Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Chương 94: Sông Tư La Bảy Màu






Tác giả : Lâm Gia Thành
Dịch+biên: Tiểu Chu (Zasw =]])
Âu Dương Vũ ngạc nhiên quay đầu lại, thanh niên đứng ở sau lưng nàng có ngũ quan hết sức tuấn tú, sống mũi rất cao, đôi môi nở nang, môi trên còn có chút nhếch lên, cảnh này khiến đôi mắt hắn càng thêm vẻ thân thiết.
Ở bên cổ hắn còn có một hình xăm là một gốc Long thụ. Thanh niên này chính là Lương Dạ, Nguyệt quốc quân chủ Lương Dạ.
Lúc này, Lương Dạ đang mặc bộ y phục bằng vải đay, tuy bộ y phục mặc lên người hết sức khéo léo, nhưng đối với thân phận của hắn mà nói thì vẫn rất giản dị. Đồng thời, mái tóc của hắn tết thành một chiếc đuôi sam dài, hướng lên trên buộc thật chặt, làn da hơi đen khiến cho người ta cảm giác rất khỏe mạnh. Thoạt nhìn, hắn không giống một vương tôn công tử, chỉ như là một thương nhân tầm thường có thể thấy được ở trên đường.

Lương Dạ mỉm cười nhìn Âu Dương Vũ nói xong câu đó, liền cười dài nhìn Hi Thú đang bị chúng nữ vây vào giữa. Hắn nhìn mấy lần, cúi đầu kinh ngạc nói với Âu Dương Vũ: “Vị cô nương này, ngươi biết ta sao? Làm sao thấy được ta thì vẻ mặt lại kinh ngạc?”
Âu Dương Vũ vội vàng thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói: “Không, không, chẳng qua là cảm thấy công tử nhìn có chút quen mắt chứ ta không nhận ra.”
Lương Dạ cười nói: “Ha ha, rất có ý tứ, ta cũng cảm thấy cô nương rất quen mặt đó.”
Hi Thú bị chúng nữ vây vào giữa không ngừng trái lôi phải kéo, mất rất nhiều khí lực thì rốt cục cũng bị xô đẩy đến sau Âu Dương Vũ. Hắn liếc nhìn Lương Dạ đứng ở bên cạnh Âu Dương Vũ, không khỏi thầm hận trong lòng: hừ, đem nàng hóa trang thành cái bộ dáng này, nàng vẫn có thể trêu ghẹo nam nhân như vậy, thật đúng là khiến cho không người nào có thể bớt lo. [Nguyệt: ghét Hi Thú =.=]
Dùng sức đẩy những thiếu nữ đang vây ở bên cạnh hắn, Hi Thú nhanh chóng hướng về phía Âu Dương Vũ. Chúng nữ bị hắn đẩy như vậy, nhất thời tất cả tán loạn ngã xuống hoặc bị xô sang một bên. Thấy hắn đi qua như vậy, những cô gái đầy vẻ thùy mị kia cũng không khỏi căm phẫn lầm bầm không thôi.
Hi Thú vọt tới trước mặt Âu Dương Vũ, trên mặt đã treo lên nụ cười nhàn nhạt. Ánh mắt hắn sáng ngời đầy bình tĩnh nhìn Lương Dạ một lát, đột nhiên hỏi: “Vị công tử này có chút quen mặt.”
Lương Dạ cười một tiếng, nói: “Dĩ nhiên, gương mặt của ta rất bình thường mà.” Khóe miệng của hắn tiếp tục nhếch lên, hướng về phía Hi Thú chớp mắt vài cái, nói: “Thịnh tình mỹ nhân khó cự a.” Mới vừa nói một câu, liền thấy hai mắt Hi Thú hướng về trên tay của mình đang đặt ở trên bả vai Âu Dương Vũ, hắn liền vội vàng đem tay thu hồi lại, cười nói: “Không cẩn thận, đừng trách móc, đừng trách móc.” Nói xong, hắn lại không nhịn được nhìn gương mặt hết sức bình thường của Âu Dương Vũ, rồi lại nhìn về gương mặt tuấn tú gần như hoàn mỹ của Hi Thú, âm thầm buồn bực: nữ tử như vậy cũng đáng được nam nhân như thế này coi trọng như vậy.
