Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 60: Thiếu niên lang tuấn tú lịch sự




Chiêng trống gõ vang, luận võ bắt đầu.

Đại hán Bắc Man đánh đòn phủ đầu, đột ngột nắm cổ áo Lý Trường Thiên đem hắn ném mạnh xuống đất.

Phần lưng Lý Trường Thiên chạm đất, vặn cổ tay đại hán Bắc Man để hắn phải buông mình ra, Lý Trường Thiên vừa ngẩng đầu chuẩn bị đứng lên thì đã thấy đại hán Bắc Man một cước đạp tới, Lý Trường Thiên vội vàng nghiêng người lăn đi tránh thoát, tay trái chống đất cấp tốc đứng dậy.

Đại hán Bắc Man vung lên một quyền thụi thẳng vào bụng Lý Trường Thiên, Lý Trường Thiên dùng hai tay chế trụ cổ tay tên Bắc Man rồi hung hăng bẻ xuống.

Mặc dù tên Bắc Man vì bị đau mà thu lại chút lực nhưng Lý Trường Thiên vẫn bị đánh một cái.

Lý Trường Thiên nhíu chặt mày, ấm ức cắn răng nhịn xuống.

Tên Bắc Man nắm chặt cổ áo Lý Trường Thiên một lần nữa, nâng hắn lên cao định tiếp tục ném.

Nhưng lần này Lý Trường Thiên cũng không cho tên Bắc Man cơ hội, Lý Trường Thiên thừa cơ hai chân giao nhau kẹp lại eo tên Bắc Man, hai tay chế trụ cánh tay của hắn, vòng từ dưới nách hắn ra sau lưng, sau đó dùng tay trái kẹp chặt cổ tên Bắc Man, tay phải ấn vào khuỷu tay trái thu lực.

Lý Trường Thiên định khóa cổ hắn từ phía sau!

Đại hán Bắc Man dường như cũng ý thức được cái cổ yếu ớt của mình đang nằm trong tay Lý Trường Thiên, hắn gào thét giơ hai tay lên muốn nhấc Lý Trường Thiên xuống.

Nhưng hai tay hắn nâng lên thì cổ cũng duỗi dài theo, ánh mắt Lý Trường Thiên sáng lên, cánh tay phát lực nắm chặt, gắt gao siết chặt cần cổ tên Bắc Man.

Tên Bắc Man chỉ cảm thấy không thở nổi, ánh mắt mơ hồ, huyệt Thái Dương đập thình thịch, sau đó nhắm mắt té ngửa xuống dưới.

Lý Trường Thiên đang trèo lên lưng của tên Bắc Man kia nên lúc ngã xuống cũng bị đập đầu một chút, hắn không dám thả lỏng, sau khi xác định tên Bắc Man đã hôn mê mới buông tay.

Hắn thả tên Bắc Man ra rồi vừa xoa cánh tay vừa thở phì phò ngồi trên đài luận võ run rẩy.

Đòn siết cổ này thoạt nhìn kết thúc gọn gàng nhưng thật ra làm hắn mất rất nhiều sức lực.

Khi tên Bắc Man ngã xuống, trong Hoa Các liền vang lên tiếng sợ hãi thán phục và reo hò.

"Oa! Vị thiếu hiệp kia thật là lợi hại!!"

"Võ công của hắn là gì vậy, sao tới giờ vẫn chưa từng thấy qua?"

"Dáng dấp cũng thật soái khí a ~ Thật sự là nhân trung long phượng, thiếu niên lang tuấn tú lịch sự mà."

Tiếng người ồn ào náo động, Lý Trường Thiên xác nhận tên Bắc Man kia đang dần tỉnh thì mới yên tâm đi xuống đài luận võ.

Dù sao ban nãy nếu hắn không cẩn thận thì rất có thể sẽ vặn gãy cổ tên Bắc Man kia......

"Quá đẹp trai!!!" Lý Trường Thiên trở về bên cạnh Yến Thù và Thẩm Ngọc Thụ, Thẩm Ngọc Thụ vỗ tay luôn mồm khen hay, "Ngươi nhất định phải dạy ta đó."

"Có rảnh thì nhất định dạy." Lý Trường Thiên vừa trấn an Thẩm Ngọc Thụ đang kích động vừa xoa bả vai, hắn vừa dùng sức quá mạnh nên toàn bộ cánh tay đều có chút đau.

"Đau không?" Giọng nói thanh lãnh vang lên bên tai.

