Dinh thự Thiếu khanh Đại Lý Tự.
Bóng hạc bên ao, đêm lạnh như nước, Yến Thù nửa đêm bừng tỉnh từ trong mộng, không cách nào ngủ lại được nên khoác áo đứng dậy.
Ngày mai y sẽ lên đường đến Bạch Đế Thành.
Hơn nửa tháng nay Yến Thù cố nghe ngóng tin tức ở Bạch Đế Thành nhưng chẳng có kết quả gì.
Bất an quanh quẩn trong lòng Yến Thù mãi không thể tiêu tan.
Đã nhiều ngày rồi y chưa từng nghỉ ngơi đúng nghĩa.
Trời vào thu, thời tiết lạnh giá, sương trắng giăng đầy, Yến Thù nhớ nhung thành bệnh, trằn trọc một hồi dứt khoát đứng dậy ra sân ngắm trăng.
Y đứng lặng ở sân hồi lâu thì chợt nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Yến Thù quay lại, nhìn thấy người tới liền vội vàng hành lễ: "Nghĩa phụ."
"Thù nhi, sao nửa đêm không ngủ mà ở đây nhìn trời vậy." Tần Quyết Minh chậm rãi đi tới cười hỏi.
"Nghĩa phụ có tin tức gì về Bạch Đế Thành không? Thẩm vương gia gửi thư chưa ạ?" Yến Thù vội hỏi.
Tần Quyết Minh lắc đầu.
Ánh mắt Yến Thù lập tức ảm đạm.
Tần Quyết Minh nhận ra cảm xúc khác thường của y nên hỏi: "Thù nhi, con sao vậy?"
Yến Thù im lặng một lát rồi ngước nhìn bầu trời mênh mông vạn dặm: "Sau khi cha bị vu oan mất mạng, nghĩa phụ dạy con buông bỏ hận thù, sớm ngộ ra nhân quả, nhưng chính mình lại ôm chấp niệm báo thù suốt mười năm, trước kia con không hiểu vì sao nhưng gần đây đã hiểu ra rồi."
Tần Quyết Minh tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: "Thù nhi, sớm nghỉ ngơi đi, khụ khụ khụ......"
Đang nói giữa chừng thì Tần Quyết Minh đột nhiên che miệng ho khan.
"Nghĩa phụ?" Yến Thù giật mình tiến lên muốn bắt mạch cho Tần Quyết Minh.
"Không sao." Tần Quyết Minh gạt tay Yến Thù ra, "Ở Sóc Phương lâu rồi nên không quen với khí hậu kinh thành, đừng lo, con vào ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường nên nghỉ ngơi dưỡng sức cho khỏe."
Thấy Tần Quyết Minh kiên trì nói không sao, Yến Thù đành phải hành lễ rồi trở về phòng.
Tần Quyết Minh yên lặng đứng đó ngắm trăng một lát rồi cũng về phòng, bỏ lại ánh trăng sáng vằng vặc.
-
Ngày hôm sau, Tần Quyết Minh và Yến Thù thống lĩnh ba ngàn Ngự Lâm quân đổ về Bạch Đế Thành.
Đường bộ đổi sang đường thủy, ngựa không dừng vó, chỉ mấy ngày họ đã đặt chân đến một thành trấn khác gần Bạch Đế Thành.
Tri Châu đã đợi ở thành trấn này từ lâu, hắn đi theo giúp thu xếp cho Ngự Lâm quân rồi giao bản đồ Bạch Đế Thành cho Tần Quyết Minh và Yến Thù.
Sau khi nghiên cứu thảo luận, Tần Quyết Minh quyết định sáng sớm mai sẽ dẫn binh tiến vào Bạch Đế Thành, còn phái người canh gác cẩn mật từng cổng thành ở Bạch Đế Thành đề phòng phản đảng thừa cơ hỗn loạn chạy trốn.
Theo Tần Quyết Minh thì Hàn Nhai và Thẩm Triều dù phong tỏa cả thành nhưng trong tay bọn hắn vẫn không có binh quyền, chẳng qua chỉ có mười mấy tên thích khách Hàn Nha, mấy kẻ này sao có thể đọ lại ba ngàn Ngự Lâm quân được?
Nói cho cùng Hàn Nhai đã là cá trong chậu.
