Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 106: Bất chấp nhảy tới




Trước Thiên Khuyết Sơn Trang, Thẩm Triều và Lý Thu Thủy, A Sử Na Ba Lặc, A Vô cùng một đám thị vệ đang đợi trong sảnh chính của lầu các.

Bỗng nhiên thị vệ Hàn Nha đến báo kiệu của Hàn vương gia đã hạ xuống.

Mọi người đều khẩn trương hẳn lên.

Chốc lát sau, một người mặc áo bào vàng nhạt được thị vệ hộ tống chậm rãi đi vào.

Dù tinh thần hắn phấn chấn nhưng không giấu được dấu vết của tuổi tác, khóe mắt khóe miệng nhăn nheo, tóc mai đã bạc trắng.

Nhưng trong mắt hắn không hề bị vẩn đục bởi những biến cố của thế tục phàm trần.

Người này chính là Nhiếp chính vương Hàn Nhai.

"Hàn vương gia."

"Hàn đại nhân."

Đám người cùng hành lễ quỳ lạy.

Ánh mắt Hàn Nhai đảo qua mọi người ở đây, cuối cùng rơi xuống người Thẩm Triều.

Hắn đến trước mặt Thẩm Triều, nhẹ nhàng cười nói: "Sở tướng quân, A Vô, Thẩm vương gia, nhiều năm không gặp."

Lối xưng hô Sở tướng quân này khiến Thẩm Triều đột ngột bừng tỉnh.

Hắn gần như không còn nhớ mình đã từng họ Sở, càng không nhớ được người ta gọi tướng quân là cảm giác gì.

Mười bốn năm trước, sau khi bị cách chức, cả nhà bị khám xét, gia cảnh suy tàn, bọn họ trải qua cuộc sống rất khó khăn, nhà dột rách nát, không biết no bụng là gì.

Điều khiến Sở tướng quân hoàn toàn suy sụp là vợ mình lâm bệnh rồi qua đời, hắn lại không có nổi tiền để an táng nàng, hai đứa con trai còn nhỏ, sau này chẳng biết sống thế nào.

Ngay khi Sở tướng quân đang lâm vào đường cùng thì Hàn Nhai vốn nắm quyền lực lớn trong triều, có thể hô mưa gọi gió đột nhiên tìm hắn.

Hàn Nhai hỏi: "Nếu biết trước kết cục bây giờ thì có còn gửi thư cho Hoàng thượng thỉnh cầu phái binh xuất chinh không?"

Sở tướng quân không chút do dự trả lời: "Có ạ."

Hàn Nhai nói: "Được rồi, hiện giờ Hoàng thượng tính tình nhu nhược, bỏ phế việc nước, ếch ngồi đáy giếng không thấy Thái Sơn, chi bằng tướng quân cùng ta mở rộng đại nghiệp, hiên ngang đứng thẳng không cần luồn cúi, thế nào?"

Sở tướng quân biết Hàn Nhai muốn làm gì.

Bức bách thiên tử, đoạt lấy hoàng quyền, nắm hết quyền hành.

Quả nhiên là ý chí gian thần, vô sỉ đến mức người nghe cũng phải sợ hãi thán phục.

Thế nhưng.

Hàn Nhai quả thật khôn ngoan hơn đương kim Hoàng thượng rất nhiều.

Nếu sự chấp chính của hắn có thể giúp cho đất nước thái bình, thiên hạ yên ổn thì chẳng phải tốt lắm sao?

"Ta nên làm gì đây?" Sở tướng quân hỏi.

"Chờ cơ hội." Hàn Nhai trả lời.

Nửa năm sau, Thẩm vương gia bên họ ngoại từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh được tứ phong, đến dưỡng bệnh ở Bạch Đế Thành non xanh nước biếc.

Một tháng sau, thư báo tin Thẩm vương gia chết trên đường vì ho lao được gửi về kinh thành nhưng lại đột nhiên biến mất dọc đường không thấy gì nữa.

Ba tháng sau, Hoàng thượng nhận được tin Thẩm vương gia đã thuận lợi đến Bạch Đế Thành.

Nhưng sau đó không lâu, Hoàng thượng bị hạ độc, hoàng cung sóng ngầm cuồn cuộn, người trong cung luôn cảm thấy bất an.