Lý Trường Thiên quay đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt Yến Thù liền vội vàng thả tay xuống: "Không đau, không đau chút nào, xoa hai cái thì không sao nữa."

Yến Thù: "......"

Đúng lúc này, một cô nương bưng khay bạc đi tới, khay bạc phủ lụa đỏ, trên lụa đặt ba tấm thẻ gỗ.

Cô nương đi đến trước mặt Lý Trường Thiên, ôn nhu nói: "Công tử, bên thắng chỉ còn ba người, không thể luận võ từng đôi nên sẽ lật thẻ để quyết định kế tiếp nên so tài như thế nào, nếu công tử có thể rút thẻ trống thì nghỉ ngơi một vòng, nếu rút phải thẻ hoa thì phải so tài một vòng, bên thắng sẽ tiến hành so tài với người rút được thẻ trống."

"Ta rút trước à?" Lý Trường Thiên hỏi.

Cô nương nhẹ gật đầu: "Lúc nãy so tài công tử là người chiến thắng nhanh nhất nên công tử được rút trước."

"Để ta! Để ta! Ta nói cho các ngươi biết, từ nhỏ vận khí của ta đã cực kỳ tốt!" Thẩm Ngọc Thụ vẩy tay áo chen tới.

Lý Trường Thiên bị Thẩm Ngọc Thụ chen lấn thì lui lại bên cạnh, suýt nữa đụng vào Yến Thù.

Thẩm Ngọc Thụ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cầm thẻ ở giữa lật ra nhìn.

Thẻ trống.

"......" Lý Trường Thiên sợ hãi thán phục khen ngợi: "Tuyệt!"

"Ahahaha!!!" Thẩm Ngọc Thụ chống nạnh, dáng vẻ dương dương đắc ý.

Lý Trường Thiên nhớ tới gia cảnh hai đời của Thẩm Ngọc Thụ, nhịn không được muốn khắc bốn chữ "Cá chép hình người" lên trán hắn.

Không phải đấu nữa nên Lý Trường Thiên được nghỉ ngơi một hồi.

Trên đài luận võ, hai hiệp sĩ khác đang so tài, một người dùng côn, một người dùng trường đao.

Hiệp sĩ dùng trường đao thân thủ rõ ràng không bằng hiệp sĩ dùng côn, sau mấy lần dây dưa liền rơi xuống thế hạ phong, khi tất cả mọi người đều cho rằng hiệp sĩ dùng côn sắp chiến thắng thì hiệp sĩ dùng côn càng đánh bước chân càng yếu, cuối cùng trực tiếp ngã từ mép đài luận võ xuống dưới, biến thành trò cười.

Yến Thù khẽ nhíu mày, đột nhiên mở miệng nói với Lý Trường Thiên: "Trên đao của hắn có độc."

"A???" Lý Trường Thiên kinh ngạc.

"Ừm, ngươi đừng để bị đao của hắn rạch vào." Yến Thù nói.

"Được."

-

Trải qua tuần hoàn biến hóa, cuối cùng một trận so tài chậm rãi khép lại trong sênh ca huyên náo.

Nghe nói trên đao đối thủ có độc, Lý Trường Thiên vừa lên đài luận võ đã tỏ vẻ cảnh giác.

Hiệp sĩ cầm đao đánh giá Lý Trường Thiên một phen rồi đột nhiên hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi không dùng vũ khí sao?"

Lý Trường Thiên lắc đầu nói: "Ta không cần."

"Vậy ta cũng tay không tấc sắt cùng ngươi đánh." Nói xong người kia vứt đao trong tay xuống đài luận võ, tỏ vẻ hòa khí.

Lý Trường Thiên sững sờ, trong lòng bỗng dưng kính trọng hắn hơn.

"Tại hạ là Vương Thành." Vương Thành đến gần Lý Trường Thiên mấy bước rồi ôm quyền với hắn.

"Ta là Lý Trường Thiên." Lý Trường Thiên vội vàng ôm quyền đáp lễ.

Điều khiến Lý Trường Thiên không ngờ là ngay khi hai người chào nhau, bàn tay ôm quyền của Vương Thành đột nhiên lật ra, một cái độc tiêu từ lòng bàn tay hắn bay thẳng tới Lý Trường Thiên!

Đồng tử của Lý Trường Thiên đột nhiên co lại, lúng túng nghiêng người, nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần nên không thể né tránh, độc tiêu kia cứ thế ghim vào vai Lý Trường Thiên.

Cùng lúc đó, tiếng chiêng trống vang lên, luận võ chính thức bắt đầu.