Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 122: Hai giường đệm chăn ấm áp một chút




Màn đêm buông xuống, đoàn quân hùng dũng đến thành trấn giáp với Bạch Đế Thành rồi dựng lều trại ở vùng ngoại ô vắng vẻ, tạm thời dừng chân nghỉ ngơi.

Bốn phía đốt lửa trại, củi khô cháy lách tách khiến người ta cảm thấy thoải mái và bình yên lạ thường.

Vất vả nhiều ngày nên Lý Trường Thiên mệt rã rời, hắn giũ tấm mền Yến Thù đưa cho mình đắp lên người rồi khoanh tay nằm xuống ngủ.

Xe chở tù dù sao cũng chỉ là xe chở tù, ván gỗ vừa lạnh vừa cứng cấn vào lưng, toàn thân Lý Trường Thiên lại bị thương nên nằm không thoải mái chút nào.

Nhưng trong thời điểm này cũng chẳng có gì phải phàn nàn, được ngủ một giấc không cần lo lắng thì Lý Trường Thiên đã vừa lòng thỏa ý, cám ơn trời đất lắm rồi.

Lý Trường Thiên vừa nhắm mắt lại thì chợt nghe thủ vệ gọi: "Yến đại nhân!"

Ủa?

Yến Thù tới sao?

Lý Trường Thiên mở mắt ra lồm cồm bò dậy, sau đó nghe thấy tiếng xiềng xích leng keng.

Hắn ngẩng đầu nhìn mới phát hiện cửa xe chở tù đã được mở ra.

Yến Thù nhẹ nhàng nắm cổ tay Lý Trường Thiên kéo hắn ra khỏi xe chở tù: "Đi theo ta."

"Hả?" Lý Trường Thiên mờ mịt bị Yến Thù lôi ra ngoài xe.

Thủ vệ cũng nghi hoặc không hiểu: "Yến đại nhân, ngài đây là?"

Yến Thù liếc nhìn thủ vệ: "Thẩm vấn phạm nhân."

Thủ vệ cũng không ngăn cản mà để mặc Yến Thù dẫn Lý Trường Thiên đi.

Lý Trường Thiên cứ thế bị Yến Thù nắm tay dắt đi, hắn bối rối theo sau Yến Thù.

Yến Thù muốn thẩm vấn hắn?

Nhưng chuyện của hắn Yến Thù đều biết cả rồi.

Hắn cũng chẳng giấu diếm chuyện gì, Yến Thù còn muốn thẩm vấn gì nữa?

Mặc dù trong lòng Lý Trường Thiên tràn đầy nghi hoặc nhưng cũng không dám lắm miệng, chỉ ngoan ngoãn theo sát Yến Thù băng qua mấy doanh trướng và đống lửa.

Thật đúng lúc, hai người đụng phải Tần Quyết Minh.

"Ồ, Thù nhi, con đây là?" Ánh mắt sâu xa của Tần Quyết Minh đảo tới đảo lui giữa Lý Trường Thiên và Yến Thù rồi hỏi với thâm ý khác.

Không hiểu sao Lý Trường Thiên luôn cảm thấy Tần Quyết Minh hình như đang buồn cười......

Yến Thù ra vẻ tỉnh táo nói: "Trước đó hắn và Hàn Nha có quan hệ mật thiết, hành động đáng nghi, con muốn thẩm vấn một phen."

"Ồ, thẩm vấn sao." Tần Quyết Minh hiểu rõ gật đầu, "Con tìm quân nội vụ lấy thêm chăn lông thú đi, trời càng ngày càng lạnh rồi, hai giường đệm chăn ấm áp một chút."

Nói xong Tần Quyết Minh vỗ vai Yến Thù rồi quay lưng đi.

Yến Thù: "......"

Lý Trường Thiên: "A?"

Thẩm vấn và chăn đệm có liên quan gì đâu?

Sao Tần Quyết Minh lại nói lấp lửng thế kia.

