Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 127: Chỉ nguyện sơn hà bình yên




Mặt trời ló dạng phía Đông, nhạn hót ríu rít.

Tướng quân Lệ Trảm Phong dẫn mười vạn binh trực chỉ Bắc Địch.

Đêm qua Lý Trường Thiên và Vệ Ký còn lăn xả chiến đấu, sáng nay đã phải dẫn đầu các binh sĩ, không ngủ không nghỉ.

Lý Trường Thiên cưỡi chiến mã ngước nhìn chân trời phía xa.

Đại mạc khói bụi mù trời, thú hoang gào rú.

Lý Trường Thiên bỗng nhiên thúc ngựa định chạy lên phía trước.

Vệ Ký vội vàng cản hắn lại: "Ê ê ê, Lý Trường Thiên ngươi đi đâu thế? Quân địch đang ở ngay trước mặt, tự tiện đi lại sẽ bị phạt đấy!"

Lý Trường Thiên nói, "Tối qua tập kích đêm, quân địch hầu như là người già chứ không thấy binh sĩ nào cường tráng, ta cảm thấy trong này có vấn đề nên muốn đi tìm Lệ Tướng quân."

Vệ Ký níu Lý Trường Thiên lại: "Đừng đi, Lệ Tướng quân đã sớm phát hiện ra rồi."

"Cái gì?" Lý Trường Thiên sững sờ.

Vệ Ký nói: "Mấy ngày nay chúng ta cố thủ biên giới nên ứng chiến một cách bị động, Bắc Địch cố ý dụ chúng ta tập kích đêm để chúng ta nghênh chiến bọn chúng từ chính diện, sau khi Lệ Tướng quân phát hiện thì dứt khoát tương kế tựu kế, lợi dụng tập kích để đốt hết kho lương thảo của bọn chúng, trận chiến hôm nay có địa hình địa thế bằng phẳng, hai bên cũng không thể mai phục nên sắp tới binh lực hai bên sẽ liều mạng đọ sức với nhau!"

"Ta cũng tán thành đánh trận này, không thể cứ mãi sợ hãi e dè được!"

Vệ Ký nhìn Lý Trường Thiên, cung tiễn trong tay, nụ cười khinh cuồng.

Chiến hỏa cuồn cuộn, nước nhà sau lưng, khí thế bừng bừng, chí lớn dâng tràn!

"Hắc! Tiểu tử, ngươi nghe kỹ cho ta."

Vệ Ký nói, hắn ngước nhìn mặt trời trên cao, áo giáp lấp lánh.

"Chỉ cần Vệ Ký ta còn ở thế gian này một ngày thì tuyệt đối sẽ không để quân Bắc Địch chà đạp Trung Nguyên một bước!"

-

Đó là câu nói cuối cùng của Vệ Ký với Lý Trường Thiên.

-

Chiến kỳ phần phật, tiếng còi vang dội.

Nhất tướng công thành vạn cốt khô.

Một tiếng hiệu lệnh, tiếng chém giết vang vọng trời cao.

Ai cũng không biết trận chiến kia kéo dài bao lâu.

Mỗi người đến cuối cùng chỉ biết giết, giết, giết.

Máu tươi đổ xuống, khói lửa bao trùm tứ phía, mùi khét ngạt mũi.

Lưỡi đao gãy gục nằm trên đất cát nhuốm máu như chứng tỏ sự không cam lòng của tướng sĩ.

Trên sa trường, Lý Trường Thiên máu me khắp người nằm trong đống thi thể gãy lìa tứ chi, hắn muốn đứng lên nhưng tay chân đã chết lặng không làm gì được nữa.

Bên tai hắn đều là tiếng kêu la thảm thiết cùng tiếng gào thét.

Lý Trường Thiên nhớ tới lúc nãy ở chỗ cách hắn hơn trăm thước, hắn trơ mắt nhìn Vệ Ký bị một tên Bắc Địch chém phăng cánh tay phải.

Nỗi đau đớn khiến gương mặt Vệ Ký vặn vẹo, nhưng trong thời khắc đó hắn vẫn cắn răng dùng tay trái vác đao chém mạnh vào cổ tên Bắc Địch kia.

