Dessaro Nhân Ngư

Chương 20: Chương 20





“Cách tao xa một chút, súc sinh!” Tôi nắm chặt đèn pin, đung đưa ngọn đèn để kích thích mắt nó, ngăn cản nó tới gần tôi, thế nhưng điều này hoàn toàn không có tác dụng gì.

Agaras chỉ quay đầu qua một bên, giống như sư tử rơi vào khiêu khích của con mồi, nhếch môi lộ ra răng nanh, hai tay chống đỡ thân thể, lập tức bò đến gần tôi, dùng thân thể chặn kín tôi trong góc tường, cúi đầu nhìn xuống tôi.
Mùi kích thích tố lạ lùng phát ra từ thân thể nó ào ạt ập tới, thần kinh của tôi thoáng chốc phựt một tiếng đứt đoạn, bản năng tự vệ khiến tôi lập tức ấn mở nút phóng điện trên đèn pin, dứt khoát dí lên lồng ngực cứng rắn như thép của nó.

Thoáng chốc tôi nghe được một tiếng tê, thân thể Agaras run mạnh lên một chút, mùi da thịt bị đốt xông thẳng vào xoang mũi.

Nhưng nó hoàn toàn không hề lùi lại một bước nào, bàn tay lập tức bắt lấy hai tay tôi, ấn vào tường.
“Buông tao ra! Cút đi! Đừng ép tao làm mày bị thương!”
Tôi tức giận kêu lên, bàn tay không chịu khống chế vung vẩy đèn pin, từng luồng điện màu lam phóng tới đốt cháy Agaras đang dùng sức nắm chặt cánh tay tôi, lưu lại từng vết thương trắng nhợt.

Tôi thừa nhận tôi đã hoàn toàn mất đi lý trí, giống như đứa trẻ phải chịu kích thích mà nổi điên chống cự lại.

Trời biết tôi đang hi vọng bản thân đủ mạnh mẽ biết bao nhiêu, bởi vì lúc này tôi chỉ muốn ném tất cả mấy thứ gọi là tinh thần nghiên cứu và thành quả khảo sát ra sau đầu, sau đó hung hăng mà đánh cho đồ nhân ngư mặt người dạ thú này một trận tơi bời!
Nhưng trên thực tế, sức lực của tôi chênh lệch rất xa so với con mãnh thú đầy cơ bắp này, Agaras rất dễ dàng đã khống chế hai tay tôi trên đỉnh đầu, ngón tay ngắt một cái đã rút được đèn pin ra khỏi lòng bàn tay tôi, ném qua một bên.
Nó hơi hơi nheo mắt lại, dùng một loại biểu tình si mê và nghiền ngẫm nhìn chằm chằm tôi, giống như sự ngoan cố chống cự của tôi đối với nó chỉ là hành động tán tỉnh thôi vậy.


Tôi cảm thấy bàn tay rộng lớn ẩm ướt của nó xê dịch đến sau ót tôi, gục đầu xuống sáp lại gần, tôi còn chưa kịp phát ra bất cứ tiếng hô nào, môi đã bị bóng đen trước mặt đè xuống bao phủ.
Ưm! Tôi muốn kêu to, thế nhưng lại chỉ có thể phát ra một tiếng rên rỉ.
Ký ức bị nhân ngư đặt dưới thân tiết dục vẫn còn rất rõ ràng, cơ thể của tôi run lên mãnh liệt vì xấu hổ và sợ hãi, theo phản xạ cắn một phát lên đôi môi lạnh lẽo đang ngăn chặn môi tôi.

Bên trong khoang miệng lập tức tràn ngập mùi máu tươi mặn chát, Agaras lại vẫn không chịu buông tha, ép cả đầu tôi lên tường, cường độ hôn môn càng sâu càng nặng.

