Ma Vương đại hôn, khắp nơi xôn xao.
Người thân họ hàng vừa gặp mặt thì tranh thủ nói kháy nhau ngay, bảo rằng nhãi con nhỏ tuổi nhất Ma tộc mà cũng có người rồi, sao con ngươi vẫn lẻ loi một mình thế? Nếu không tìm được nữ thì lấy nam cũng được mà, ngươi đừng có bảo thủ quá.
Đối phương không cam lòng thua cuộc, mở miệng phản kích: Ta mà còn chưa đủ tiến bộ á hả? Đừng nói là nam, bây giờ chỉ cần hắn kiếm được thứ gì đó còn sống thôi là ta đã vui lắm rồi!
Mặc kệ ngoài kia sóng gió thế nào thì bên trong Ma tộc vẫn rất bình yên, bởi vì sau một đêm tân hôn, sáng ra “phu nhân Ma tộc” của bọn họ đã nhập định rồi……
Một kẻ bị cha ruột nhận xét là phế vật không có tư chất tu luyện, sau khi song tu cùng tiểu Ma Vương một thời gian thì bỗng nhiên nhập định rồi.
Ngạn Nha cắn ống tay áo, u oán nhìn Thường Phong, ngày hôm qua hắn vừa mới đáp ứng là sẽ đi hưởng kì trăng mật cùng mình cơ mà, nay xem ra là phải trì hoãn ít nhất nửa năm rồi.
Thường Phong nhập định, bốn vị trưởng lão lại đây hộ pháp cho hắn.
Tuy rằng không biết Thường Phong tu công pháp gì, nhưng hắn đã là người của Ma tộc thì bọn họ nhất định sẽ bảo vệ hắn.
Đông trưởng lão hiểu biết về y thuật sáng nay mới vội vã trở về, vừa bước vào đại điện cái là lắc mông đi tới bắt mạch cho Ngạn Nha ngay.
Ngạn Nha cúi đầu nhìn móng tay xanh không ra xanh, vàng không ra vàng đang đặt trên cổ tay mình của nàng, vẫn chẳng hiểu nổi đây là màu sắc gì. Khiếu thẩm mỹ của Đông trưởng lão quả nhiên là người khác không thể bắt kịp.
Sau khi bắt mạch, tâm trạng của Đông trưởng lão khá là khó tả, nàng sáng mắt lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngạn Nha. Ngạn Nha bị nàng dọa sợ đến nỗi tim đập loạn một nhịp.
Chẳng lẽ là……
“Chúc mừng điện hạ.” Đông trưởng lão cười khờ.
Chẳng lẽ thật sự là……
Khuôn mặt nhỏ của Ngạn Nha toát lên vẻ nghiêm khắc, nhìn nàng đầy sâu xa.
Đông trưởng lão lập tức giơ tay che miệng, nói nốt vế sau: “Chúc mừng điện hạ, không có thai.”
“……” Ngạn Nha lườm nàng, cậu biết ngay là thế mà.
Ngạn Nha là nam, cho dù là nằm dưới thì cậu vẫn là nam nha, sao mà có thai được chứ! Ngạn Nha suýt chút nữa là lại bị Đông trưởng lão dọa cho mất hồn.
Đông trưởng lão véo má cậu: “Điện hạ đã không bị dễ lừa nữa, thiếp có chút thất vọng đấy. Nhưng mà thiếp mừng là tâm ma của ngài sắp bị triệt tiêu rồi.”
Đám người xung quanh bị nàng xưng “thiếp” mà nổi hết cả da gà da vịt, buồn nôn quá, tự động xem nhẹ mất câu nói phía sau của nàng.
Tây trưởng lão giải thích hộ: “Nàng mới đi Nhân giới một chuyến.”
Mọi người nghĩ thầm, thế thì cũng chẳng thể là phong cách này chứ nhỉ?
Tây trưởng lão: “Vẫn luôn ở trong kỹ viện.”
“…… Ồ.” Vậy thì dễ hiểu rồi.
Trong đám người này, Bắc trưởng lão là kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc nhất, y thẳng thắn yêu cầu Đông trưởng lão mau thu hồi ngón nghề quyến rũ mê hoặc ấy của nàng đi, đừng có dạy hư Điện hạ nữa.
Làm thụ đã đành, đừng có mà phát triển theo hướng dụ thụ.
Bắc trưởng lão thật sự sợ hãi ngày nào đó lão chủ tử báo mộng về nói rằng y không dạy dỗ được con ngài ấy, chuẩn bị dẫn y đi theo……
Ngạn Nha yên lặng nhìn Thường Phong đang ngồi tĩnh tọa ở bên cạnh, thầm nghĩ giờ cậu có học được thì cũng thành liếc mắt đưa tình cho kẻ mù xem thôi.