Khi Lý Trường Thiên chạy tới đỡ Vệ Ký.

Vệ Ký không thốt được lời nào.

Hắn nhìn về thành Sóc Phương, về mảnh đất Trung Nguyên, về biên cương mà hắn thề phải bảo vệ đến chết.

Từ đầu đến cuối không chịu nhắm mắt lại.

-

Dù sa trường có tàn khốc hơn nữa thì cuối cùng cũng có lúc yên tĩnh lại.

Trận chiến kia Trung Nguyên không địch lại Bắc Địch nên tổn thất sáu vạn binh.

Vệ Ký từng bảo Lý Trường Thiên.

Không thể lui, không thể lui!

Nhưng bọn họ cuối cùng vẫn phải lui.

Mang bộ dạng thê thảm chật vật lui về thành Sóc Phương, trơ mắt nhìn biên cương bị quân Bắc Địch tràn vào.

Lệ Trảm Phong là chủ soái cũng bị thương cực nặng, hôn mê bất tỉnh.

Trong thời khắc nguy cơ này, Tần Quyết Minh lê thân ốm đau từ trên giường bệnh giãy dụa đứng dậy, dẫn theo chưa đầy bốn vạn tàn binh bại tướng cố thủ tại thành Sóc Phương.

Tin chiến bại truyền về kinh thành, cả nước chấn kinh, triều đình rung chuyển, từ quan đến dân đều thấp thỏm lo âu, luôn cảm thấy ngày mai Bắc Địch sẽ lập tức xông vào Trung Nguyên, bắt đầu tàn sát cướp bóc.

Hoàng thượng một đêm già nua, ngày hôm sau đứng trên triều đình trấn an xã tắc lòng dân, quyết đoán hạ lệnh cử binh vận chuyển lương thảo cho Sóc Phương.

Nhưng chẳng ai biết Sóc Phương còn có thể chống cự được bao lâu.

Thất bại ngày thứ năm, Bắc Địch vì muốn dọa tướng lĩnh giữ thành Sóc Phương sợ hãi tan tác nên chặt đầu tù binh rồi dùng máy bắn đá vừa cướp được quăng vào thành, đồng thời buông lời dọa dẫm nếu bây giờ không đầu hàng thì sau này phá thành nhất định sẽ giết sạch, một người sống cũng không để lại.

Tần Quyết Minh thức trắng cả đêm, ngày hôm sau hạ lệnh để tất cả dân chúng trong thành Sóc Phương rời thành di tản về Trung Nguyên, bảo toàn tính mạng dân chúng vô tội.

Nhưng hành động này chính là muốn nói với các tướng sĩ.

Thành Sóc Phương chưa chắc đã có thể giữ vững.

Không lâu sau, trong thành lan truyền tin đồn có kẻ phản bội đi theo Bắc Địch.

Lời đồn đại nổi lên khắp phía, Sóc Phương tràn ngập nguy hiểm lại càng bấp bênh.

-

Sau trận chiến kia, Lý Trường Thiên vẫn sống sót.

Mặc dù trên người hắn bị thương nhưng cũng may không gãy tay cụt chân, xem như may mắn hơn rất nhiều người.

Hôm đó rút lui về thành Sóc Phương, Lý Trường Thiên vốn luôn tuân thủ kỷ luật lại lén lút rời khỏi đoàn, đào vò rượu mà Vệ Ký chôn xuống đất mang về thành Sóc Phương.

Vệ Ký cứ thế ra đi.

Hắn và sáu vạn tướng sĩ đều là da ngựa bọc thây, mang theo vinh quang nằm lại biên giới Sóc Phương.

Giờ sẽ chẳng còn ai gọi Lý Trường Thiên là đồ đệ, kiên nhẫn dạy hắn cưỡi ngựa bắn cung.

Không phải Lý Trường Thiên chưa từng trải qua sinh ly tử biệt.

Trái lại hắn đã gặp quá nhiều sinh ly tử biệt.

Nhưng dù có trải qua bao nhiêu lần thì Lý Trường Thiên vẫn thấy đau thấu tim, ruột gan đứt từng khúc.