Đầu lưỡi nó cạy mở kẽ răng của tôi ra tiến quân thần tốc, xâm lược mỗi một hơi thở của tôi, tựa như cao thủ tình trường thành thạo mê hoặc, cũng tràn ngập ý vị an ủi cưỡng ép như đối đãi với trẻ con.
Rất nhanh, tôi cảm thấy đầu lưỡi và cằm đều không còn là của mình nữa, thân thể mềm nhũn, cánh tay không biết đã buông lỏng rồi rời ra từ lúc nào.

Tôi muốn đẩy Agaras ra, nhưng hai tay lại chỉ có khí lực để ở lồng ngực nó, quả thực chẳng khác nào đang đáp lại nó.
Tôi không biết liệu có phải nước bọt của nhân ngư có chất làm tê liệt thần kinh như rắn độc hay không, nhưng tôi thật sự đã bị hôn đến choáng váng đầu óc, ngay cả nó rời đi lúc nào cũng hoàn toàn không biết, vẫn tê liệt dựa vào vách tường như cũ, hỗn loạn thở phì phò, đại não trống rỗng trong nháy mắt.
Dường như Agaras không hề có ý đồ xâm phạm sâu hơn đối với tôi, nó chỉ dùng thân thể áp chế tôi lại, buông một bàn tay xuống, ngón tay vỗ về chơi đùa ngọn tóc của tôi, tựa hồ đang ngửi mùi của tôi, giống như mãnh thú vừa được ăn no ngủ say, mười phần thoải mái biếng nhác.
Nhưng vừa nghĩ tới nó thoải mái đến vậy là vì làm chuyện gì, tôi liền xấu hổ đến không có dũng khí nhìn thẳng nó, theo bản năng dùng khuỷu tay che kín mặt, liều mạng dùng mu bàn tay cọ xát đôi môi còn ướt át.

Tôi ngửa đầu tựa vào trên tường, chỉ hận sau lưng không thể sinh ra một cái khe giấu kín tôi vào trong.

Tôi hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng rít ra một câu hoàn chỉnh từ kẽ răng.

“Mày đã cứu mạng tao, không sai, tao nên báo đáp mày, hiện giờ mày đã nhận được sự báo đáp mày muốn, tại sao còn không đi, mày rất muốn trở về biển lớn, có đúng không? Hiện giờ tao có thể thả mày về!”
“No.” Giọng nói của Agaras quanh quẩn bên tai tôi, thanh âm ám ách nặng nề, từng chữ từng chữ như nện vào màng tai.

“I…… wan…t ……you.”
Khi nó mở miệng ra, một cỗ hơi thở ẩm ướt phả lên cổ tôi, tôi bị kích thích đến phát run, không thể nhịn được đưa tay đẩy mạnh nó cách xa mấy tấc, chống vào tường đứng dậy, gầm lên một tiếng giận dữ.

“Tao không phải là của mày, cũng sẽ không thuộc về đồ súc sinh như mày!”
Lời còn chưa dứt, tôi đã cảm thấy mắt cá chân siết chặt, bị tay nó nắm lấy.

Tôi theo phản xạ nâng chân lên dùng sức đá vào ngực nhân ngư, hai cẳng chân lại đều bị nó nắm trong tay, nó kéo xuống một cái, quái lực kinh người lập tức đẩy ngã tôi lên giường, bị Agaras trực tiếp đặt dưới thân.
Một chân của tôi lộ ra bên ngoài đệm chăn, cảm thấy tay nó chậm rãi sờ soạng từ đầu gối đi lên.

Lòng bàn tay thô ráp lạnh lẽo ma sát làn da của tôi, khiến cả cơ thể tôi nổi một tầng da gà, răng nanh cũng run lên.


“Không được đụng vào tao, tao không phải bạn tình của mày…… Không phải!”
Dường như lời nói của tôi bắt đầu có tác dụng.

Bàn tay đang di chuyền trên eo tôi ngưng bặt lại, đột nhiên buông ra, chống xuống hai bên thân thể tôi, tôi ngừng thở, tim đập kịch liệt như đua xe, một cử động nhỏ cũng không dám, trừng trừng nhìn bóng đen đang bao phủ tôi.