Lương Dạ không nhận ra Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ cũng rất không muốn cùng hắn có cái gì liên quan, nàng nhân cơ hội tiến lên một bước, nắm tay Hi Thú, nhẹ giọng nói: “Ta đói bụng, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Hi Thú vội vàng ừ một tiếng, hướng Lương Dạ gật đầu xong, liền nắm tay nàng sải bước rời đi.
Ngồi ở trong tửu quán, hai người Âu Dương Vũ chọn một cái bàn ở cạnh cửa sổ, Âu Dương Vũ không nhịn được quay đầu lại, nhìn về phía Lương Dạ còn trên đường phố, vừa nhìn, nàng nhanh chóng rụt đầu trở về. Chỉ chốc lát công phu, bên cạnh Lương Dạ đã có thêm mười mấy người, đứng ở bên cạnh hắn là một thiếu niên tóc đen tuấn mỹ, chính là người lúc trước đã từng gặp qua, là vương tử Mỗ quốc ở cùng một chỗ với Lương Dạ. [Nhện: là tên ngốc bị bắt làm con tin rồi bị đá không thương tiếc đó. Nguyệt: A~ xém nữa em quên mất hắn rồi *lè lưỡi*]

Từ từ ăn cơm, Hi Thú cười nói: “Nhìn ngó lung tung cái gì, ăn nhanh một chút đi. Khuya hôm nay chúng ta có thể lên thuyền.”
Lên thuyền? Âu Dương Vũ nháy đôi mắt to mấy cái, lập tức hiểu được, Hi Thú nói đến sông Tư La rộng hơn ngàn dặm, nếu như nói là sông, không bằng nói là một hải dương nhỏ. Chẳng lẽ, nơi mà hắn muốn dẫn mình đi là Tư La quốc ở đối diện với sông Tư La? Nghe nói, quốc gia ở bên kia sông cùng quốc gia bên này có rất nhiều chỗ bất đồng, cực kỳ phồn hoa, cũng không biết là thật hay là giả nữa.
“Chúng ta sẽ qua sông Tư La sông sao? Ở trên thuyền phải lênh đênh hơn mười ngày à?”
Hi Thú gật đầu nói: “Đúng vậy a, ba tháng thì mới có một chuyến qua sông, chúng ta đến vừa đúng lúc. Vũ, nàng không vui sao?” Hi Thú thấy vẻ mặt của Âu Dương Vũ tràn đầy kinh ngạc nhìn mình, ngay cả thức ăn đã đưa đến khóe miệng rồi cũng không nhớ mà bỏ vào, không khỏi hỏi một câu.
“Không, không phải là, dĩ nhiên là không phải.” Âu Dương Vũ lắc đầu. Nàng cúi đầu xuống, nhanh chóng ăn, một lát sau, không nhịn được lại hỏi: “Những người đó, không biết có phải là cũng đến Tư La quốc không?”
Nàng chỉ chỉ về giữa ngã tư đường, hướng về đám người Lương Dạ, ngu ngốc hỏi một câu.
Hi Thú cảnh giác nhìn thoáng qua Lương Dạ, thầm nghĩ: Vũ tựa hồ đối với tiểu tử này rất để ý, chẳng lẽ bọn họ quen nhau?
Dùng xong bữa, Hi Thú liền vộng vàng dắt Âu Dương Vũ giục ngựa chạy về hướng sông Tư La. Một đoạn đường này, phải đi hai ba canh giờ, cho đến khi mặt trời về hướng tây, bờ sông mênh mông kia cuối cùng mới hiện ra trong tầm mắt.
