Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Chương 98: Trên Thuyền






Tác giả : Lâm Gia Thành
Dịch+biên: Zasw
Phảng phất là bị câu nói kia của Hi Thú gợi lên cái gì, thanh niên giơ tay lên, nhất thời con thuyền lao đi như tên bắn, dồn dập lao về giữa sông. Mà chính hắn, tay áo vung lại vung lên rồi biến mất ở trước mắt Âu Dương Vũ.
Chỉ trong chốc lát, con thuyền lớn đi đi xa được hai ba công lý (km). Con thuyền chạy với tốc độ cao khiến từng đạo sóng trắng bóng lên, rồi từng đợt sóng trắng kia lại trở về dạng bảy màu như cũ.
Con thuyền tuy lớn nhưng chạy rất nhanh, đứng ở trên thuyền, gió sông vốn mạnh mẽ nhưng thêm điều này, gió sông càng giống vòi rồng, vù vù thổi qua. Âu Dương Vũ người mang công phu, hạ bàn đứng vững vàng nên không sợ. Hi Thú thì càng không cần phải nói.

Nàng từ từ quay đầu lại, nhìn về bờ sông càng ngày càng xa xôi kia, lúc này con thuyền đã cách bờ sông chừng hai ba mươi công lý, nàng thấy được trên bờ sông là hai bóng người. Nơi đó, phảng phất là thân ảnh của Liễu đang ngửa đầu huýt sáo, thanh âm bi thương xé rách trời cao, từ rất xa truyền đến bên tai Âu Dương Vũ.
Kinh ngạc nhìn thân ảnh càng ngày càng cách xa kia, bỗng nhiên Âu Dương Vũ cảm thấy trong mắt vô cùng chua xót. Nàng cúi đầu, ngơ ngác nhìn dưới mạn thuyền, trong lòng suy nghĩ: là Liễu, nhất định là hắn! Hắn chạy đến đây. Hắn… hắn có trách ta vì ta không làm gì không?
Ngay khi các suy nghĩ khác nhau hỗn loạn trong đầu, bỗng dưng nàng cảm thầy cằm trở nên ấm áp, mội bàn tay to đem nó từ từ nâng lên.
Âu Dương Vũ cúi thấp đầu, tránh né ánh mắt của Hi Thú. Thấy hình dạng này của nàng, Hi Thú hừ nhẹ một tiếng, nói thật nhỏ: “Âu Dương Vũ, nàng cho đến hiện tại vẫn chưa rõ sao? Nàng cùng Liễu chẳng qua chỉ là người qua đường. Sau này sẽ ai đi đường của người đó, không còn liên quan gì nữa.”
Khi đôi mắt sáng quắc của hắn nhìn nàng ở khoảng cách rất gần, Âu Dương Vũ không muốn cùng hắn trực tiếp đối mặt, nàng cũng không có tâm tình cùng hắn tranh luận, đôi mắt nàng từ từ khép lại.
Hi Thú gặp bộ dạng này của nàng, trong lòng lại càng tức giận, lại càng quặn đau. Từ yết hầu hét lên một tiếng giận dữ, hai cánh tay hắn kéo nàng lại thật chặt, lực đạo mãnh liệt vô cùng, cơ hồ đem lưng của Âu Dương Vũ bẻ gãy.
Đem Âu Dương Vũ ôm thật chặt vào trong ngực, Hi Thú cũng nhắm hai mắt lại. Hắn cắn răng, oán hận thầm nghĩ: nếu như ta có thể đem nàng giấu ở trong túi áo, hoặc đem nàng biến thành một bộ phận thân thể của ta, khiến cho nàng vĩnh viễn vậy không thể rời bỏ ta, vậy thì thật tốt biết bao.
Một trận tiếng bước chân thản nhiên truyền đến, Âu Dương Vũ đang nhắm hai mắt lại nghe được. Nàng vội vàng ra sức đẩy một cái, thấy Hi Thú không nhúc nhích, nàng nhẹ nhàng kêu lên: “Có người đến, buông.”
Nàng vừa dứt lời, một giọng nam quen thuộc lập tức từ bên cạnh vang lên: “Ha ha, ta chỉ là ngắm một chút cảnh đẹp. Các ngươi không cần quan tâm tới ta. Cứ tiếp tục tiếp tục.”
Thanh âm này là của Lương Dạ.

