Dịch+biên: Zasw Khuôn mặt Liễu âm trầm, không chút biểu tình nhìn Thiên cùng Bì.
Hi Thú ở bên cạnh nói: “Hai vị đại nhân này tới rất đúng lúc. Tiểu Hoàng, chúng ta chuẩn bị đi.”
Tiểu hồ ly vội vàng đứng lên, ra sức giơ giơ bàn chân trước đầy lông xù, đắc ý chít chít kêu hai tiếng. Tiếng kêu của nó mới ra khỏi miệng, Hi Thú liền liếc nó một cái, quát lên: “Tại sao lại quên hả? Ngươi là hồ ly, không phải là chuột, hơn nữa, ngươi đã học xong tiếng người rồi.”
Tiểu hồ ly bị Hi Thú quát như vậy thì vội vàng co rụt đầu lại, lập tức vẻ mặt dương dương đắc ý của nó biến mất, khóe miệng rủ xuống, trong ánh mắt lại lộ ra mấy phần xấu hổ. Lặng lẽ giương mắt nhìn về phía Âu Dương Vũ, nó muốn biết nàng có chú ý chuyện lúc nãy hay không, nào biết đâu rằng cũng vừa vặn khi Âu Dương Vũ nhìn sang. Lập tức nó khẽ chu miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã theo vài phần như muốn khóc.
Âu Dương Vũ thấy bộ dạng này của nó thì không khỏi vui lên, hé miệng muốn cười, nhưng tâm vẫn nặng trịch, căn bản là cười không nổi.
Đám người Liễu đồng thời quay đầu nhìn về phía hai vị đại nhân đang đứng giữa không trung. Ánh mắt Liễu thần sắc biến ảo không ngừng, hiển nhiên trong khoảng thời gian ngắn có chút không chắc chắn.
Liễu hết sức rõ ràng, hai vị đại nhân này mặc dù nói chẳng qua là nhàm chán, muốn nhìn xem náo nhiệt. Nhưng bọn họ cho dù thật là nghĩ như thế, một khi thấy Âu Dương Vũ thì chỉ sợ cũng sẽ lập tức thay đổi chủ ý.
Hai mắt Liễu trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào hai người, tâm tư nhanh chóng chuyển động.
Ba mươi ba bộ hạ thì hai mắt chăm chú nhìn Liễu, chờ mệnh lệnh được phát ra.
Hi Thú hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Lại còn không hạ được quyết định, hừ, không gì hơn cái này.”
Âu Dương Vũ nhìn hắn một cái rồi thu ánh mắt lại, nhẹ giọng nói: “Ngươi nói hắn sẽ buông tha?”
“Dĩ nhiên.” Hi Thú nghe được nàng mở miệng hỏi thăm, vẻ mặt lạnh như băng không khỏi mềm ra, thanh âm trong lúc vô tình trở nên ôn nhu bảy phần, giọng nói dần nhẹ nhàng hơn. Tiểu hồ ly núp ở phía sau hai người thì hai mắt khẽ cong, âm thầm nhìn về phía Hi Thú nhếch miệng làm một vẻ mặt khinh bỉ. Thực hiện xong vẻ mặt này, nó kề sát Âu Dương Vũ thêm một chút, cho đến khi thân thể nho nhỏ của mình hoàn toàn dán sát lưng của nàng.
“Tại sao?”
Hi Thú nhẹ giọng nói: “Rất đơn giản, Thiên Bì hai người cũng không phải là hạng người hời hợt, đến cuối cùng hai người kia nhất định sẽ nhúng một tay vào. Lấy thực lực của Liễu mặc dù không cần phải sợ hãi, nhưng để cho bọn họ gặp lại nàng, nhung nhớ nàng, đây cũng điều mà Liễu trăm triệu lần không muốn nhìn thầy. Hơn nữa…” Khóe miệng của Hi Thú khẽ nhấc, hướng về phía trước vẽ ra một đường cong duyên dáng, nói: “Loại pháp thuật này của Tiểu Hoàng không thể nào dùng trong nhiều ngày, sẽ có một ngày sẽ tự biến mất. Đến lúc đó là hắn có thể tìm được nàng, cần gì phải mạo hiểm?”
Âu Dương Vũ sửng sốt, kinh ngạc kêu nhỏ: “Liễu có thể tùy thời tìm được ta? Tại sao?”
Hi Thú nói: “Hắn cùng với nàng chung đụng lâu như vậy, nhất định sẽ ở trên người của nàng hạ xuống lời chú.”
Lúc này, Bì cùng Thiên đã bay tới bên bờ sông, thấy đám người Liễu nhìn mình chằm chằm, chậm chạp bất động. Bì ha ha cười một tiếng, chắp tay vào, hướng về phía Thiên cười nói: “Xem ra, chúng ta cuối cùng đã đến sớm một chút. Nếu trì hoãn thêm chốc lát, có lẽ là hiện giờ có thể nhìn xem náo nhiệt rồi.”