Thẩm vương gia đi chuyến này mười bốn năm chưa trở lại kinh thành, cũng không ai hỏi đến việc này.

Mười bốn năm nay Sở tướng quân Thẩm Triều hợp tác với Hàn Nhai tu sửa kênh đào, xây kho lúa, đẩy mạnh nông nghiệp, giúp đỡ thương nhân ở Bạch Đế Thành.

Mười bốn năm sau, Bạch Đế Thành trở thành kho lúa của thiên hạ, cũng đã trở thành điểm chí mạng của Trung Nguyên.

Mà hiện giờ điểm chí mạng này đang nằm trong tay Hàn Nhai.

-

Giữa đêm trăng sáng sao thưa, Lý Trường Thiên dựa vào lan can lầu nhìn về Thiên Khuyết Sơn Trang đèn đuốc sáng trưng ở phía đối diện.

Hôm nay chính là thời điểm mà người áo đen bí ẩn kia đã nói.

Thẩm Triều mở tiệc tiếp đãi Hàn Nhai ở Thiên Khuyết Sơn Trang, phần lớn thị vệ đều tập trung tới đó, chính là thời cơ.

Lý Trường Thiên yên lặng về phòng thay bộ đồ đen trước đó lấy được từ thủ vệ Hàn Nha rồi dùng vải đen che kín nửa mặt, âm thầm ra cửa.

Mỗi bước đi hắn đều vô cùng cẩn thận, che giấu tai mắt người khác và tránh tuần tra thủ vệ nên không bị phát hiện.

Lý Trường Thiên đi vào lầu các giam giữ Yến Thù, lặng yên không một tiếng động leo lên lầu ba, cẩn thận nhìn thoáng qua thăm dò.

Hắn thấy có tổng cộng tám tên thủ vệ, bốn tên đi tới đi lui tuần tra, hai tên canh gác đầu cầu thang, hai tên canh giữ trước phòng giam Yến Thù.

Lý Trường Thiên không dám hành động liều lĩnh, hắn trở xuống tầng một rồi lén lút tìm những bó cỏ tranh mấy ngày nay giấu gần lầu các.

Hắn tìm góc tối vắng vẻ gần cầu thang rồi rải cỏ tranh trên mặt đất, lấy đá lửa và dao đánh lửa từ trong ngực ra nhóm lửa đốt cỏ tranh, sau đó dùng một bó cỏ khác dập tắt lửa, chỉ còn khói tỏa nghi ngút.

Khói đặc cuồn cuộn lập tức bay thẳng lên lầu.

Lý Trường Thiên yên lặng nấp gần cầu thang, cực kỳ kiên nhẫn.

Trên lầu nhanh chóng vang lên tiếng nhốn nháo.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Khói từ đâu thế?"

"Hoả hoạn à?"

"Nước đâu? Mau đi xem thử!"

Mấy thị vệ vội vã chạy xuống lầu, Lý Trường Thiên lẳng lặng chờ bọn hắn xuống hết mới chạy lên lầu, giả bộ hoảng hốt la lên: "Chạy mau, dưới đất cháy rồi, lửa lớn sắp lan lên đây, nếu không chạy sẽ bị thiêu chết hết!"

Mấy tên thủ vệ còn lại trên lầu lập tức lộ vẻ kinh hoảng, chẳng kịp suy nghĩ gì nữa.

"Đi nhanh lên, dẫn phạm nhân theo nữa!"

"Đúng rồi, nhanh lên, mấy người các ngươi xuống trước đi, ta dẫn phạm nhân ra." Lý Trường Thiên thừa dịp hỗn loạn trà trộn vào đám người, cực kỳ tự nhiên lớn tiếng chỉ huy.

Thấy dưới đất khói đặc cuồn cuộn, thủ vệ ai nấy đều hoảng hốt, cũng chẳng buồn suy nghĩ nhiều nữa, có người chỉ huy thì cứ nghe lời mà làm.

Lý Trường Thiên đạt được mục đích, chạy vội tới phòng giam Yến Thù húc mạnh bả vai phá cửa.

Trong phòng, Yến Thù vẫn bị trói bằng dây thừng, mắt bịt vải đen, y cũng ngửi thấy mùi khói, nghe ngoài phòng hỗn loạn nên lông mày nhíu chặt.

Lý Trường Thiên đến trước mặt y tháo miếng vải đen rồi cởi dây thừng trên người y.

