Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 50: Hai người các ngươi xảy ra chuyện gì




Lý Trường Thiên còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay bỗng nhiên vươn tới cầm lấy cây quạt đang nâng cằm hắn.

"Rắc" một tiếng, khung quạt thuỷ mặc cứ thế bị bẻ gãy.

Lục công tử giật mình kêu lên rồi lùi lại mấy bước, nhìn về phía kẻ đầu sỏ.

Yến Thù cầm cây quạt thuỷ mặc đã gãy nát, trên mặt không chút biểu cảm: "Thật xin lỗi, định lấy xem một chút, ai ngờ không cẩn thận làm gãy rồi."

Lục công tử: "......"

Yến Thù móc ra ngân lượng đưa cho Lục công tử: "Bồi thường cho ngài, nếu không đủ thì ta đưa thêm."

Lục công tử nào dám nhận, hắn nhìn Lý Trường Thiên đang ngây ra rồi lại nhìn sang Yến Thù, sau đó cười nói: "Công tử cứ thích đùa, chỉ là một cây quạt tranh mà thôi, huống hồ cử chỉ lúc nãy của ta cũng không có ý gì khác, xin công tử chớ trách."

Yến Thù không nói một lời, kiên trì đưa ngân lượng cho Lục công tử.

Lục công tử bất đắc dĩ đành phải nhận ngân lượng.

Lý Trường Thiên bỗng nhiên phản ứng kịp: "À, ta hiểu rồi, ngươi nói đồng tính là ám chỉ nam tử và nam tử phải không? Nơi này có nhiều nam tử thích nam tử vậy sao......"

Lục công tử cười nói: "Lời này sai rồi, ai mà chẳng yêu mỹ nhân, có liên quan gì đến giới tính đâu, cũng như vị công tử áo trắng bên cạnh ngươi vậy, giống như trích tiên, thanh dật xuất trần, quả nhiên là điên đảo chúng sinh......"

Lý Trường Thiên lạnh lùng ngắt lời hắn: "Y có đẹp hơn nữa thì cũng đâu liên quan gì tới ngươi?"

Lục công tử: "......"

Này! Hai người các ngươi xảy ra chuyện gì a!

Lục công tử hỏi: "Hai vị công tử...... Không phải tới đây tầm hoan tác nhạc sao?"

Yến Thù và Lý Trường Thiên: "......"

Hai người cũng không biết làm sao Lục công tử nhìn ra được, nhưng nếu đã biết thì Yến Thù cũng không quanh co lòng vòng nữa mà hỏi thẳng: "Xin hỏi, trong phường này có cô nương nào tên là Thi Hoa Niên không?"

Lục công tử đầu tiên là sững sờ, sau đó bật cười: "Xem ra hai vị công tử thật sự là lần đầu tiên tới Cẩm Sắt phường rồi."

"Có ý gì?" Lý Trường Thiên truy vấn.

"Thi cô nương mà vị công tử áo trắng này nhắc tới là nhân vật nổi tiếng ở Bạch Đế Thành......" Lục công tử hơi nheo mắt, khóe miệng nhếch lên, "Nàng ấy...... là phường chủ của Cẩm Sắt phường này!"

Yến Thù thoáng giật mình.

Y cứ tưởng người mình tìm chỉ là một cô nương bình thường, nào ngờ lại là nhân vật lợi hại đến mức này.

"Vậy chúng ta phải làm sao mới gặp được nàng?" Lý Trường Thiên hỏi.

Lục công tử làm như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, hơn nửa ngày mới nín cười rồi đáp: "Công tử, các ngươi không gặp được nàng đâu, phường chủ bảy năm trước không còn tiếp khách nữa, hai vị không phải tới tầm hoan tác nhạc thì không cần ta dẫn đường nữa, bỉ nhân xin cáo từ trước."

Nói xong Lục công tử mỉm cười bỏ đi.

Lý Trường Thiên và Yến Thù hai mặt nhìn nhau.

"Cái này......" Lý Trường Thiên gãi đầu, "Làm sao bây giờ?"

"Hỏi chung quanh thử xem." Yến Thù nói.

