèm để ý tới Lý Trường Thiên đang kinh ngạc.
"Vậy ngươi ra ngoài chờ trước đi, lát nữa ta sẽ ra." Lý Thu Thủy nói.
"Tuân mệnh." A Vô ngẩng đầu liếc nhìn Lý Trường Thiên rồi quay người đi.
Lý Thu Thủy đứng dậy lấy một bộ bát đũa sạch sẽ từ trong hộp cơm đặt trước mặt Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên vẫn chưa tỉnh lại sau cơn khiếp sợ, cứ ngây ngốc nhìn Lý Thu Thủy.
Lý Thu Thủy cười một tiếng, nhẹ nhàng bóp mặt Lý Trường Thiên: "Đó là thị vệ của tỷ."
"Thị vệ?" Lý Trường Thiên lặp lại.
"Ừm, hắn cực kỳ am hiểu dịch dung." Lý Thu Thủy giải thích đơn giản.
"Dịch, dịch dung......" Lý Trường Thiên lẩm bẩm.
"Tỷ tỷ có việc phải ra ngoài một chuyến, đệ ăn cơm thật ngon đi, nhớ ăn no chút, chờ tỷ tỷ về sẽ trả lời đệ vì sao tỷ lại ở Bạch Đế Thành." Lý Thu Thủy vừa dứt lời liền đứng dậy ra khỏi phòng.
Bên ngoài A Vô đang đứng yên lặng chờ ở cửa.
Lý Thu Thủy đóng cửa lại rồi đi về phía A Vô, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "A Vô, ta biết ngươi thường xuyên dịch dung thành Trường Thiên là để thuận tiện tìm đệ ấy, giờ đệ ấy đã trở về, sau này ngươi đừng dịch dung thành hình dạng của đệ ấy nữa."
A Vô nhìn Lý Thu Thủy trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên hỏi lại: "Vậy quận chúa muốn ta sau này dịch dung thành bộ dạng của ai?"
Lý Thu Thủy đáp: "Không cần hỏi ta, ngươi thấy bộ dạng người nào phù hợp thì cứ chọn thôi."
A Vô cúi đầu: "Vâng."
Lý Thu Thủy bỗng dưng hơi xúc động.
Nàng chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp A Vô.
Hai năm trước Hàn Nhai bí mật đến Bắc Địch thương lượng với thủ lĩnh Bắc Địch về mưu kế hắn tỉ mỉ vạch ra nhiều năm qua, khi đó Lý Thu Thủy đã đến Bắc Địch chín năm, có chút tư cách để nói chuyện.
Thủ lĩnh Bắc Địch được nàng và Hàn Nhai thuyết phục thì nhanh chóng đồng ý với một loạt kế hoạch tiếp theo của Hàn Nhai.
Sau đó Hàn Nhai rời khỏi Bắc Địch, để lại một đội thị vệ cho Lý Thu Thủy.
Trong đó thị vệ đứng đầu là A Vô.
Lúc mới bắt đầu ở chung, Lý Thu Thủy cảm thấy người này quả thực kỳ quái.
Mỗi ngày hắn đều dịch dung ngụy trang thành người khác, không ai thấy được dáng vẻ ban đầu của hắn.
Lý Thu Thủy hỏi tên thì hắn nói mình không có tên, dịch dung thành ai thì mang tên người đó.
Về sau Lý Thu Thủy mới biết người này trước kia cũng là cô nhi lang thang ngoài đường, năm sáu tuổi hắn được Hàn Nhai nhặt về huấn luyện thành sát thủ, còn luyện một môn cực kỳ tà khí là thuật dịch dung.
Sở dĩ nói tà khí là vì người học thuật dịch dung này chẳng những lúc nhỏ phải học Súc Cốt Công thay đổi hình thể mà mỗi ngày còn phải ngâm một loại nước thuốc, ngâm đến khi da mặt nát nhừ hoàn toàn thay đổi cũng không thể lấy lại hình dạng ban đầu nữa.