Mọi chuyện sẵn sàng, tất cả đều rất thuận lợi.
Yến Thù chợt nhận ra nếu ngày mai có thể thuận lợi tiến vào Bạch Đế Thành thì y sẽ được gặp Lý Trường Thiên.
Cũng không biết những ngày qua Lý Trường Thiên sống thế nào, có bị thương hay không......
Nhưng Yến Thù lại mơ hồ cảm thấy bất an, biết đâu sẽ không như ý mình muốn.
Quả nhiên sáng sớm hôm sau, Tần Quyết Minh đột nhiên hạ lệnh án binh bất động, ngoài ra không còn mệnh lệnh gì khác.
Yến Thù đến hỏi lý do.
Tần Quyết Minh thở dài lấy ra một phong thư mật vừa nhận được đưa cho Yến Thù.
Trong thư là một tin tức khiến người ta bàng hoàng.
Hàn Nhai đã bí mật đưa ba ngàn tướng sĩ Bắc Địch đến Trung Nguyên, còn giấu bọn chúng trong Bạch Đế Thành!!!
Mà điều khiến Yến Thù và Tần Quyết Minh chấn động hơn chính là...
Hàn Nhai lấy tính mạng của hàng vạn dân chúng vô tội trong Bạch Đế Thành ra uy hiếp!!
Hắn tuyên bố nếu Tần Quyết Minh dám dẫn binh vào Bạch Đế Thành một bước thì hắn sẽ lập tức ra lệnh cho binh sĩ Bắc Địch ở Thiên Khuyết Sơn Trang xông vào Bạch Đế Thành, đến lúc đó Bạch Đế Thành máu chảy thành sông, xác chất thành đống!
Tần Quyết Minh hoàn toàn không ngờ Hàn Nhai sẽ phát điên không nói lý lẽ như thế, nhất thời không dám hành động mà suy nghĩ đối sách.
Gió rét căm căm, lá thu rụng đầy.
Trong lúc tình thế giằng co, Yến Thù chợt nảy ra một kế.
Y nói với Tần Quyết Minh: "Nghĩa phụ, con biết có một đường mòn có thể từ ngoại ô Bạch Đế Thành lén lút tiến vào Thiên Khuyết Sơn Trang."
"Ồ?" Tần Quyết Minh kinh ngạc, vội vàng bảo Yến Thù nói rõ hơn.
Thế là Yến Thù đánh dấu kỹ càng tuyến đường lúc trước mình chạy trốn khỏi Thiên Khuyết Sơn Trang trên bản đồ, còn mô tả nhiều chi tiết ven đường.
"Chúng ta có thể chọn ra người giỏi khinh công trèo tường trong số các Ngự Lâm quân rồi thừa dịp đêm khuya vắng người từ sơn động lén tiến vào Thiên Khuyết Sơn Trang, bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần có thể bắt được Hàn Nhai thì những kẻ còn lại cũng chẳng đáng lo." Yến Thù nói ra mưu kế của mình.
Tần Quyết Minh lập tức cân nhắc đến chỗ sơ hở: "Nhưng lúc trước các ngươi chạy trốn đã bị phát hiện nên bọn người Hàn Nhai chắc chắn sẽ biết con đường này, rất có thể nó đã bị hủy hoặc bị chặn lại."
Yến Thù đáp: "Nghĩa phụ, ngồi nói suông không bằng hành động, chưa tìm đường thì làm sao biết đường có bị hủy hay không?"
Tần Quyết Minh lại nghi ngờ nói: "Xem như các ngươi đến được Thiên Khuyết Sơn Trang nhưng chỗ kia địa vực bao la, lại đề phòng cẩn mật, các ngươi làm sao tìm ra Hàn Nhai rồi thuận lợi bắt hắn ra khỏi Thiên Khuyết Sơn Trang?"
Yến Thù im lặng hồi lâu rồi ngẩng đầu nói khẽ: "Cũng phải đánh cược một lần chứ ạ."
Tần Quyết Minh nhìn Yến Thù chằm chằm, đột nhiên mỉm cười: "Cược? Thù nhi, đây không giống lời con sẽ nói, ta hỏi con, mưu kế này thật sự chỉ để bắt tặc vương thôi sao?"
"Con......" Yến Thù rũ mắt, "Không phải, con còn muốn cứu người nữa ạ."