Yến Thù kéo Lý Trường Thiên vào doanh trướng của mình, đoàn quân đi đường vội vàng nên doanh trướng cũng được dựng lên đơn giản, cao không quá thân người, đủ rộng cho hai tấm ván giường nhưng được phủ chăn lông thú mềm mại có vẻ rất ấm áp.

Yến Thù cầm một cái nệm êm tới đặt trước đống lửa rồi đè vai Lý Trường Thiên để hắn ngồi xuống, sau đó kéo tay hắn qua kiểm tra xem vết thương khép lại chưa.

Yến Thù vẫn im lặng, không hề nhắc nửa chữ về chuyện thẩm vấn.

Trăng sáng như gương, đêm lạnh như nước, Lý Trường Thiên nhìn Yến Thù, nhìn góc nghiêng thanh tú tuấn mỹ được ánh lửa phác hoạ rồi lại nhìn lên đôi mắt phượng của y.

Dù Lý Trường Thiên không hiểu phong tình nhưng lúc này cũng phát giác Yến Thù chỉ lấy cớ "thẩm vấn" để hắn có thể thoải mái ngủ trong doanh trướng của y.

Lý Trường Thiên bỗng nhiên muốn trêu chọc Yến Thù, hắn cong mắt cười nói: "Yến đại nhân nói muốn thẩm vấn cơ mà? Ta đã chuẩn bị tinh thần chịu phạt nhưng ngài vẫn chưa hỏi gì, ta sợ hãi lắm đó."

Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên, thấy đôi mắt sáng ngời của hắn chứa đựng ý cười phóng khoáng không trói buộc, giống hệt thiếu niên đầy khí phách lúc hai người mới quen biết.

Yến Thù chẳng những không tức giận vì bị Lý Trường Thiên trêu chọc mà trái lại còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Y cứ lo Lý Trường Thiên sẽ tiếp tục buồn bã suy sụp, rốt cuộc bây giờ đã có thể yên tâm một chút.

Nhưng quả thật có chuyện khiến Yến Thù cảm thấy nghi hoặc.

"Ngươi khôi phục thần trí lúc nào?" Yến Thù hỏi.

"A......" Nghe được câu này, Lý Trường Thiên ngượng ngùng gãi đầu, "Thật ra thì ta...... ta...... vẫn luôn giả ngốc......"

Yến Thù kinh ngạc chớp mắt.

"Lúc đầu giả ngốc vì cảm thấy làm vậy có thể giữ được mạng." Lý Trường Thiên giải thích, "Sau đó ta phát hiện bọn hắn ép ta nhận tội, giả ngốc như gãi đúng chỗ ngứa nên ta tiếp tục giả vờ."

"Khi ngươi đến tìm ta, lúc đầu ta không tin đó là ngươi, nghĩ có phải người của Hàn Nha dịch dung thành ngươi để đến thăm dò xem ta có phải ngốc thật hay không, vì vậy ta không dám nhận, còn cố hết sức che giấu mình không ngốc." Nhớ lại mình giả ngây giả dại, Lý Trường Thiên tỏ vẻ thẹn thùng, hắn cúi đầu che miệng, gương mặt ửng hồng một mảng.

"Khụ." Lý Trường Thiên ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp, "Sau đó ngươi chữa thương cho ta, ta mới biết ngươi không phải là người khác giả trang, sở dĩ vẫn cố tình không nhận ra ngươi là vì...... vì......"

Thanh âm Lý Trường Thiên dần nhỏ lại như tiếng muỗi kêu.

Người hoạt bát cởi mở như hắn cũng có lúc khó lòng mở miệng.

Hắn nói.

"Bởi vì thỉnh thoảng làm một tên ngốc, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười cũng rất tốt, muốn tùy hứng một lần......"

Gió nhẹ lướt qua thổi tan lời nói của Lý Trường Thiên, mặc dù hắn nói nhỏ đến mức không thể nghe nhưng Yến Thù vẫn nghe được.