Đông trưởng lão buồn bực bội quở trách mọi người, kéo lại chủ đề trước khi nó đi chệch hoàn toàn: “Ta nói là tâm ma của Điện hạ sắp bị triệt tiêu rồi.”
Ngạn Nha vốn yếu ớt từ bé, lại thêm cả tâm ma, bọn họ đã phải tốn biết bao công sức đi tìm phương pháp chữa trị, thậm chí Đông trưởng lão còn lăn lộn ở khắp các giới chỉ để chữa tâm ma cho cậu, tiếc rằng gần trăm năm trôi qua mà vẫn chẳng có chút tiến triển nào.
Rơi vào đường cùng, bọn họ mới phải để Ngạn Nha uống máu áp chế.
Nhưng Ngạn Nha là ma, uống máu lâu dài có thể sẽ khiến cho bản năng khát máu trỗi dậy, sát tâm quá nặng, một khi không khống chế được thì sẽ bị tâm ma cắn nuốt, mất đi chính mình.
Lần này trở về, Đông trưởng lão phát hiện tâm ma của Ngạn Nha sắp bị triệt tiêu thì vui lắm, bởi vậy mới kích động khó kiềm chế được bản thân.
Tây trưởng lão cũng mừng rỡ không thôi, nhìn về phía Nam, Bắc trưởng lão: “Đã tìm ra phương pháp tốt rồi à? Sao chẳng thông báo gì vậy?”
Nam, Bắc trưởng lão nhìn về phía Ngạn Nha, Ngạn Nha đỏ bừng mặt, quay người sang nhìn Thường Phong.
Đông trưởng lão thấy đáng ngờ, thúc giục Bắc trưởng lão mau nói ra.
Bắc trưởng lão giơ tay lau mặt, ngửa đầu nhìn lên trời: “Đừng có hỏi nữa, là song tu đấy.”
Song tu đại pháp thật là tốt.
Cổ nhân quả nhiên là không lừa gạt chúng ta.
Ngạn Nha có thể chất độc đáo, ai mà ngờ được thể chất của Thường Phong lại còn độc đáo hơn. Sau khi bọn họ ở bên nhau thì tâm ma của Ngạn Nha tiêu biến mà Thường Phong lại bắt đầu có tu vi. Người khác song tu thì đều là bên này giảm, bên kia tăng, bọn họ lại là ai ai cũng có lợi.
Đúng là…… cuộc sống mà, luôn đầy rẫy những bất ngờ.
Tây trưởng lão kinh sợ trợn mắt há hốc mồm, không thể ngờ được trên đời này lại có phương pháp chữa bệnh không đứng đắn như thế!
Đúng là chưng chưng nhật thượng(*) mà. Chỉ có chân thành làm tình thì hai người bọn họ mới có thể tốt lên được(**).
(*)Chưng chưng nhật thượng: Càng ngày càng phát triển, càng ngày càng đi lên.
(**)Chân chân – chơi chữ với chưng chưng, nhật – tiếng lóng là fuck.
Mọi người:…… Trình độ văn hóa thế này thì chịu, Ma tộc xin phép không nhận, không phải là do bọn họ dạy.
Sau khi trầm trồ thán phục xong thì Tây trưởng lão lại càng cảm thấy đây quả là một thứ tốt, còn đang hối hận sao tìm ra nó muộn quá, nếu như Điện hạ sớm song tu với người này thì có phải là đã đỡ được bao năm chịu khổ không?
Về sau hai người bọn họ cũng phải chăm chỉ làm tình nha! Có vậy thì tu vi mới tăng trưởng được.
Mọi người nghe thấy vậy kinh ngạc nhìn về phía Tây trưởng lão, trong ánh mắt tràn đầy sự khiển trách: “Lúc trước còn nhỏ như vậy thì sao mà song tu được? Ngươi nghĩ cái gì thế?”
Tây trưởng lão ngẫm lại thấy cũng đúng, Điện hạ nhà bọn họ còn nhỏ như thế, ngây thơ như thế, song tu sớm quả thật là không tốt, bất lợi cho sự phát triển cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Nam, Bắc trưởng lão lườm một cái, phất tay áo quay mặt đi, chỉ có Đông trưởng lão là tiến tới khoác tay lên vai Tây trưởng lão, bật cười: “Ngu ngốc, ý bọn họ là Thường Phong còn nhỏ, không có năng lực song tu.”
Thường Phong là Nhân tộc, mới chỉ tầm 20 tuổi. Điện hạ nhà bọn họ nhìn nhỏ thế thôi chứ từ lúc sinh ra tới giờ đã gần trăm tuổi rồi đấy.
Tây trưởng lão vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Ngạn Nha đang ngồi xổm như cô vợ nhỏ bên cạnh Thường Phong.
Không thể tin nổi, hóa ra Điện hạ nhà bọn họ và Thường Phong còn chơi trò niên hạ cơ đấy!
***