Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 53: Gặp đồng hương nước mắt lưng tròng




"Hydro, Helium, Lithium, Beryllium, Boron!!! Carbon, nitơ, oxy, flo, neon!!!"

Lý Trường Thiên bỗng dưng phanh lại, hai mắt trừng to, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ xoay người.

Tiểu công tử kia rốt cuộc cũng đuổi kịp, chỉ mới chạy vài chục bước mà hắn đã thở hồng hộc.

Lý Trường Thiên tiến lên, hai tay nắm chặt bả vai tiểu công tử kia: "Ngươi...... Ngươi có phải...... Có phải là......"

Tiểu công tử bỗng nhiên gật đầu: "Đúng đúng đúng, ta là vậy đó!! Công tử ngươi cũng vậy hả!?"

"Đúng vậy a!!!" Lý Trường Thiên kích động hét to.

"Đến phủ ta đi!! Đến phủ ta đi!!" Tiểu công tử còn kích động hơn Lý Trường Thiên, suýt chút nữa đã đứng bên đường biểu diễn khoa tay múa chân, "Khoan khoan! Ta cho ngươi xem cái này trước đã!"

Nói rồi tiểu công tử nắm tay Lý Trường Thiên kéo hắn chạy tới đầu đường.

Yến Thù: "......"

Tiểu công tử kéo Lý Trường Thiên ra Cẩm Sắt phường, đứng trước cổng vòm, vẻ mặt như muốn nói "Ngươi nhìn cho kỹ", sau đó giơ tay lên vỗ ba lần.

Chỉ nghe mấy tiếng "vù vù" của y phục vút lên trong không trung, sau đó ba kẻ mặc dạ hành bịt mặt lập tức ôm quyền quỳ một gối xuống trước mặt hai người, hành lễ nói: "Thiếu gia."

Tiểu công tử: "Ngươi nhìn xem! Ngươi nhìn xem! Có phải là siêu cool ngầu luôn không!"

Lý Trường Thiên: "...... Fuck......"

Quá......

Quá khoe khoang thì có.

"Được rồi, các ngươi đều lui hết đi." Tiểu công tử phẩy tay, ba tên thị vệ lại lập tức biến mất trong đêm.

"Còn nữa, còn có cái này!" Tiểu công tử lại túm Lý Trường Thiên kéo hắn đến trước một cỗ kiệu hoa lệ xa xỉ dừng ven đường, bên cạnh kiệu có rất nhiều gia phó trông coi, thấy tiểu công tử liền nhao nhao hành lễ.

Cỗ kiệu kia phải cần đến tám kiệu phu mới khiêng nổi, đỉnh vàng gỗ lim khắc hoa cửa sổ rèm châu, tinh mỹ tuyệt luân.

"Wow......" Lý Trường Thiên sửng sốt, vốn từ ngữ chợt trở nên thiếu thốn.

"Đi a, đi a, đi phủ của ta chơi!!" Tiểu công tử dắt Lý Trường Thiên muốn lôi lên kiệu.

"Khoan khoan khoan khoan." Lý Trường Thiên kịp thời phản ứng nên chưa bị tiểu công tử kéo đi, "Bạn ta còn đang đợi ta".

"Gọi bạn ngươi cùng đi a! Chúng ta ngồi kiệu luôn!" Tiểu công tử cực kỳ nhiệt tình, cười đến không ngậm miệng được.

Lý Trường Thiên quay lại tìm Yến Thù, thấy y đứng cách đó mấy mét, chỗ kia tối lờ mờ nên Lý Trường Thiên nhất thời không thấy rõ nét mặt của y.

"Ngươi...... Ngươi chờ một chút, ta đi hỏi y đã." Lý Trường Thiên trấn an tiểu công tử kích động rồi bước nhanh đến cạnh Yến Thù.

"Yến Thù!" Lý Trường Thiên gọi.

Yến Thù ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt không có biểu lộ gì, vẫn như thường ngày.

"Vị kia là...... Là bằng hữu trước kia của ta, hắn mời chúng ta đến phủ của hắn ngồi một chút, ngươi......" Lý Trường Thiên còn chưa hỏi xong thì đã bị Yến Thù lạnh lùng ngắt lời.

"Không đi." Yến Thù ném lại một câu rồi xoay người đi về hướng khách điếm.

"Ai, Yến Thù, Yến Thù!" Lý Trường Thiên đuổi hai bước, thấy Yến Thù đi xăm xăm không có ý định chờ mình thì không khỏi hoảng hồn.