Yến Thù do dự một chút rồi đưa tay nhẹ nhàng vỗ đầu Lý Trường Thiên.

Lý Trường Thiên mỉm cười nắm cổ tay y kéo xuống, nhưng siết trong tay không chịu buông ra: "Ta luôn cảm thấy ngươi có đôi khi lại đối đãi với ta như trẻ con vậy."

Yến Thù yên lặng nhìn Lý Trường Thiên.

Nhưng trong lòng y lại thầm nói.

Cũng không phải đối đãi như trẻ con, chỉ là không thể kiềm chế yêu thương và đau lòng mà thôi.

"Đúng rồi." Nói tới giả ngây giả dại, Lý Trường Thiên chợt nhớ ra điều gì, hắn hỏi, "Ở triều đại này của các ngươi, à không, các ngươi cũng không biết "phù phù" là gì sao? Nói thật khi ngươi đột nhiên hôn lên cổ ta, quả thực làm ta giật cả mình! May mà ta diễn xuất tài tình đấy!"

Yến Thù: "......"

Yến Thù trầm mặc nửa ngày rồi hỏi: "Vậy rốt cuộc phù phù là cái gì?"

"Không phải đồ vật mà là một động tác quen thuộc." Lý Trường Thiên giải thích.

Yến Thù hiểu biết nửa vời, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.

"Ở quê cũ của ta, nếu trẻ con bị trầy xước hoặc sưng lên thì người lớn sẽ dỗ dành chúng, nói phù phù sẽ hết đau, thật ra là thổi một cái như vậy này." Lý Trường Thiên nói xong liền hăng hái kéo tay Yến Thù sang làm mẫu.

Tay kia của Yến Thù còn quấn vải trắng dính máu.

Đó là vết thương lúc trước y nóng vội tìm Lý Trường Thiên nên liều lĩnh giật đứt xiềng xích.

Yến Thù đang nghiêm túc nghe Lý Trường Thiên giải thích thì chợt thấy hắn nâng tay mình lên cúi xuống thổi nhẹ.

Hơi thở man mát nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của Yến Thù, Yến Thù bỗng dưng mở to mắt.

Hành động này rõ ràng không quyến rũ như môi son quấn đầu lưỡi nhưng so với tiếp xúc da thịt càng thêm chọc người.

Yến Thù bỗng nhiên thấy khó thở, y lập tức rút tay lại như bị bỏng.

"A?" Lý Trường Thiên sững sờ, hắn ngẩng đầu lên cười nói, "Ngây thơ quá sao?"

Yến Thù quay đi không dám đối mặt với Lý Trường Thiên, hồi lâu sau mới nói: "Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường sớm."

"Ừ." Lý Trường Thiên đứng dậy ngáp một cái.

Yến Thù thu dọn lại doanh trướng, tuy kém xa giường êm màn lụa nhưng rất ấm áp dễ chịu.

Lý Trường Thiên chui vào chăn lông thú mềm mại, bỗng dưng nghe thấy Yến Thù nằm bên cạnh hỏi hắn: "Khi đó ngươi gọi ta là ca ca...... gọi ta huynh trưởng cũng đang tỉnh táo à?"

Lý Trường Thiên không hề nghĩ ngợi mà đáp ngay: "Đúng vậy."

Yến Thù: "......"

Y lặng thinh một lát rồi nói: "Sau này đừng gọi thế nữa."

"Vì sao?" Lý Trường Thiên hỏi, "Vì rối loạn thứ bậc à?"

Yến Thù không trả lời.

Lý Trường Thiên trở mình nằm đối mặt với Yến Thù, hắn tò mò hỏi: "Yến Thù, người nghiêm khắc lễ nghĩa như ngươi lúc nào cũng kiềm chế bản thân, sau này lỡ có thích ai thì đừng nói tỏ tình mà chắc sợ đến nỗi ngay cả tay cũng không dám lén chạm vào ấy nhỉ?"

Ngay cả cách xưng hô "ca ca" mà Yến Thù cũng phải đổi thành huynh trưởng mới được.