"Được, vậy chúng ta chia ra hỏi đi, như vậy sẽ thu được nhiều tin tức hơn một chút." Lý Trường Thiên quay lưng đi về phía Hoa Các ở gần mình nhất.

Ai ngờ Yến Thù kéo tay hắn lại.

"Ơ?" Lý Trường Thiên quay đầu, hoang mang nhìn Yến Thù.

Yến Thù cũng không nói gì mà cứ kéo hắn như vậy.

Lý Trường Thiên phản ứng kịp, cười nói: "Sao thế? Sợ ta đi tìm cô nương sẽ trầm mê sắc đẹp, không giúp ngươi tìm manh mối sao? Ngươi xem túi ta đi, nhìn, rỗng tuếch đây này, một xu cũng không có, ta làm sao mà tìm được cô nương chứ?"

Yến Thù vẫn im lặng.

"Ngươi yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi tra án!" Lý Trường Thiên vỗ ngực nói ra lời thề son sắt, "Không giúp ngươi thì ta làm rùa đen vương bát đản, được chưa?"

Yến Thù: "...... Rùa đen...... vương bát...... đản?"

"Đúng!" Lý Trường Thiên gật đầu, "Rùa đen vương bát đản!"

Yến Thù nhìn vào mắt Lý Trường Thiên rồi chậm chạp buông tay hắn ra: "Giờ Hợi gặp nhau ở đây."

"...... Là giờ gì?" Lý Trường Thiên hỏi.

Yến Thù: "......"

Lý Trường Thiên: "Vậy tra xong thì cứ gặp lại ở đây nhé?"

Yến Thù gật đầu.

"Được rồi!" Lý Trường Thiên đáp, hắn vỗ vai Yến Thù để y yên tâm, sau đó đi vào Hoa Các.

Yến Thù đưa mắt nhìn theo, mãi đến khi bóng lưng hắn biến mất trong lầu mới thu hồi ánh mắt.

Yến Thù không giống như Lý Trường Thiên đi thẳng vào lầu các mà chậm rãi đi từ đầu Cẩm Sắt phường tới cuối phố, yên lặng ghi nhớ hoa văn trang trí, số tầng, người ra vào sáu tòa lầu.

Cuối cùng Yến Thù dừng lại trước Thanh Lộ Các.

Lời nói của Lục công tử quanh quẩn bên tai Yến Thù.

-

"Lịch sự tao nhã yên tĩnh, không thể uống rượu, là nơi hát hí kịch, bàn âm luật."

"Nàng ấy bảy năm trước đã không còn tiếp khách nữa."

-

Yến Thù không chút do dự bước vào Thanh Lộ Các.

Vừa vào trong, tiếng ca múa vui cười bên ngoài cùng mọi âm thanh khác đều tan biến.

Vào sâu hơn một chút rồi vòng qua hai cột gỗ Bàn Long sơn đỏ và một tấm bình phong gỗ là tầng một của Thanh Lộ Các.

Chính giữa tầng một Thanh Lộ Các là một sân khấu kịch có hoa văn trang trí tinh xảo.

Các chỗ khác của tầng một đều lờ mờ không có ánh sáng, chỉ có sân khấu đặt đèn lồng thắp nến, đơn độc chiếu sáng phía đó.

Trên sân khấu có đào hát đang hát hí, hát đến cực kỳ bi thương thê lương.

"Từ xưa thường nói không gạt ta, thành bại hưng vong một sát na!"

Yến Thù nhìn quanh bốn phía, thấy dưới sân khấu kịch lờ mờ cũng không có quan khách, chỉ có một mình đào hát trên sân khấu.

Yến Thù giật mình đứng dậy ra ngoài hai bước, bỗng nhiên thân hình khựng lại.

Y do dự một chút rồi dứt khoát xoay người, đứng bên dưới sân khấu kịch, cứ thế yên lặng ẩn trong bóng tối xem kịch.

"Ai nha! Tướng quân ơi!"

Nhịp trống dày đặc, giọng hát âm vang, cuối cùng màn che rơi xuống.

Vào khoảnh khắc đào hát lui ra, ánh nến trên sân khấu bỗng nhiên tắt ngúm.

Bóng tối lập tức nuốt chửng cả Yến Thù lẫn sân khấu.