"Lý Trường Thiên?" Tần Quyết Minh hỏi.
"Vâng." Yến Thù cúi đầu chờ Tần Quyết Minh quở trách mình vì chuyện cá nhân mà không để ý đại cục.
Nhưng Tần Quyết Minh chỉ mỉm cười bất đắc dĩ, hắn thở dài chắp tay sau lưng nói: "Thù nhi, mười năm nay ngày nào ta cũng đánh cược, cược mình có thể sống, cược mình có thể hoàn thành việc này, thế nên đôi khi có lẽ phải đánh cược một phen."
Yến Thù đột ngột ngẩng lên nhìn Tần Quyết Minh.
"Thật ra đường mòn mà con nói ta cũng biết, khi vương gia Thẩm Triều gửi cho ta bức thư mật đầu tiên đã nhắc tới con đường này." Tần Quyết Minh nói.
Yến Thù tỏ ra kinh ngạc, "Nghĩa phụ đã sớm biết có đường khác sao?"
"Đúng vậy, nhưng Hàn Nhai đã phái thích khách ngày đêm canh chừng con đường này, chỉ cần có ý đồ tiến vào Thiên Khuyết Sơn Trang thì nhất định sẽ bị bắt." Tần Quyết Minh nói.
Yến Thù ngẩn người, sau đó khẽ cắn răng lộ vẻ không cam lòng.
"Nhưng......" Tần Quyết Minh đột nhiên chuyển lời, "Vương gia Thẩm Triều không phải muốn dặn chúng ta đừng tự tiện xông vào con đường này, trái lại...... hắn mong có người tự chui đầu vào lưới."
"Cái gì? Tại sao vậy ạ?" Yến Thù hoang mang không hiểu.
Bởi vì sau khi ba ngàn Ngự Lâm quân đóng chốt gần Bạch Đế Thành thì Hàn Nhai ngày càng sốt ruột, nhiều lần truyền tin đến Bắc Địch và kinh thành, một bên khuyên Bắc Địch lập tức dẫn binh xâm chiếm Trung Nguyên, một bên kích động chính biến trong triều đình.
Thẩm Triều lo lắng Hàn Nhai sẽ ngoan cố chống cự, bất chấp tất cả lệnh cho binh sĩ Bắc Địch ở Thiên Khuyết Sơn Trang trực tiếp đánh vào Bạch Đế Thành, giết hại dân chúng vô tội nhằm đạt được mục đích gây rối loạn kho lúa thiên hạ Bạch Đế Thành.
Thẩm Triều hy vọng Tần Quyết Minh có thể dùng khổ nhục kế cho người xâm nhập Thiên Khuyết Sơn Trang để bị Hàn Nhai bắt làm tù binh.
Yến Thù lập tức hiểu ra.
Tuy nói tìm người giả làm tù binh nhưng nghĩ thế nào thì cũng phải là y.
"Thẩm vương gia Thẩm Triều đã có mưu kế nhưng muốn ta án binh bất động bảy ngày, hắn chỉ sợ trong bảy ngày này Hàn Nhai sẽ chó cùng rứt giậu giết hại dân chúng vô tội, vì vậy bảo ta tìm người......" Tần Quyết Minh dừng một chút rồi dứt khoát nói thẳng, "Hắn hy vọng con có thể giả vờ bị bắt để Hàn Nhai nghĩ đã uy hiếp được ta mà chủ quan, đây là kế hoãn binh của Thẩm vương gia."
"Tuy Thẩm vương gia đã cam đoan với ta sẽ bảo vệ con cẩn thận nhưng ta làm sao có thể yên tâm để con lâm vào tình cảnh nguy hiểm......" Tần Quyết Minh thở dài, "Vì thế vẫn chưa nói với con việc này."
"Nghĩa phụ." Yến Thù tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, y nói, "Đại nghĩa quân tử vì trời đất lập tâm, vì dân sinh lập mệnh, vì thánh nhân xưa mà kế tục tuyệt học, vì vạn đại mà khai mở thái bình, tuy con chỉ là tiểu tốt nhưng vẫn muốn cống hiến hết mình, nếu hành động lần này có thể giúp dân chúng Bạch Đế Thành yên bình thì chết cũng không có gì đáng tiếc."