Yến Thù không kịp thích ứng với ánh sáng nên nhắm mắt lại.

"Yến Thù."

Yến Thù nghe người trước mắt gọi tên mình, là giọng nói quen thuộc.

Y nhọc nhằn mở mắt ra, thấy Lý Trường Thiên đã kéo miếng vải đen xuống, cong mắt nhoẻn miệng cười với y.

Lý Trường Thiên nói.

"Đây chính là lựa chọn của ta, lập trường của ta, là chuyện ta muốn làm."

"Dù thế nào ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn ngươi bị nhốt ở đây chịu hình chịu khổ đâu."

-

Sau khi cởi trói cho Yến Thù, Lý Trường Thiên vội hỏi: "Từ khi ngươi bị giam ở đây có uống Nhuyễn Cốt Hoàn nữa không?"

"Không có." Yến Thù trả lời.

"Vậy ngươi bay được đúng không?" Lý Trường Thiên hỏi.

"...... Không phải bay, là khinh công......" Đến lúc này mà Yến Thù vẫn không quên uốn nắn Lý Trường Thiên, "Có thể khinh công, ta có sức lực."

"Chúng ta nhảy từ cửa sổ đi, nhưng đây là lầu ba cách mặt đất mười mấy mét lận, ngươi làm được không?" Lý Trường Thiên vừa dứt lời thì ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.

Xem ra đám cỏ tranh đã bị phát hiện, thủ vệ cũng nhận ra có người lừa gạt nên vội vàng quay lại.

"Nguy rồi, nhanh như vậy đã về...... A......"

Lý Trường Thiên còn chưa nói xong thì Yến Thù đã ôm ngang hắn lên.

Yến Thù đi mấy bước đến cạnh cửa sổ rồi nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, mũi chân điểm nhẹ trên mái hiên rồi vòng ra sau lầu các, y vững vàng ôm Lý Trường Thiên, dùng hành động thực tế chứng minh cho Lý Trường Thiên thấy rốt cuộc y có được hay không.

Lý Trường Thiên chỉ đường cho Yến Thù, Yến Thù mượn bóng đêm, nương theo ánh trăng, chỉ trong chốc lát đã nhảy vọt đến chỗ gần Lâm Uyên các.

Trước lầu tiếng người ầm ĩ huyên náo, xem ra Yến Thù chạy trốn đã lan ra thành chuyện lớn, nói không chừng bọn chúng sẽ sớm tìm tới gần Lâm Uyên các.

Lý Trường Thiên không dám chần chờ thêm nữa, hắn dẫn Yến Thù đến vách núi bên phải Lâm Uyên các, tìm dây thừng đã giấu sẵn từ trước cột vào cành cây: "Ngươi nghe ta nói, dưới vách núi này có một cây tùng bách mọc ngược, gần cây tùng bách có sơn động, ngươi vào được chứ?"

"Ừ." Yến Thù gật đầu.

"Vậy được, nhanh lên, chúng ta lần lượt xuống thôi, ngươi xuống trước, trời tối mà ngươi lại là lần đầu nên nhất định phải cẩn thận đấy." Lý Trường Thiên nhét sợi dây thừng vào tay Yến Thù, sợi còn lại cột vào lưng y, sợ xảy ra chuyện nên buộc đến mấy nút thắt, "Sau khi ngươi thuận lợi vào sơn động thì kéo dây thừng ba lần nhé."

Yến Thù không hỏi nhiều mà đặt hết lòng tin vào Lý Trường Thiên, hai tay nắm chặt dây thừng từ từ tuột xuống bờ vực.

Lý Trường Thiên vừa quay đầu canh chừng thị vệ vừa cuống cuồng nhìn chằm chằm vào dây thừng, tim đập như nổi trống.

Như thể đã qua trăm năm, lại tựa như chỉ mới chốc lát, rốt cuộc dây thừng động ba lần.

Lý Trường Thiên lộ vẻ mừng rỡ, trong lòng khen một câu "Quả nhiên là Yến Thù", hắn nhanh chóng giật một sợi dây thừng cột vào bên hông, hai tay nắm chặt một sợi dây thừng khác bò xuống vách núi.