Hi Thú rốt cục buông lỏng tay. Âu Dương Vũ vừa được tự do, liền quay sang bên cạnh nhìn. Vừa nhìn, mặt của nàng liền mắc cỡ đỏ ửng. Chỉ thấy Lương Dạ cùng thiếu niên tóc đen tuấn tú mang theo mười mấy thuộc hạ, mặc dù bận nhưng vẫn quay ra nhìn nàng đánh giá. Thiếu niên tóc đen kia nhìn khuôn mặt nàng, hứng thú biến mất liền nhàn nhạt quay đầu đi chỗ khác.
Thấy Âu Dương Vũ mắc cỡ quay đầu đi, Lương Dạ vội vàng vỗ mạnh tay phải trước trước ngực, hành lễ nói: “Xin đừng phiền lòng. Ta chỉ là tò mò, chẳng qua là tò mò…” Hắn ha hả cười hai tiếng. Thấy vậy Hi Thú không nhịn được lại nói: “Vị công tử thật là rất khéo léo a. Ta cũng từng gặp qua không ít nhân, nhưng chưa từng có ai lại trả lời khôn khéo giống như công tử cả.”
Nghe hắn nói như thế, Âu Dương Vũ thiếu chút nữa là ngất xỉu. Nàng thầm suy nghĩ: ngươi không bằng trực tiếp nói là, Hi Thú cùng ta đứng chung một chỗ chính là bãi hoa nhài cắm bãi phân trâu đi.
Hi Thú nhàn nhạt cười cười, nhìn về phía đám người Lương Dạ tò mò đánh giá. Hắn cũng không có tâm tình để giải thích, liền ôm Âu Dương Vũ đi về phía mũi thuyền.
Lương Dạ mỉm cười nhìn thân ảnh của hai người, sự nghi ngờ trong đáy mắt càng ngày càng sâu.
Lúc này tốc độ của con thuyền đã chậm đi rất nhiều, đứng ở phía trên cũng sẽ không còn cái cảm giác kinh tâm động phách khiến người ta mê muội nữa. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao đám người Lương Dạ lại đi ra ngoài ngắm cảnh.
Đứng ở mũi thuyền đã tấp nập khoảng hai ba mươi người. Loại thuyền tư nhân này không phải ai cũng có thể lên, vì vậy bây giờ người đứng ở trên thuyền thì cũng là loại không phú tức quý.
Cho dù ở trong những người này, Hi Thú vẫn như vầng mặt trời chói mắt. Khi hắn ôm Âu Dương Vũ xuyên qua đám người, đôi mắt của mấy thiếu nữ liền dính vào trên người của hắn liền không dời đi được. Mà bên cạnh các thiếu nữ là những trung niên thì cũng liếc mắt đánh giá hai người.
Đi thẳng đến mũi thuyền, Hi Thú mới buông Âu Dương Vũ ra. Hắn nhìn dòng nước bảy màu dưới bầu trời đêm, nói thật nhỏ: “Vũ, cảnh nơi này thật là đẹp biết bao, có đôi khi ta thật hi vọng đoạn đường này vĩnh viễn không kết thúc. Ta sẽ nhớ mãi những giây phút này, để cho ta đưa tay lên là có thể chạm được vào nàng, chỉ chớp mắt là có thể thấy được nàng.”
Hắn vừa mới dứt lời, vèo một cái, một cái đầu nhỏ từ trong áo hắn chui ra. Tiểu bạch hồ chớp chớp mắt to, cười híp mắt nói: “Đúng vậy a, đúng vậy a, ta cũng hi vọng đoạn đường này vĩnh viễn đi không xong. Bất quá ta không nhìn thấy được hình dáng của tỷ tỷ, ta không thích.”

Hi Thú chính là vào thời khắc này để nói hết tình ý của mình, chợt bị tiểu tử này náo như thế, nhất thời không biết nên khóc hay cười nữa. Tay hắn nhấn một cái, đem tiểu tử này trở vào trong ngực một lần nữa.
Tiểu bạch hồ cùng Hi Thú có quan hệ cực kỳ vi diệu, nó thỉnh thoảng lại biến mất, mà khi nào cần đến, sẽ lại từ bên cạnh Hi Thú chui ra. Vì vậy, Hi Thú đối với nó đột nhiên toát ra thì một chút cũng không kỳ quái.
Nàng quay đầu, lẳng lặng nhìn dòng nước tràn ngập các loại màu sắc, còn có mũi thuyền kia kích dậy những bọt sóng cao cao. Trong khoảng thời gian ngắn, một cảm giác khó có thể nói ở trong lòng của nàng đột nhiên nhộn nhạo.
Đêm lạnh lẽo, gió đêm từ từ quấn lấy lên áo của Âu Dương Vũ, hướng về sau mà tung bay cao. Một mùi hương nhè nhẹ truyền ra, Hi Thú say mê ngắm nhìn Âu Dương Vũ, yên lặng thầm suy nghĩ: ít nhất, nàng hiện tại vẫn đang ở bên cạnh ta! Ít nhất, Liễu kia cũng chưa có đuổi theo chiếc thuyền này!
Âu Dương Vũ dòng sông không bờ bến này, tâm tư phập phồng không ngừng. Lúc này, ngọn đèn dầu phía sau đột nhiên tỏa sáng mãnh liệt. Nàng kinh ngạc quay đầu lại, lại thấy trên ván thuyền chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một thủy tinh cầu to lớn. Trong thủy tinh cầu này đang thiêu đốt lên một ngọn lửa lớn hừng hực. Ngọn lửa lóng lánh kia chạm vào vách thủy tinh liền lập tức tránh ra.
Bên trong ánh lửa chiếu rọi, một thanh niên bé nhỏ khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi đi ra. Hắn nhìn vào mọi người bao quanh, tay phải vỗ mạnh trước ngực, nói: “Chư vị, khuya hôm nay là một thời khắc kỳ diệu, trên trời trăng sao cùng tranh nhau sáng, giữa dòng sông nước hiện lên bảy màu. Như vậy còn chúng ta thì sao? Chúng ta sao không thừa dịp thời khắc tuyệt đẹp này làm một chút chuyện vui vẻ?”
Dứt lời, hai tay hắn vỗ vào nhau, theo tiếng vỗ tay vỗ tay của hắn, những tiếng âm nhạc mờ ảo, kỳ dị phiêu đãng mà đến.