Hi Thú nghiêng đầu nói khẽ với tiểu hồ ly trên bả vai Âu Dương Vũ một câu, nàng cũng nghe không hiểu cái gì, chỉ thấy tiểu bạch hồ lắc lắc đầu, rồi Hi Thú thở dài một hơi rất nhẹ nhõm, hai mắt bắn ra quang mang vui sướng.
Âu Dương Vũ không cần hỏi cũng biết, Hi Thú hẳn là hướng tiểu bạch hồ hỏi thăm xem Liễu có đuổi theo hay không.

Thanh tỉnh lại, tâm tình Hi Thú lúc này rất tốt. Lúc này, sông Tư La đẹp đến cực hạn, nước sông nhẹ nhàng lay động, khẽ gợn lộ ra ánh sáng lấp lánh, tầng tầng sương mù bao phủ khắp nơi, cứ mỗi một lần gió đêm thổi tới cũng có thể khiến cho nước sông sáng lên thứ ánh sáng như của vẩy cá, là thất thải quang mang*.
*Ánh sáng bảy màu.
Khoan khoan, nước sông bảy màu?
Âu Dương Vũ cả kinh, nhanh chóng từ trên lưng ngựa đứng lên, hưng phấn nhìn sông Tư La từ xa xa. Nước sông nhộn nhạo kia đúng là bảy màu, trời ạ, ta không hoa mắt chứ?
Âu Dương Vũ kinh ngạc chỉ vào nước sông, chỉ vào bến bờ mênh mông vô bờ kia, là vô cùng vô tận nước sông bảy màu, nhìn Hi Thú cũng vui mừng nói không ra lời. Hi Thú cười cười, chỉ vào nước sông nói: “Sông Tư La này, cứ ba tháng thì sẽ có một buổi tối mà nước sông mênh mông bát ngát kia sẽ hiện lên loại ánh sáng bảy màu này. Không ai biết tại sao, chẳng qua là từ xưa truyền lại, đây chính là một hình thức mà thời khắc thuyền bè lên đường thì sẽ nhận được sự bảo vệ của Thủy Thần. Bởi vì thuyết pháp này cho nên sông Tư La cứ ba tháng thì mới có một lần thuyền lên đường.”
Hắn chỉ vào những hộ dân cư ở hai bên trái phải đang lượn lờ khói bếp bốc lên, bổ sung: “Các cư dân bên cạnh sông Tư La, mỗi khi đến lúc trăng treo ngọn cây, một canh giờ trước khi thuyền bè lên đường, sẽ chạy đến bờ sông ăn uống vui vẻ.” Những dân cư này ẩn ở trong sơn mạch, vốn là rất bình thường. Nhưng tối nay khắp nơi treo những ngọn đèn dầu sáng rỡ, mỗi hộ dân cư tựa như một ngọn đèn lồng lớn điểm trong núi sâu, vô cùng sáng ngời, vô cùng náo nhiệt, biểu hiện ra một loại vui mừng cùng sung sướng.
Thấy Âu Dương Vũ hai mắt phát sáng, say sưa nghe mình nói chuyện, Hi Thú chỉ tiếp vào nước sông phát ra thất thải quang nói: “Khuya hôm nay, sẽ xuất hiện hiện tượng thiên văn kỳ dị. Chẳng những nước sông phát ra bảy màu, đồng thời, trăng sao đầy trời cũng cùng tranh nhau phát sáng. Đến lúc đó, nàng có thể thấy đầy trời là sao cùng trăng tròn giao nhau tạo nên cảnh đẹp. Loại kỳ cảnh trăng sao cùng tranh nhau phát sáng này cũng chỉ có thể thấy ở chỗ này. Như ta đã nói, những người ở quanh đây rất có thể là sẽ tới nơi này tham gia náo nhiệt, ngắm nhìn cảnh đẹp.”