Buổi trưa, Huyện lệnh bé nhỏ của trấn Xuất Dư đang nhức đầu.
Hắn ngồi trên ghế thái sư ấn ấn huyệt Thái Dương, sờ ria mép thở dài.
Dạo này chuyện phiền lòng thật sự quá nhiều.
Đầu tiên là trên trấn có một lão gia ác bá, ỷ trong nhà có ruộng có tiền, mướn mấy gã hộ vệ hung thần ác sát suốt ngày ức hiếp dân lành, làm xằng làm bậy khiến người ta hận đến nghiến răng.
Huyện lệnh dù muốn làm chút chuyện cho bách tính nhưng hắn chỉ là một Huyện lệnh nho nhỏ, lại mới nhậm chức chưa bao lâu, đối với bọn ác ôn chỉ có thể nén giận.
Kế tiếp là hôm qua trên trấn xuất hiện một chuyện nghe rợn cả người: Nhị cô nương Tô gia bị giết hại!
Trong cái rủi có cái may là hung thủ đã đền tội, Huyện lệnh cảm thấy mình nên đi thắp hương bái Phật một chút để Bồ Tát phù hộ mình không vì việc này mà ảnh hưởng đến hoạn lộ.
Huyện lệnh đang thở dài liên tục thì gia phó chạy tới thông báo ngoài phủ đệ có một công tử muốn gặp Huyện lệnh lão gia.
"Công tử? Công tử như thế nào?" Huyện lệnh nghi hoặc đứng lên, vừa đi về phía cổng phủ đệ vừa hỏi gia phó bên cạnh.
"Giống như người từ trên trời xuống vậy!" Gia phó giơ ngón tay cái lên.
Huyện lệnh: "......"
Huyện lệnh đưa tay cốc đầu gia phó không chút lưu tình: "Rảnh rỗi quá thì đọc sách đi".
"Ai! Được rồi, lão gia." Gia phó xoa đầu ngượng ngùng đáp, sau đó như chợt nhớ ra gì đó, hắn vỗ tay cái bốp: "Đúng rồi! Công tử kia nói hắn là cái gì "sứ" đó".
Trong lòng Huyện lệnh lộp bộp một tiếng, hai mắt trợn tròn nhìn gia phó truy hỏi: "Cái gì sứ?"
Gia phó ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra: "A! Ta nhớ rồi! Hắn nói hắn là Tuần! Sát! Sứ!"
Huyện lệnh hít sâu một hơi, mắt trợn trắng, suýt nữa thì bị nghẹn chết.
"Ai! Lão gia ngài sao vậy?" Gia phó vội vàng đỡ Huyện lệnh, ấn huyệt nhân trung cho hắn.
Huyện lệnh tỉnh lại, guồng chân phi nước đại, nhanh như chớp lao tới cổng phủ đệ, gia phó cũng đuổi không kịp: "Ai! Lão gia! Ta vừa khóc thương ngài tráng niên mất sớm, sao đột nhiên hồi quang phản chiếu rồi!"
Huyện lệnh lão gia chạy đến cổng phủ đệ, chỉnh lại quan phục trên người, hít sâu hai cái rồi đi ra cổng.
Trước cổng sơn đỏ, hai con sư tử đá không giận tự uy hướng ra đường lớn giương nanh múa vuốt, bên cạnh thềm đá phủ đệ có một thanh niên áo trắng đeo bọc hành lý đang dắt một con tuấn mã, con ngựa cúi đầu, nhẹ nhàng hất vó, ngoan ngoãn cọ lên tay thanh niên.
Nghe thấy động tĩnh, thanh niên áo trắng xoay người.
Đến lúc đó Huyện lệnh lão gia mới biết thì ra gia phó nói không sai chút nào.
Thanh niên mày kiếm mắt phượng, phong thái đĩnh đạc, khí vũ hiên ngang, khí khái hào hùng lại không mất đi vẻ tuấn tú, Huyện lệnh đã qua tuổi trung niên mà lần đầu mới được thấy nhân vật có dáng vẻ bất phàm như thế.
Huyện lệnh lão gia còn đang ngẩn ngơ thì thanh niên không nói một lời tháo lệnh bài đưa tới.
Lệnh bài làm bằng gỗ khảm chữ vàng, bên trên có hàng chữ: Tuần sát sứ Yến Thù.
"Đại nhân!!" Huyện lệnh đầu đầy mồ hôi lạnh, vội vàng chắp tay khom người, "Hạ quan không kịp nghênh đón từ xa, mong đại nhân thứ lỗi".
"Không sao." Thanh niên áo trắng chậm rãi mở miệng, thần sắc lạnh nhạt, "Phụng chỉ làm việc, tình cờ đi ngang qua đây, ở nhờ mấy đêm, làm phiền rồi".
"Không phiền, không phiền, đại nhân nguyện ý vào xem hàn xá, thật là vinh hạnh!" Huyện lệnh liên tục nói.
Yến Thù gật đầu, không muốn nhiều lời nói nhảm nữa.
Huyện lệnh vội vàng sai người dắt ngựa của Yến Thù tới chuồng ngựa, đồng thời luôn miệng dặn dò phải chăm sóc cho tốt, sau đó dẫn Yến Thù đến đại sảnh.
"Nghe nói......" Đang đi thì Yến Thù đột nhiên mở miệng, dọa cho Huyện lệnh suýt chút nữa tắt thở.
"Nghe nói hôm qua ở đây có cô nương bị giết rất thê thảm?" Yến Thù thần sắc lãnh đạm hỏi.
"Đúng đúng đúng." Huyện lệnh lau mồ hôi trên trán, vừa đau lòng cho hoạn lộ của mình vừa đáp, "Nhưng thưa đại nhân, phạm nhân đã bị bắt rồi, đợi ta báo cáo việc này lên Hình bộ, áp giải người lên kinh, qua mùa thu sẽ vấn trảm".
Yến Thù dừng bước, nhìn sang Huyện lệnh: "Có thể giao phạm nhân cho ta xử trí không?"
Huyện lệnh đầu tiên là sững sờ, sau đó gật đầu: "Đương nhiên là được!"
Tuần sát sứ vốn thuộc Hình bộ, đây cũng không phải là chuyện trái với quy củ.
Yến Thù lại hỏi: "Xin hỏi ở đây ngài có phòng nào bốn bề vắng vẻ không? Kho củi hay phòng nát đều được."
Huyện lệnh mặt đầy hoang mang nhưng vẫn đáp: "Trong viện phía Tây Nam của phủ đệ có một cái chòi nuôi gia cầm nhưng cứ mưa lại bị dột, vô cùng hôi hám".
Yến Thù gật đầu: "Vậy được, ta sẽ ở tạm mấy ngày, nhờ ngài cho ta mượn chỗ đó dùng một chút, nhớ căn dặn gia phó và nô tỳ tuyệt đối đừng tới đó."
"Vâng đại nhân, ta nhất định sẽ căn dặn rõ ràng." Huyện lệnh liên tục gật đầu.
"Đúng rồi, gần cái chòi kia có giếng nước không?" Yến Thù hỏi.
Huyện lệnh gật đầu, hoang mang hỏi thêm một câu: "Có thì có, nhưng giếng nước kia bỏ hoang nhiều năm rồi, bơm nước cực kỳ tốn sức, không biết đại nhân cần giếng nước làm gì?"
"Lấy nước." Yến Thù lạnh nhạt đáp, "Cọ rửa vết máu".