Tần Quyết Minh: "...... Chết không có gì đáng tiếc? Con thử nói lại lần nữa cho lão tử xem?"
Yến Thù: "...... Con sẽ làm việc cẩn thận, bảo vệ an nguy của bản thân, xin nghĩa phụ yên tâm."
-
Nửa đêm, chim chóc dừng hót, sao giăng khắp trời, Thiên Khuyết Sơn Trang.
Bỗng nhiên tiếng người huyên náo, đèn đuốc sáng trưng.
Nửa canh giờ sau, Thẩm Triều có việc vội vàng bẩm báo Hàn Nhai.
Hàn Nhai đang ngủ trên giường, nghe nói có chuyện quan trọng thì đứng lên mặc y phục chỉnh tề, sau đó ngồi ngay ngắn trên ghế tiếp Thẩm Triều.
"Hàn đại nhân, đúng như ngài dự đoán, nghĩa tử của Tần Quyết Minh trở lại cứu người nhưng đã bị thích khách Hàn Nha bắt được." Thẩm Triều nói.
"Như ta dự đoán?" Hàn Nhai nâng chén trà lên ung dung hỏi.
Thẩm Triều khựng lại.
"Ta giữ lại tính mạng tên kia không phải để làm mồi nhử." Hàn Nhai thưởng thức trà rồi bình tĩnh nói, "Nhưng bắt được nghĩa tử của Tần Quyết Minh cũng là tin vui bất ngờ, nhốt y lại cho kỹ, lần này đừng để y chạy trốn nữa, đi đi."
Thẩm Triều nhận lệnh rời khỏi phòng, lông mày khẽ nhíu lại.
Hàn Nhai không hề mừng rỡ như hắn tưởng mà trái lại rất lạnh nhạt.
Thẩm Triều thực sự không thể hiểu được tâm tư Hàn Nhai, hắn nhìn lên bầu trời đêm xa xăm mà chỉ thấy bất an.
Mà lúc này Yến Thù làm theo kế hoạch đang bị thích khách Hàn Nha lấy dây thừng trói lại hai tay, lảo đảo đi đến một chỗ.
Để không bị phát hiện ra sơ hở, sau khi y bị thích khách Hàn Nha bao vây đã dốc hết toàn lực đánh nhau, đến mức trên người có thêm mấy vết thương.
Thích khách Hàn Nha áp giải y đến trước lầu các, lầu này canh gác cẩn mật, khắp nơi đều có thủ vệ, ngay cả bọn hắn tới đây cũng bị chặn lại.
Thích khách Hàn Nha tiến lên nói chuyện với thủ vệ, Yến Thù loáng thoáng nghe được mấy chữ.
"Thẩm vương gia nói...... Nhốt chung một chỗ...... Canh chừng thật kỹ...... Đúng vậy......"
Thích khách áo đen Hàn Nha căn dặn thủ vệ xong thì túm chặt Yến Thù.
"Đi!"
Tới trước một gian phòng trên tầng ba, thích khách Hàn Nha mở cửa đẩy Yến Thù vào rồi đóng cửa lại.
Thích khách Hàn Nha đẩy rất mạnh, Yến Thù hai tay còn bị trói sau lưng không thể ổn định thân mình nên ngã sấp xuống đất.
Yến Thù cũng không tức giận, vẻ mặt lạnh nhạt đứng dậy nhìn quanh bốn phía.
Y cứ tưởng sẽ bị giam vào một căn phòng đầy dụng cụ tra tấn như lần trước.
Nào ngờ lại không phải như thế.
Nơi này giống như thư phòng bị bỏ hoang, trang trí cực kỳ đơn giản, có giá gỗ và vạc sách nhưng trống rỗng không hề có tranh sách gì, cửa sổ đóng chặt nên ánh trăng không thể lọt vào, trên chiếc bàn giữa phòng có thắp một ngọn nến, ánh nến to bằng hạt đậu chiếu sáng cả góc phòng.
Đúng lúc này, Yến Thù phát hiện ở đây còn có một gian phòng bên trong.
Y do dự một chút rồi chậm chạp bước vào đó.
Gian phòng này bày biện càng đơn sơ hơn, chỉ có một bàn tròn, một ghế gỗ và một chiếc giường khung phủ màn.
Bỗng nhiên Yến Thù kinh ngạc phát hiện ở góc giường có một người đang co ro.