Giữa lúc đau khổ, Lý Trường Thiên vốn định uống vò rượu Vệ Ký để lại.

Nhưng hắn sờ lên ngọc bội hoa sen Tịnh Đế trên cổ rồi cất rượu đi không đụng vào.

Thất bại ngày thứ bảy, Lệ Trảm Phong vừa đi một chuyến đến Quỷ Môn Quan tỉnh lại.

Tần Quyết Minh lập tức triệu tập Lệ Trảm Phong, Trưởng Tôn Bách và Lý Trường Thiên bàn cách đối phó tiếp theo.

Trong doanh trướng, Lệ Trảm Phong tuy vẫn là tướng quân mặt sẹo dễ giận như xưa.

Nhưng trong đáy mắt hắn rõ ràng đều là tự trách và áy náy.

Tần Quyết Minh không nhắc gì đến chuyện thất bại.

Giờ mà nhắc tới chẳng những không có chút ích lợi nào mà còn đả kích khí thế.

Tần Quyết Minh biết rõ điểm ấy.

"Kinh thành đã phái viện binh vận chuyển lương thảo đến đây, bảy ngày nữa sẽ tới Sóc Phương." Tần Quyết Minh thông báo cho ba vị tướng quân.

"Tướng quân nào dẫn binh ạ?" Trưởng Tôn Bách hỏi.

Tần Quyết Minh lắc đầu: "Giờ vẫn chưa biết."

"Trước khi viện binh đến, chúng ta nhất định phải bảo vệ được Sóc Phương, khụ khụ khụ." Tần Quyết Minh vừa nói vừa ho khan, "Các ngươi tự mình quản lý binh sĩ, trông chừng kỹ hơn đề phòng kẻ phản bội và phản đảng bất ngờ xuất hiện, khụ khụ khụ, thủ vệ tường thành cũng phải tăng cường, Bắc Địch giờ đang đắc chí, nhất định sẽ thừa thắng xông lên, khụ khụ khụ......"

Nói vài câu, Tần Quyết Minh lại ho ra máu.

"Tần đại tướng quân!" Trưởng Tôn Bách lộ vẻ lo lắng, thất kinh hỏi, "Ngài không sao chứ?"

Trưởng Tôn Bách vẫn luôn đi theo Tần Quyết Minh nên cực kỳ nể trọng hắn, giờ thấy Tần Quyết Minh vốn kiêu hùng lại bệnh nặng thế này, Trưởng Tôn Bách càng khổ sở hơn bất cứ ai.

Nhưng Tần Quyết Minh tuyệt đối không thể gục ngã, không có hắn thì sẽ mất Sóc Phương.

Tần Quyết Minh xua tay: "Hôm nay chỉ tới đây thôi, Trường Thiên, ngươi ở lại một lát đi."

Lệ Trảm Phong và Trưởng Tôn Bách ôm quyền hành lễ cáo lui.

Trong quân doanh chỉ còn hai người Tần Quyết Minh và Lý Trường Thiên.

Tần Quyết Minh quấn chặt quần áo trên người, vừa ho khan vừa ngồi xuống.

Lý Trường Thiên tỏ vẻ lo lắng: "Tần đại nhân, ngài......"

Tần Quyết Minh xua tay, hắn hít sâu một hơi cố nén cơn ho rồi nói: "Bệnh cũ thôi, ta cứ tưởng mình còn chống đỡ được bảy tám năm nữa, ai ngờ...... Trường Thiên, ta giữ ngươi lại vì có chuyện quan trọng cần bàn với ngươi......"

Lời còn chưa dứt, Tần Quyết Minh bỗng nhiên trầm mặc.

Ánh mắt hắn rơi vào tàn nến trên bàn, nhìn giọt sáp vặn vẹo đáng sợ.

Tần Quyết Minh do dự hồi lâu rồi nói tiếp: "Trường Thiên, giờ Sóc Phương tràn ngập nguy hiểm, ngoài ngươi ra hai vị tướng quân kia không hợp tính nhau, một khi Sóc Phương bị phá thì Trung Nguyên xem như đã đến thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, ta......"

Hắn nói một hồi thanh âm dần nhỏ đi rồi không nói gì nữa.