Yến Thù lạnh nhạt nhìn Lý Trường Thiên, bỗng nhiên đưa tay kéo chăn lên đắp kín cho hắn rồi vỗ nhẹ lên tay hắn như trách cứ: "Mau nhắm mắt nghỉ ngơi cho khỏe đi."

"Được thôi, không đùa ngươi nữa, ngủ ngon." Lý Trường Thiên nhắm mắt lại.

Hắn vốn mệt mỏi nên không lâu sau đã ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì trời đã sáng choang.

Yến Thù không ở cạnh hắn.

Lý Trường Thiên vươn vai một cái đi ra doanh trướng, lúc này mới phát hiện tướng sĩ chung quanh đã thu dọn sắp xong, có vẻ như sẽ lập tức lên đường ngay.

"Chết thật, mình ngủ bao lâu rồi, sao không ai đánh thức mình chứ!" Lý Trường Thiên vội vàng dọn dẹp doanh trướng.

Chỉ chốc lát sau Yến Thù đã trở về, đưa lương khô làm bữa sáng cho Lý Trường Thiên.

"Đa tạ đa tạ." Lý Trường Thiên nói.

"Ngươi ăn đi, để ta dọn chỗ này." Yến Thù nói.

"Không sao! Ta làm được rồi!" Lý Trường Thiên xắn tay áo lên tiếp tục thu dọn.

Yến Thù yên lặng nhét lương khô vào tay Lý Trường Thiên rồi nhanh nhẹn dọn dẹp, một việc nhỏ cũng không cho Lý Trường Thiên làm.

Lý Trường Thiên ngượng ngùng gãi đầu.

Mặt trời lên cao, đoàn quân tiếp tục lên đường, Lý Trường Thiên cũng phải về lại xe chở tù.

Yến Thù và Lý Trường Thiên đi tới xe chở tù, Lý Trường Thiên không nói thêm gì nữa mà dứt khoát chui vào xe.

Hai người bị ngăn cách với nhau bằng song chắn gỗ, Yến Thù bất giác nhíu mày, đúng lúc này bỗng nhiên một tướng sĩ đến báo.

"Yến đại nhân, có người từ Bạch Đế Thành chạy tới đây nói có chuyện quan trọng tìm ngài."

"Từ Bạch Đế Thành đến?" Yến Thù sững sờ.

"Vâng, chính là người kia." Thủ vệ chỉ tới một phía.

Yến Thù và Lý Trường Thiên cùng nhìn theo hướng mà thủ vệ chỉ.

Chung Ly dè dặt đứng đó, công tử thanh lịch, hào hoa phong nhã.

Yến Thù tỏ vẻ kinh ngạc, đi tới trò chuyện với Chung Ly.

Lý Trường Thiên bị nhốt trong xe chở tù nên chỉ có thể nhìn hai người họ từ xa.

Hai người nói chuyện, có lẽ Yến Thù hứa hẹn điều gì nên đôi mắt Chung Ly chợt đỏ lên, cảm kích muốn quỳ xuống hành lễ với Yến Thù.

Yến Thù lanh tay lẹ mắt nắm cánh tay Chung Ly ngăn cản y.

Lý Trường Thiên đột nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái chút nào.

Giống như có một tảng đá lớn đè lên ngực hắn, nặng nề không thở nổi.

Chết tiệt, nói chuyện thì nói đi, hai người này sao còn lôi lôi kéo kéo nữa chứ!!!

Không đúng, chuyện này hình như cũng đâu có gì, sao mình lại buồn bực?!!

Lý Trường Thiên chợt nhớ lại ngày đó ở Cẩm Sắt phường, Yến Thù và Chung Ly vào phòng bàn việc, khi trở ra Yến Thù đã nói với Chung Ly.

"Cẩm Sắt phường chung quy là chốn phong nguyệt, chờ vụ án này kết thúc ta sẽ đưa ngươi về kinh thành."

Ồ......

Lẽ nào......