Nói cách khác, thị vệ này từ lúc sáu tuổi trở đi cũng chỉ có thể lấy thân phận của người khác để sống.
Hắn là người đã tồn tại, lại không còn tồn tại.
Sau một thời gian sống chung, Lý Thu Thủy từng hỏi A Vô.
"Vì sao ngươi chưa bao giờ dịch dung thành bộ dạng vốn có của mình?"
A Vô cười cười trả lời nàng.
"Quận chúa, ta không còn nhớ được hình dạng mình ra sao nữa rồi."
Lý Thu Thủy nghe vậy thì thở dài, thì thào một câu cũng là người số khổ, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc A Vô: "Thôi, thôi...... Nhưng ngươi không có tên, ở chung có rất nhiều bất tiện, ngươi đã nói mình không tên không họ thì sau này ta gọi ngươi là A Vô được không?"
Lần đầu tiên A Vô nghe câu này chỉ thấy buồn cười.
Đặt tên cho hắn thì có ích lợi gì đâu? Ngày hôm sau hắn đổi sang một gương mặt khác thì còn ai có thể nhận ra, còn ai có thể gọi tên hắn nữa chứ?
Nhưng dù sao người trước mắt là quận chúa, A Vô gật đầu trả lời: "Tạ ơn quận chúa ban tên."
Nhưng điều khiến A Vô không ngờ chính là.
Sau này dù hắn có dịch dung thành ai thì Lý Thu Thủy luôn có thể nhận ra hắn không sai lần nào.
A Vô học thuật dịch dung từ lúc sáu tuổi đã sớm tinh thông, tự tin có thể lừa gạt được ánh mắt mọi người.
Nhưng duy chỉ có Lý Thu Thủy dù hắn dịch dung thành ai thì sau khi nàng thấy hắn lại cười hỏi: "Ngươi có phải là A Vô không?"
A Vô hoang mang không hiểu, hỏi Lý Thu Thủy rốt cuộc làm thế nào nhận ra hắn.
Lý Thu Thủy cười cười.
Nàng nói.
"Có lẽ......"
"Có lẽ vì một năm qua ta chưa hề xem A Vô như người khác."
-
-
Lý Thu Thủy và A Vô có chuyện phải đi, bỏ lại Lý Trường Thiên ngồi một mình trong phòng.
Lý Trường Thiên bưng bát đũa nhìn món ngon đầy bàn nhưng một chút cũng ăn không vô.
Fuck, fuck!!! Ở đây có người giống mình y như đúc!!
Mà hắn còn là thị vệ của Lý Thu Thủy!!
Khung cảnh lúc trước Yến Thù nói chuyện với Lý Trường Thiên như hiện rõ mồn một trước mắt.
Hai người nằm đối mặt nhau trên chiếc giường nhỏ hẹp trong y quán, vì Yến Thù bị thương nặng ở vai nên mất máu nhiều, trên mặt không có chút huyết sắc nào, môi mỏng trắng như tờ giấy khiến người ta không khỏi thương tiếc mỹ nhân đau bệnh yếu đuối.
Vẻ mặt y ngưng trọng nói với Lý Trường Thiên: "Trong số sát thủ Hàn Nha có một người giống ngươi y như đúc."
Khi đó phản ứng đầu tiên của Lý Trường Thiên là: "Wow! Chẳng lẽ ta có huynh đệ sinh đôi à?"
Yến Thù lại lắc đầu: "Dù là huynh đệ sinh đôi thì tướng mạo cũng không thể nào giống nhau hoàn toàn, nhất định có chỗ không giống."
"Ngươi xác định là hoàn toàn giống nhau sao?" Lý Trường Thiên hoang mang hỏi, "Nếu là song sinh thì người không quen thuộc cũng đâu nhận ra được chứ?"