Bóng râm loang lổ dưới sợi tóc, sắc mặt Agaras đen tối khó lường, tôi không tìm thấy mạt cười đầy tà ý dữ tợn quen thuộc bên khóe miệng nó, ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào tôi, giống như đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi của tôi, hơn nữa còn rất để ý.
Tôi không thể đoán được tâm tư của loài sinh vật dưới biển sâu này, nhưng theo bản năng cảm thấy có lẽ nó sắp tức giận.
Tôi không thể dự đoán được lúc nhân ngư tức giận đáng sợ đến cỡ nào.

Một loại cảm giác bất an mãnh liệt lan tràn toàn thân, khiến tôi khủng hoảng ngừng hô hấp, khoảnh khắc Agaras cúi người áp xuống thân thể tôi, adrenaline trong người nháy mắt vọt lên cực hạn, thế nhưng nó chỉ dán chóp mũi lên xương quai xanh của tôi ngửi một hơi thật sâu, phát ra một chuỗi âm thanh trầm thấp kỳ quái, dường như là tổ hợp của các âm tiết Nga, tôi loáng thoáng nghe được mấy âm đơn “em” và “tôi”.
— Dường như nó đang dùng tiếng Nga để nói.

“Em là của tôi.”
Sự mẫn cảm đối với tiếng mẹ đẻ lập tức khiến tôi hoảng sợ, cho rằng bản thân nghe lầm.

Tôi không thể tin được nhân ngư đang muốn học tập tiếng Nga để nói chuyện với tôi, không khỏi kinh ngạc hít một ngụm khí lạnh.
Môi Agaras như có như không đụng chạm vào vành tai tôi, tiếp tục duy trì thanh âm trầm thấp của nó với tốc độ rất chậm.

Phát âm của nó thỉnh thoảng trúc trắc, đôi khi lại nhấn mạnh một cách dị thường.


“Tôi…… Cho phép em… hiểu… tôi…”
Cái loại ngữ khí gần như dụ dỗ này, dường như nhân ngư đang muốn thượng lượng gì đó với tôi.

Tôi hoàn toàn không hiểu nổi ý tứ của nó, nhưng ít nhất cũng có thể khẳng định nó không tức giận, tâm thần đang chìm trong khủng hoảng thoáng yên ổn, nhưng thần kinh vẫn căng thẳng như cũ vì xấu hổ, sợ ngay sau đó nó sẽ xé nát đệm chăn của tôi.
Hơi thở bên tai khiến lông tơ cả người tôi dựng đứng, tôi lại không dám xoay cổ đi nửa tấc.

“Rốt cuộc mày…… đang nói cái gì, mày cho phép tao làm gì?”
“Hiểu… tôi… tất cả……” Nó chắp vá đứt quãng những âm tiết Nga không theo quy luật, cố gắng muốn khiến tôi hiểu rõ ý tứ của nó, thậm chí còn nhặt đèn pin bị ném ở bên cạnh lên, chiếu ngọn đèn lên thân thể mình, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, khóe môi như có như không cong lên.

“Em muốn… hiểu… của tôi.”
Tôi không thể tin nổi nhìn động tác của nó, một hai giây sau, đột nhiên ý thức được lời nói của nó có ý nghĩa gì, hô hấp bỗng chốc gấp gáp hơn, nỗi sợ hãi bất an tạm thời bị áp chế trong lòng lại ẩn ẩn dâng lên.

Tôi không thể không thừa nhận chuyện này là một dụ hoặc chí mạng đối với tôi.
Ý tứ của Agaras rõ ràng là…… Nó cho phép tôi mặc sức nghiên cứu nó, nó cho phép tôi tìm hiểu bất cứ thứ gì về nhân ngư.
Như vậy, sao tôi có thể không cần trả giá được, nó đương nhiên sẽ……
Tôi gắt gao siết chặt nắm tay..