Hắn vội vàng chạy lại chỗ tiểu công tử nói nhỏ: "Hôm nay trễ rồi, hay là để sau đi." Vừa nói xong liền lo lắng đuổi theo Yến Thù.

"Ai! Công tử, ngươi ở khách điếm nào vậy, ngày mai ta tới tìm ngươi!" Tiểu công tử gọi với theo Lý Trường Thiên.

Lý Trường Thiên trở lại nói tên khách điếm rồi cố hết sức chạy theo Yến Thù.

Yến Thù đi cực nhanh, Lý Trường Thiên chạy đến cửa khách điếm mới đuổi kịp y.

"Chờ đã...... Chờ..... ta với." Lý Trường Thiên nắm lấy cánh tay Yến Thù, thở không ra hơi, trong lòng không ngừng oán thầm sức chịu đựng của thân thể này so với mình thật quá kém.

"Lý Trường Thiên." Yến Thù quay lại nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, ngữ khí lãnh đạm, "Ta thật sự là xem nhẹ ngươi."

Lý Trường Thiên sững sờ.

Dứt lời, Yến Thù hất tay Lý Trường Thiên đi thẳng lên lầu, vào phòng rồi nặng nề sập cửa lại.

"Ê, khoan đã......" Lý Trường Thiên đuổi theo nhưng lại bị nhốt ngoài cửa.

Lý Trường Thiên đưa tay muốn gõ nhưng rồi lại thôi.

Hắn thở dài tỏ vẻ khó xử.

Bởi vì hắn không biết nên giải thích với Yến Thù thế nào.

Lý Trường Thiên đứng ngẩn ngơ trước phòng Yến Thù thật lâu, cuối cùng đành ủ rũ cúi đầu về phòng.

Hắn mang tâm sự, lăn qua lăn lại trên giường cả đêm đều ngủ không ngon, suy nghĩ xem có nên kể chuyện mình trùng sinh cho Yến Thù hay không, nghĩ xem Yến Thù có tin nổi hay không.

-

Trời dần hửng sáng, Lý Trường Thiên thức giấc từ sớm, hắn ngồi dậy, vì ngủ không ngon nên mặt mũi bơ phờ.

Lý Trường Thiên thở dài một hơi, hai tay ôm mặt xoa mạnh rồi vỗ vỗ, muốn làm mình tỉnh táo lại.

Hắn đứng dậy xuống giường, rửa mặt xong thì mặc ngoại y, cầm dây cột tóc màu xanh bên gối định buộc tóc.

Lý Trường Thiên nhìn dây cột tóc trong tay, bỗng nhiên lại thở dài.

Lý Trường Thiên chưa từng nghe Yến Thù nói chuyện bằng giọng điệu kia, mặc dù ngày thường y lúc nào cũng bình tĩnh nhưng hôm qua rõ ràng là tức giận.

Lý Trường Thiên bất giác nhớ lại trước đó ở trấn Xuất Dư, hắn hỏi Yến Thù: "Ta có thể cắt tóc không?"

Yến Thù: "...... Vì sao?"

Bởi vì Lý Trường Thiên mặc dù có thể ôm vật nặng chạy mười cây số, có thể kéo xà đơn hai mươi lăm cái, có thể đứng bất động trong tư thế quân đội suốt một giờ.

Nhưng mà hắn......

Không biết buộc tóc.

Yến Thù không hề bất ngờ, y nói: "Ta dạy ngươi."

Sau đó Yến Thù liền dạy Lý Trường Thiên trọn một canh giờ, ngay cả Lý Trường Thiên cũng hết chịu nổi.

Yến Thù lại không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn, y nghiêm túc nắm tay dạy Lý Trường Thiên, thậm chí còn xõa tóc mình ra để Lý Trường Thiên thực hành buộc tóc.

Lúc ấy Lý Trường Thiên vuốt mái tóc đen kia, nhịn không được nghĩ thầm thì ra y là người ôn nhu cẩn thận, tốt tính như vậy.

Mà bây giờ Yến Thù vốn có tính tình như thế lại tức giận.

Huống chi giữa hai người còn vướng mắc Hàn Nha kia, có phải Yến Thù đã bắt đầu hoài nghi thân phận của hắn rồi không?

Lý Trường Thiên càng nghĩ càng hoảng, đứng dậy muốn tìm Yến Thù nói chuyện.

Ngay khi Lý Trường Thiên đi ra cửa thì một chuyện vô cùng trùng hợp xảy ra.

Bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa.

Lý Trường Thiên lộ vẻ nghi hoặc, đưa tay mở cửa.

Người ngoài cửa xông vào, nhiệt tình ôm chầm Lý Trường Thiên.