Lý Trường Thiên chưa bao giờ thấy Tần Quyết Minh như vậy.

Trong ấn tượng của Lý Trường Thiên, Tần Quyết Minh gánh vác sơn hà, đại tướng uy phong, dù có sinh bệnh thì ánh mắt vẫn kiên nghị, khí thế kinh người, không ai có thể vượt qua hắn.

Vì vậy bây giờ họ chỉ có chưa đầy bốn vạn tàn binh mà Tần Quyết Minh vẫn có thể giữ vững thành Sóc Phương không cho quân Bắc Địch tiến thêm một bước.

Nhưng khi nói chuyện với Lý Trường Thiên, Tần Quyết Minh hoàn toàn để lộ ra sự bất lực.

Thậm chí trong giọng nói còn mang theo áy náy.

Điều này khiến Lý Trường Thiên thực sự hoang mang.

Lý Trường Thiên nói: "Tần đại nhân, có việc gì ta giúp được thì xin cứ nói đi ạ!"

Tần Quyết Minh ngẩng đầu nhìn Lý Trường Thiên: "Thôi, ngươi về nghỉ ngơi đi."

Lý Trường Thiên tuy nghi ngờ nhưng vẫn nghe lời đứng dậy cáo lui.

Đợi đến khi doanh trướng không còn ai, Tần Quyết Minh đột nhiên gục xuống, hắn khom người ho khan, yết hầu đau rát, khóe miệng chảy máu.

Hắn như nến tàn trong gió, hơi thở mong manh.

Tần Quyết Minh gắng gượng đứng dậy đi đến bên giường, lấy từ dưới gối ra một bức tranh.

Chính là bức chân dung Yến Tử Khanh ngồi trên ghế thái sư, cầm y điển trong tay.

Tần Quyết Minh mở tranh ra rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt người trong tranh, giữa lúc hoảng hốt như thấy lại thuở thiếu thời, Yến Tử Khanh cầm y điển gõ đầu hắn.

Vừa gõ vừa nói.

"Ngủ sớm dậy sớm, thanh tịnh dưỡng thần, kiện tỳ bổ khí, dưỡng vị ích âm, sống lâu trăm tuổi."

"Tử Khanh à." Tần Quyết Minh nhìn bức chân dung bất lực cười khổ, "Hình như ta không chịu được nữa rồi."

"Trung Nguyên mênh mông này, bách tính cửu châu này, thiên hạ nước nhà này phải bảo vệ thế nào đây......"

-

Trong khi chờ đợi viện quân và cố thủ Sóc Phương, Bắc Địch nhiều lần phá thành, các tướng sĩ chống đỡ đến mức kiệt quệ, nhiều lần suýt nữa bị phá cửa thành.

Đêm qua Bắc Địch lại tập kích lần nữa, Trưởng Tôn Bách và Lệ Trảm Phong dẫn binh giữ thành.

Chiến sự kịch liệt, sương mù lạnh giá, máu tươi chậm rãi nhỏ xuống tường thành.

Quân Bắc Địch càng đánh càng hăng còn tướng sĩ trong thành Sóc Phương đã mệt mỏi suy sụp, mơ hồ có nguy cơ tan tác.

Trong lúc mấu chốt, Tần Quyết Minh mặc áo giáp sắt, tay cầm trường kiếm leo lên cửa thành, tự mình dẫn đầu các tướng sĩ kịch chiến với Bắc Địch.

Mặt trời ló dạng, ánh nắng chiếu xuống, cờ đỏ tàn tạ, gươm giáo đầy đất.

Dưới sự cổ vũ của Tần Quyết Minh, thành Sóc Phương lại được giữ vững.

Nhưng mọi người đều nghĩ.

Lần sau thì sao?

Lần sau Sóc Phương còn giữ được không?

Tần Quyết Minh bệnh nặng như vậy còn có thể ra trận mấy lần?

Hôm đó Tần Quyết Minh lại gọi một mình Lý Trường Thiên vào doanh trướng.

Câu đầu tiên hắn nói với Lý Trường Thiên chính là:

"Trường Thiên, ta không còn cách nào khác."

"Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ đi đến bước này."

Hôm đó Tần Quyết Minh nói rất nhiều với Lý Trường Thiên.

Mỗi lần hắn nói xong một đoạn lại ho một trận, nhìn cực kỳ thống khổ.

Nhưng Tần Quyết Minh vẫn cắn răng nói hết.

Cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn Lý Trường Thiên.

"Ngươi có thể từ chối, hơn nữa ngươi không cần cảm thấy có gánh nặng, nếu ngươi không muốn thì cứ quay đầu rời khỏi doanh trướng, đừng nói gì cả, xem như ta chưa nói chuyện này với ngươi."

Thân mình Lý Trường Thiên run lên.

Hắn lộ vẻ hốt hoảng, lảo đảo đứng dậy.

Ngón tay hắn run rẩy cầm ngọc bội hoa sen Tịnh Đế trên ngực.

Mép ngọc bội hơi gờ lên khiến lòng bàn tay Lý Trường Thiên đau nhói nhưng lại giúp hắn lấy lại chút tinh thần.

Lý Trường Thiên chợt nhớ tới kiếp trước, khi hắn ở chiến trường nước ngoài từng gặp một đứa bé.

Đứa trẻ kia chỉ khoảng bảy tám tuổi, co rúm người trong đống đổ nát còn lại sau khi pháo kích, toàn thân dính đầy tro bụi và bùn đất.

Lý Trường Thiên đi tới bảo vệ nó, muốn đưa nó đến khu vực an toàn.

Chắc vì Lý Trường Thiên mang theo súng nên nó sợ hãi hét lên.

Lý Trường Thiên khó khăn lắm mới trấn an được nó rồi hỏi nó bằng tiếng nước ngoài: "Người nhà của em đâu?"

Đứa bé nói.

"Chết hết rồi."

Nó lại hỏi Lý Trường Thiên.

"Em đã làm gì sai?"

Một đứa bé bảy tám tuổi hỏi Lý Trường Thiên nó đã làm gì sai.

Lý Trường Thiên không thể trả lời được.

Hắn nhớ tới nước mình, trẻ con bảy tám tuổi chắc hẳn đang ngồi trong lớp học, gật gù đắc ý đọc "Việc nhà việc nước việc thiên hạ, phải quan tâm đến mọi việc".

Lúc ấy Lý Trường Thiên đột nhiên rất muốn trở về.

Về lại khu chợ bán đồ ăn rồi cò kè mặc cả với chủ quán.

Lý Trường Thiên biết hòa bình quý giá đến mức nào, cũng biết điều đó đáng để hắn phấn đấu quên mình.

Lý Trường Thiên lấy lại tinh thần rồi hít sâu một hơi, kiên định nói với Tần Quyết Minh: "Chuyện này ta sẽ làm."

Tần Quyết Minh đầu tiên là sững sờ, sau đó hai mắt rưng rưng hành lễ với Lý Trường Thiên.

Lý Trường Thiên vội vàng đỡ Tần Quyết Minh dậy: "Tần đại nhân, phải là ta hành lễ với ngài mới đúng."

Tần Quyết Minh lắc đầu nghẹn ngào.

Sau khi Lý Trường Thiên rời khỏi doanh trướng, Tần Quyết Minh mở bức tranh Yến Tử Khanh ra nhìn ngắm đầy lưu luyến, sau đó hai tay hắn run run......

Đốt bức tranh kia.

Khói bốc lên cay xè hai mắt.

Khi Tần Quyết Minh đốt tranh xong thì chợt có tướng sĩ đến báo.

"Tần đại nhân, quân áp giải lương thảo đã tới trước Sóc Phương rồi! Tướng quân dẫn đầu cũng ở đó!"

"Cái gì?" Tần Quyết Minh vội vàng đứng dậy chuẩn bị nghênh đón, "Đến sớm hơn ta nghĩ mấy ngày."

Khi hắn ra ngoài doanh trướng lại hỏi tướng sĩ kia: "Tướng quân dẫn đầu là ai?"

"Bẩm Tần đại nhân, là thiếu khanh Đại Lý Tự thuộc Hình Bộ, Yến Thù, Yến đại nhân!"