Yến Thù ngước mắt nhìn Lý Trường Thiên: "Ta và ngươi đã quen biết hơn nửa năm rồi."
"A......" Lý Trường Thiên gãi đầu, "Ý ta là ngươi và kẻ giống ta chưa hề quen biết nhau."
"Nhưng ta nhận ra ngươi." Yến Thù nói.
"Vậy chuyện này thật mơ hồ quá đi." Lý Trường Thiên cả người đều nổi da gà, xoa xoa cánh tay cảm khái.
Khi đó Lý Trường Thiên cũng không suy nghĩ nhiều.
Sau đó mỗi lần Lý Trường Thiên nhớ lại chuyện này cũng không khỏi cảm khái.
Yến Thù cũng quá tin tưởng mình đi!?
Nếu ai khác gặp phải người có tướng mạo giống hắn như đúc thì đầu tiên sẽ hoài nghi có phải hắn đang giở trò quỷ hay không?!
Cứ xem như mình thật sự không giở trò quỷ thì chắc chắn cũng không tránh khỏi liên quan với người kia!
Yến Thù cứ nói rõ mọi chuyện như vậy, không giấu giếm mình chút gì ư?!
Lý Trường Thiên nhất thời tự hỏi có phải Yến Thù đang thăm dò xem trong lòng hắn có mưu kế gì hay không, nói ra chỉ vì muốn nhìn xem sau khi hắn nghe tin này sẽ có phản ứng gì.
Nhưng Lý Trường Thiên biết.
Yến Thù không phải như thế.
Yến Thù chỉ là tin tưởng mình.
Lòng đầy nhiệt tình, chân thành tin tưởng mình.
Giống như hôm đó mình vò mẻ không sợ sứt hỏi Yến Thù.
"Có phải ngươi nghi ngờ ta là người Hàn Nha hay không?"
Yến Thù nói.
"Lý Trường Thiên, ta chưa bao giờ hoài nghi ngươi, ta nói tin ngươi thì sẽ tin ngươi."
Nhưng bây giờ......
Lý Trường Thiên nhịn không được ôm đầu kêu rên.
A!!! Thì ra hắn thật sự có quan hệ với Hàn Nha!!!
Kết hợp với manh mối hơn nửa năm nay hắn và Yến Thù cùng điều tra được, Lý Trường Thiên đột nhiên vỡ lẽ ra nhiều thứ.
Trước đó Yến Thù từng nói với hắn mười một năm trước tiên hoàng vì muốn giữ biên cương hòa bình nên hạ chỉ để một vị quận chúa đến Bắc Địch hòa thân.
Vị quận chúa này chính là con gái Hàn Nhai.
Lúc nãy Lý Thu Thủy có nhắc đến chuyện lấy chồng xa nhưng lại nói lập lờ nước đôi, chưa nói rõ là bao xa, cũng không nói nàng gả đi đâu.
Nhưng tên thị vệ kia vừa vào phòng đã gọi nàng là quận chúa!
Nói cách khác, Lý Thu Thủy chính là người năm đó đến Bắc Địch hòa thân!
Nhưng Lý Thu Thủy từng nói mình là nha hoàn trong phủ đệ nào đó.
Phủ đệ kia chắc hẳn là phủ Vương gia Hàn Nhai.
Năm đó rất có thể vì quận chúa không muốn lấy chồng dị tộc ở xa nên nha hoàn Lý Thu Thủy mới gả thay quận chúa!
Mà hắn và Lý Thu Thủy sống nương tựa lẫn nhau nên cũng xem như có chút quan hệ với Hàn Nhai.
"A!!!"
Lý Trường Thiên suy sụp giơ tay vò đầu bứt tóc.
May mà Yến Thù đã trở lại kinh thành, nếu Yến Thù biết hắn quả nhiên là người Hàn Nha thì chắc chỉ hận không thể một tay đập cho đầu hắn nở hoa!
