Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 12: Cái này thật quá độc cmn ác




Bị Yến Thù bế bổng lên Trong nháy mắt, Lý Trường Thiên chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: "!!!"

Thấy chưa! Hắn đã biết Yến Thù không có ý định tha cho mình mà.

Yến Thù bế mình kiểu này là định......

Tấn công sống lưng!

Lý Trường Thiên biết động tác này!

Đây là kiểu quật ngã của Mỹ, dựa vào lực cánh tay giơ kẻ địch lên rồi nện mạnh xuống đầu gối hoặc chỗ sắc bén sẽ tạo thành tổn thương đối với xương sống và cơ lưng của kẻ địch.

Trước đây khi Lý Trường Thiên thi hành nhiệm vụ ở tiền tuyến từng thấy lính đánh thuê dùng động tác này đánh gãy xương sống người khác, quãng đời còn lại chỉ có thể nằm liệt trên giường.

Fuck, Yến Thù còn nói không phải tra tấn hắn? Cái này thật quá độc cmn ác!

Nhưng động tác này có khuyết điểm rất lớn, bởi vì không thể khống chế hoàn toàn tay chân đối phương nên rất dễ tránh thoát!

Lý Trường Thiên phản ứng cực nhanh, nắm chặt cổ tay Yến Thù vặn mạnh, thừa dịp Yến Thù bị đau, Lý Trường Thiên xoay người nhảy xuống đất, ôm đầu lăn hai vòng, thoát khỏi cái ôm của Yến Thù.

Fuck! Lý Trường Thiên miệng đầy đất cát, hắn nhổ ra rồi giãy dụa đứng lên, "Mụ nội ngươi! Muốn chặt muốn chém thì cứ thoải mái, còn giở ám chiêu làm gì hả?"

Yến Thù không ngờ Lý Trường Thiên phản ứng mạnh như vậy, y xoa cổ tay có chút đau: "...... Nếu ngươi không muốn bị ôm thì để ta cõng ngươi về đi."

"Mẹ nó, cõng về là chiêu gì nữa? Ủa...... Khoan khoan...... Ủa?" Lý Trường Thiên mắng không kịp ngừng, hung ác mắng xong một câu mới kịp phản ứng, "Khoan đã, ban nãy ngươi định bế ta về sao?"

Yến Thù gật đầu.

"Haizz! Vị huynh đệ này hù chết lão tử rồi."

Lý Trường Thiên thầm nghĩ kiếp trước ở tiền tuyến ngày ngày liếm máu trên lưỡi đao, giờ ai đụng vào mình cũng thấy không có ý tốt.

"Huynh đệ, hay là chúng ta nói rõ ràng đi, ngươi rốt cuộc có tính toán gì tiếp theo, tốt xấu gì cũng phải cho ta chuẩn bị trước để đỡ phải hồi hộp, có được hay không?" Lý Trường Thiên ôn tồn thương lượng với Yến Thù.

Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên, thấy trên gương mặt bẩn thỉu của hắn là một đôi mắt trong veo không hề vẩn đục, cũng không biết hắn đã vượt qua thời gian ăn xin kia như thế nào, Yến Thù đột nhiên phát hiện hình như y và Lý Trường Thiên chưa bao giờ trò chuyện tử tế với nhau.

Mặc dù người trước mắt luôn nhắc đi nhắc lại những câu kỳ quái hệt như đồ ngốc nhưng đầu óc hắn rất tỉnh táo, mồm miệng lanh lợi, hình như cũng không phải kẻ ngốc.

Vừa mâu thuẫn vừa cổ quái.

Nhưng cũng không khiến người ta chán ghét, trái lại còn làm cho Yến Thù cảm thấy hiếu kỳ.

Thấy Yến Thù thật lâu không nói lời nào, Lý Trường Thiên còn tưởng thương lượng bất thành, đang buồn bực thì nghe Yến Thù hỏi hắn: "Vào ngày Nhị cô nương Tô gia chết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Trường Thiên khựng lại, trầm mặc nửa ngày rồi mới đáp: "Ta không biết."

Yến Thù nhíu mày chờ hắn nói tiếp.

