Lý Thu Thủy cho thị nữ và thị vệ lui xuống rồi cùng Lý Trường Thiên chậm rãi đi dạo trong Thiên Khuyết Sơn Trang.
Đã là đêm khuya thanh vắng, trăng sáng sao thưa.
Lý Thu Thủy đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy từ trong ngực ra một tấm lệnh bài đưa cho Lý Trường Thiên: "Trường Thiên, đây là lệnh bài của tỷ, có cái này thì đệ không bị quản thúc nữa, có thể tự do ra vào nơi này."
"A......" Lý Trường Thiên kinh ngạc nhận lấy, "Cám ơn tỷ."
"Nhưng Trường Thiên à, đệ tuyệt đối đừng nói với bất kỳ ai về chuyện gặp người Bắc Địch ở đây nhé?" Lý Thu Thủy vừa dứt lời thì một đội thị vệ Bắc Địch đi ngang qua hai người.
Giờ Lý Trường Thiên mới phát hiện chỉ vỏn vẹn hai ngày mà nơi này canh phòng cẩn mật hơn hẳn, binh sĩ Bắc Địch cũng ngày càng nhiều.
"Vâng, đệ sẽ không nói với ai đâu." Lý Trường Thiên đáp.
"Ừm." Lý Thu Thủy mỉm cười đưa tay nhẹ nhàng xoa trán Lý Trường Thiên, "Trường Thiên, đệ tìm tỷ tỷ có chuyện gì? Cứ nói đi."
Lý Trường Thiên nhìn nữ tử trước mặt, trên người nàng lắng đọng sự dịu dàng của năm tháng, vừa nhã nhặn vừa đoan trang.
Lý Trường Thiên bất giác nhớ lại từng lời chất vấn của A Vô như đục khoét tâm can.
"Trường Thiên đệ sao vậy?" Lý Thu Thủy thấy biểu cảm của Lý Trường Thiên có vẻ kỳ lạ nên vội vàng hỏi.
"Trước kia đệ thật sự là đồ ngốc sao?" Lý Trường Thiên hít sâu một hơi rồi hỏi.
Lý Thu Thủy đầu tiên là sững sờ, sau đó cười nói: "Sao lại hỏi vậy?"
Lý Trường Thiên cúi đầu.
Hắn vốn không muốn hỏi những chuyện này, nhưng lúc nãy Yến Thù trấn an đã khiến hắn có thêm can đảm.
Nhưng rồi Lý Trường Thiên lại nhận ra rằng hỏi việc này hình như cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Hắn ngu ngốc là sự thật không thể chối cãi, hắn quấy nhiễu cuộc sống yên tĩnh của Lý Thu Thủy cũng là sự thật không thể chối cãi.
"Trường Thiên à." Lý Thu Thủy đột nhiên mở miệng.
"Dạ?" Lý Trường Thiên lấy lại tinh thần nhìn Lý Thu Thủy.
"Tỷ vẫn muốn tìm cơ hội kể cho đệ nghe chuyện trước kia." Lý Thu Thủy cười nói, "Giờ là lúc thích hợp rồi đây."
Gió đêm nhẹ thổi mái tóc của Lý Thu Thủy, nàng đưa tay vén tóc ra sau tai, Lý Thu Thủy ngước mắt ngắm nhìn Bạch Đế Thành, suy tư một hồi xem nên mở miệng thế nào.
Trăng sáng vằng vặc, sao giăng đầy trời, nàng chậm rãi nói: "Nghe nói người thân là chiếc ô giấy dầu khi mưa xuân tí tách, là chăn bông ấm áp khi gió đông gào thét, là người khiến mình luôn luôn kiên định tiến lên phía trước."
"Vâng." Lý Trường Thiên đồng tình gật đầu.
Đối với hắn thì Lý Thu Thủy chính là chiếc ô giấy dầu, là chăn bông ấm áp kia.
"Vì vậy..." Lý Thu Thủy cười dịu dàng, "Với tỷ thì Trường Thiên chính là ô giấy dầu và chăn bông đó."
Lý Trường Thiên bỗng dưng mở to mắt tỏ vẻ khó tin: "...... Sao, sao cơ ạ?"
Lý Thu Thủy mỉm cười: "Tỷ từ nhỏ gia cảnh bần hàn, bảy tuổi đã bị bán vào phủ Vương gia, chưa từng gặp lại cha mẹ và huynh đệ tỷ muội, đến khi gặp Trường Thiên mới hiểu được cái gì gọi là người thân."
"Bởi vì nếu không có Trường Thiên thì tỷ đã sớm thành xương trắng chôn dưới cát, ai oán xuống suối vàng rồi."
Sau khi Lý Thu Thủy nhặt Lý Trường Thiên về phủ thì mau chóng phát hiện Lý Trường Thiên tuy ngốc nhưng vẫn biết ai đối xử tốt với hắn, cũng biết nên báo đáp như thế nào.
Hắn sẽ giành việc với Lý Thu Thủy, không để nàng chịu khổ cực mệt mỏi.
Khi Lý Thu Thủy bị quản sự la mắng thì hắn sẽ ngăn cản quản sự, nhận hết lỗi sai về mình.
Nếu hắn làm việc nhanh nhẹn mà được thưởng vài đồng tiền thì sẽ đi mua cho Lý Thu Thủy cây trâm, mua son phấn, mua bánh ngọt.
Từng chút từng chút đều là sự ấm áp mà Lý Thu Thủy vốn làm nha hoàn từ bé chưa từng cảm nhận được.
Mà Lý Thu Thủy hoàn toàn không ngờ hôm đó lấy chồng ở Bắc Địch xa xôi, Lý Trường Thiên lại theo sau.
Bởi vì mọi người nói với nàng Bắc Địch rất hoang vu, người Bắc Địch uống máu ăn thịt sống, dã man vô độ, một khi gả đi chẳng những phải sống cực khổ mà còn có thể bị đánh chết.
Vào khoảnh khắc Lý Thu Thủy bước lên xe ngựa hòa thân thì cảm thấy mình giống như rơi vào địa ngục vô biên, bị ánh sáng và ấm áp vứt bỏ, chỉ còn lại cô độc.
Nàng vốn định sau khi đến Bắc Địch sẽ tự sát.
Nhưng......
Nhưng Lý Trường Thiên lại đuổi theo.
Dù Lý Thu Thủy nói cho hắn biết Bắc Địch đáng sợ thế nào, dù Lý Thu Thủy có đuổi Lý Trường Thiên thì hắn vẫn theo sát không rời.
Hắn khóc nói: "Bắc Địch đáng sợ như vậy thì đệ càng phải đi theo tỷ tỷ, nếu không tỷ tỷ ở một mình sẽ cô độc lắm."
Đúng vậy, một đường mưa gió, cốt nhục tình thân cũng bỏ rơi.
Lý Thu Thủy một mình hẳn là rất cô độc.
Nhưng Lý Trường Thiên đi theo nàng.
Hắn là người bất ngờ xuất hiện trên con đường tha hương vô vọng.
Hắn kiên định đi theo, dần dần kéo Lý Thu Thủy ra khỏi nỗi cô độc vô tận, nhìn thấy ấm áp và ánh sáng.
"Trường Thiên." Lý Thu Thủy nhìn Lý Trường Thiên, đôi mắt long lanh nước.
"Người đời thật sự rất khó sống một mình, may mà tỷ tỷ còn gặp được Trường Thiên."