Ban đêm gió lớn, Lý Trường Thiên mới trượt mấy mét đã bị thổi lắc lư, hắn cố leo mấy lần nhưng vẫn cảm thấy hành động vào ban đêm thật khó khăn.

Nghĩ đến Yến Thù lần đầu tiên leo xuống mà nhanh chóng thuận lợi đến thế, Lý Trường Thiên không khỏi âm thầm cảm khái Yến Thù lợi hại.

Đúng lúc này, phía trên bỗng nhiên vọng lại tiếng người.

"Ở đây sao lại cột dây thừng!"

Nguy rồi, bị phát hiện!

Tròng mắt Lý Trường Thiên đột nhiên co lại, không để ý an nguy mà trượt xuống nhanh hơn, nhưng khi hắn chỉ còn cách sơn động khoảng một mét thì trên vách đá có ánh lửa nhoáng lên, một thị vệ thò đầu ra.

"Ai ở dưới đó! Không được nhúc nhích!"

"Kéo lên, mau kéo hắn lên!"

Vừa dứt lời, dây thừng trên lưng Lý Trường Thiên xiết chặt, trong nháy mắt hắn bị kéo lên nửa mét!

Lý Trường Thiên liền toát mồ hôi lạnh.

"Lý Trường Thiên!" Yến Thù phát hiện có điều bất thường nên đứng ở sơn động bên cạnh gọi hắn.

Lý Trường Thiên cắn răng cởi nút buộc trên lưng, từ bỏ sợi dây thừng an toàn rồi nắm sợi còn lại leo xuống.

Dây thừng bị kéo lên còn Lý Trường Thiên lại tuột xuống

Thấy sơn động ở ngay dưới chân không đến một mét, trong lòng Lý Trường Thiên đột nhiên lạnh buốt.

Dây thừng không đủ dài, hắn không đến được sơn động.

Lý Trường Thiên hít sâu một hơi rồi gọi Yến Thù: "Yến Thù, trong sơn động có bó đuốc và đá lửa, dao đánh lửa, ta đã làm ký hiệu trên vách đá, ngươi cứ theo ký hiệu đi về phía trước là có thể ra ngoài, nghe thấy không?"

Yến Thù nện một quyền lên vách đá, giọng nói run rẩy: "Lý Trường Thiên, mau xuống đây!"

"Không được, ta không xuống được, dây thừng không đủ dài, không đến được sơn động." Lý Trường Thiên vừa dứt lời thì lại bị kéo lên một chút.

"Khoan đã......" Lý Trường Thiên đột nhiên nghĩ ra cái gì.

Hắn hít sâu một hơi rồi đột ngột buông cả hai tay khỏi dây thừng nhảy xuống!!!

Tròng mắt Yến Thù đột nhiên co rút, nhịp tim ngừng lại, thậm chí quên cả hít thở.

Lý Trường Thiên không rơi xuống vách núi mà hiểm hóc rơi vào trên cây tùng bách làm rễ cây hơi bật ra, nhưng hắn không kịp ổn định thân mình nên trượt chân suýt ngã xuống.

May mà Lý Trường Thiên kịp thời phản ứng, hai tay nắm chặt nhánh cây nên mới không bị rơi xuống vách núi.

"Chết tiệt."

Y phục của Lý Trường Thiên ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhịn không được mắng một câu.

Hắn định thần lại rồi quan sát địa hình.

Sơn động ngay bên cạnh cây tùng bách nhưng trước sơn động không có chỗ đặt chân, chỉ có vách núi.

Lý Trường Thiên liếc nhìn khoảng cách, cảm thấy nếu lắc mình chắc hẳn có thể bay qua đó.

Nhưng nếu hắn không nhảy vào trong động hoặc bị trượt chân thì sẽ lại rơi xuống.

Yến Thù đứng cạnh cửa hang, sắc mặt trắng bệch nhìn Lý Trường Thiên chằm chặp.

"Yến Thù, lui ra sau đi." Lý Trường Thiên hít sâu một hơi, hai tay vịn nhánh cây lắc mình hướng tới sơn động, "Ta đếm một hai ba, hô xong ta sẽ buông tay nhảy qua đó."

"Một."

"Hai."

"Ba."

Gió núi gào thét, vách núi cao trăm thước.

Đếm xong lần thứ ba, Lý Trường Thiên buông tay nương theo quán tính, bất chấp tất cả nhảy về phía Yến Thù......