Mỗi lần Lý Trường Thiên nhớ lại đêm đó đều cảm nhận được làn gió âm u và tảng đá lạnh lẽo: "Ta vừa mở mắt ra thì thấy cô nương đáng thương kia nằm bên cạnh, trên cổ có vết bầm, đầu ta đau như muốn nứt ra, không biết chuyện gì xảy ra, trước đó xảy ra chuyện gì ta cũng không biết."

Lý Trường Thiên cúi đầu thở dài, rốt cuộc chỉ nói được hai câu "không biết", có chút bất lực hỏi Yến Thù: "Cô nương kia thật sự vì ta mà chết sao?"

"Việc này còn phải chờ định đoạt, trước tiên về phủ Huyện lệnh đã." Yến Thù nhẹ giọng, "Ngươi không đi nhanh được, ta cõng ngươi."

"Được." Lần này Lý Trường Thiên không cự tuyệt nữa, vừa rồi thoát khỏi cái ôm của Yến Thù đã tiêu hết sức lực còn lại của hắn, bây giờ thật sự đi không nổi, vẫn nên chọn con đường ít chịu khổ mà đi.

Yến Thù ngồi xổm xuống trước mặt Lý Trường Thiên, chờ hắn nằm lên lưng mình.

Lý Trường Thiên tiến tới một bước rồi lại lùi ra sau hai bước, vỗ loạn xạ bụi đất trên người mình cho sạch sẽ một chút, sau đó mới bò lên lưng Yến Thù.

Yến Thù vững vàng đứng dậy.

Lý Trường Thiên biết mình dù sao cũng là đại nam nhân, cõng đi xa rất vất vả nên muốn nói Yến Thù cõng một đoạn rồi mình tự đi một đoạn, lời còn chưa nói ra miệng thì Yến Thù đã lên tiếng: "Ôm chặt vào."

"Hả?" Lý Trường Thiên nghi hoặc.

Vừa dứt lời, mũi chân Yến Thù điểm nhẹ, bay nghiêng ra ngoài, xuyên qua mấy tán cây dọc đường, lúc rơi xuống đất lúc lại vọt lên, tốc độ nhanh đến mức khiến người nghẹn họng nhìn trân trối, mạnh mẽ như báo săn, cũng nhẹ nhàng như chim én.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã trở lại phủ Huyện lệnh.

Yến Thù không đưa Lý Trường Thiên về chòi rơm mà hạ xuống trước cửa sương phòng mình ở tạm, sau đó thả Lý Trường Thiên xuống.

Thân mình Lý Trường Thiên lảo đảo, sau khi đứng vững hai mắt trố ra như muốn lọt tròng: "...... Fuck!!! Cái này thật không khoa học tí nào!!"

Yến Thù: "......?"

"Cái quái gì vậy? Khinh công? Thế giới võ hiệp? Vừa rồi ngươi khinh công sao?" Lý Trường Thiên hỏi liên tục.

Yến Thù gật đầu: "Không phải ngươi cũng biết chút võ công sao?"

"Ta? Võ công? Cmn võ công gì chứ, cái kia là kỹ năng chiến đấu có căn cứ khoa học đàng hoàng đó!!! Dựa vào rèn luyện sức mạnh, tính dẻo dai, tính ổn định là có thể học được, ngươi thì không phải vậy a!!!" Lý Trường Thiên kêu lên.

Yến Thù: "......"

"Fuck, khinh công, tuyệt, vậy ngươi biết khí công không?" Lý Trường Thiên vung tay lên trời minh họa, "Kiểu như "Heya heya" là có thể đốn ngã cây từ cách xa mười mét đó."

Yến Thù: "......"

Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên hệt như đang nhìn kẻ ngốc.

Lý Trường Thiên: "...... Trên đời này có khinh công nhưng không có khí công à?"

Yến Thù đáp: "Không, cũng có chứ."

"Vậy sao ngươi nhìn ta như tên ngốc vậy!?" Lý Trường Thiên tức giận hỏi.

Yến Thù nghi hoặc: "Chẳng phải lúc trước ngươi nói mình là đồ ngốc sao?"

Lý Trường Thiên: "......"