Lý Trường Thiên nghĩ một hồi lại đột nhiên phát hiện đầu nở hoa vẫn còn tốt chán, ít nhất có thể làm Yến Thù nguôi giận.
Lỡ như Yến Thù ngay cả đánh chửi tức giận đều không có mà chỉ âm thầm khinh bỉ mình......
Chỉ tưởng tượng thôi mà Lý Trường Thiên đã thấy cực kỳ khổ sở.
"Haizz......" Lý Trường Thiên nhịn không được thở dài cảm khái, "Nghiệp chướng a!!"
Cảm khái xong, tuân theo triết lý sống "Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất, có cơm mà không ăn là đầu đất", Lý Trường Thiên bưng bát đũa vội vàng lùa mấy miếng cơm lấp bụng.
Một lát sau gia phó tới thu dọn bát đũa.
Lý Trường Thiên vội hỏi gia phó kia: "Xin hỏi đây là chỗ nào vậy?"
Gia phó hoang mang nhìn Lý Trường Thiên rồi chỉ vào tai và cổ mình, sau đó khoát tay.
Thì ra đây là một người câm điếc.
Gia phó thu dọn xong đồ ăn thừa liền rời khỏi phòng, Lý Trường Thiên ngồi yên một lát rồi cũng đứng dậy ra cửa.
Hắn nhẹ nhàng hé ra một khe nhỏ, thấy bên ngoài không có thủ vệ liền cẩn thận đi ra.
Phòng này nằm trên lầu, Lý Trường Thiên tìm được cầu thang đi xuống, rẽ trái lách phải, sau đó đánh bậy đánh bạ ra được bên ngoài.
Vừa đi ra Lý Trường Thiên lập tức sửng sốt.
Lầu các xây trên vách đá, dựa vào lan can nhìn về phía xa có thể thấy Thiên Khuyết Sơn Trang hoành tráng bề thế ở sườn núi đối diện.
Giữa hai ngọn núi chỉ có một cầu vượt bằng gỗ treo dây sắt để nối liền.
Trước mặt cầu vượt bên này có vài chục thủ vệ, nhìn tướng mạo và cách ăn mặc cũng không phải người Trung Nguyên, chắc hẳn là người Bắc Địch.
Lý Trường Thiên hóp lưng lại như mèo đi vài bước dọc theo thềm đá, đến trước một tòa lầu khác.
Lầu này so với toà lầu kia càng thêm mộc mạc và u ám.
Lý Trường Thiên do dự một chút, cảm thấy mình lỗ mãng đi loạn khắp nơi như thế thì quá liều lĩnh nên quay đầu muốn về.
Đúng lúc này, trên lầu bỗng nhiên vọng ra tiếng kêu thê lương khiến người ta rùng mình, tựa như một loại động vật nào đó đang ôm cổ gào thét.
Lý Trường Thiên giật mình, hắn nhướng mày rồi không chút do dự chạy lên lầu.
-
Lầu này cũng không lớn nhưng bên trong cửa sổ đóng chặt, gió và ánh sáng cũng không lọt qua được, một mảnh đen kịt, chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ đường dưới chân.
Tầng một không có bất kỳ vật trang trí nào, trống rỗng như bị bỏ hoang.
Lý Trường Thiên tìm thấy cầu thang, nín thở nhẹ nhàng leo lên tầng hai.
Tầng hai có một hành lang hình tròn, bên phải hành lang có không ít gian phòng liền nhau, mỗi phòng đều tối om như không có ai ở đây.
Lý Trường Thiên còn đang luống cuống thì một tiếng rên lại vọng tới.
Lý Trường Thiên lập tức tìm đến thanh âm kia, đi đến trước một gian phòng.
Điều khiến Lý Trường Thiên kinh ngạc chính là cửa phòng kia chỉ khép hờ chứ không khóa, tiện tay đẩy là có thể mở ra.
Mà xuyên qua khe cửa có thể ngửi được mùi hôi thối quỷ dị từ bên trong tỏa ra......