Thiên từ từ bay tới bên cạnh hắn, Thiên một thân là bạch y, trên y phục như có ánh sáng lấp lánh, nhàn nhạt, trong trẻo, ở trong bóng đêm càng thêm rạng rỡ sống động. Hắn đứng ở bên người Bì, cả người như được bao phủ trong thánh quang, vừa mờ ảo khó dò, vừa tuấn tú không tả.
Thiên khẽ mỉm cười, hai mắt ở trên cỏ nhìn quanh một lát, bóng dáng hư vô ấy hiện dần lên đôi mắt tịnh khiết như thực chất nhìn qua chỗ Âu Dương Vũ, cũng dừng lại một lúc. Âu Dương Vũ nháy mắt, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn cũng nhìn ra được sự tồn tại của ta? Vừa nghĩ như vậy, mắt phải của Thiên bỗng nhiên chớp chớp, hướng về phía nàng lộ ra một nụ cười ưu nhã.
Nụ cười này vừa lộ, Âu Dương Vũ một lần nữa cảm giác được một dòng điện chạy khắp cơ thể. Nàng không kìm lòng được, bắt đầu run lên, lui về phía sau một chút ít. Hi Thú ân cần nhìn nàng một cái, liền bước sang chắn giữa nàng và Thiên: “Đừng sợ, hắn mặc dù có thể cảm giác được nàng ở nơi này, nhưng trong trường hợp thế này thì hắn cảm thấy cũng không có biện pháp.”
Hai mắt Thiên quét qua Âu Dương Vũ rồi lại chuyển về hướng Liễu, hơi mỉm cười nói: “Đúng vậy a, thật là đáng tiếc.” Khóe miệng hắn khẽ cong, cười hết sức nhẹ nhàng ưu nhã: “Ẩn Tôn đại nhân cần gì lo ngại? Tại hạ cùng với Bì đại nhân mặc dù cũng là nam nhân nhưng đã hạ cấm dục nhiều năm, Bì đại nhân cho tới bây giờ đã không còn thích nữ sắc. Mà vị tôn giả mới xuất hiện kia có điểm không giống với những đời trước, nhìn bộ dạng nhiệt tình như lửa, đối yêu nữ như si như cuồng của hắn, một khi yêu nữ rơi vào trong tay của hắn, hắn còn có thể như Ẩn Tôn đại nhân mà lấy lễ đối đãi sao? Nữ nhân một khi bị một người đàn ông chiếm được thì sẽ rất dễ mà khăng khăng không chịu bỏ. Ẩn Tôn đại nhân hôm nay để cho hắn rời đi thì chỉ sợ ngày sau gặp lại, trong mắt yêu nữ đã không còn có sự tồn tại của Ẩn Tôn đại nhân nữa rồi.”
Hắn nói rất hời hợt nhưng đã đúng vào trọng tâm. Liễu sở dĩ liều lĩnh cho gọi ba mươi ba bộ hạ chính là muốn đến nơi này tìm kiếm. Liễu cùng cái nam nhân trên thế giới này khác nhau, Liễu rất quan tâm tới trinh tiết. Không những mình phải giữ bản thân trong sạch, đối với nữ nhân của mình cũng có yêu cầu như thế. Cho tới nay, hắn đối với Âu Dương Vũ đều là lấy lễ đối đãi, lấy ôn nhu tình cảm để mở lòng của nàng, cũng là mong muốn mọi thứ đều tốt đẹp như mình muốn.
Nhưng, tình huống bây giờ là Âu Dương Vũ đã rơi vào trong tay Hi Thú. Mà Hi Thú thì Liễu đã gặp qua, nam nhân như vậy thì trong thiên hạ có nữ nhân nào không động tâm sao? Chỉ sợ hắn hiện tại nếu ôm may mắn trong lòng thì ngày sau sẽ phải hối hận cả đời!
Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu cảm thấy có điểm khó xử.
Hi Thú vốn là thấy Liễu cũng chuẩn bị buông tay, hiện tại bị Thiên nói như thế, mình và Âu Dương Vũ lại lâm vào rồi trong nguy cơ rồi. Hắn khẽ hừ một cái, nói: “Mồm mép của Thiên cũng thật là giỏi.”
Sau khi nói xong, hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía Âu Dương Vũ, ánh mắt sáng quắc.
Hai mắt của hắn vẫn nóng rực như vậy, dường như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống. Âu Dương Vũ vừa thẹn lại vừa sợ, vội vàng cúi đầu, âm thầm nói: trời ạ, làm sao mà chỉ sau một lát thì hắn lại biến về bộ dạng cũ rồi?
Nàng không biết, lời nói của Thiên để gây xích mích cũng làm cho nội tâm của Hi Thú căng lên như dây cung. “Nữ nhân một khi bị một người đàn ông chiếm được thì sẽ rất dễ mà khăng khăng không chịu bỏ” những lời này như một tòa chuông lớn vang lên trong đầu của hắn.
Hắn cũng rối loạn rồi, ra đời không lâu, nhìn thấy nữ nhân đầu tiên chính là Âu Dương Vũ, sau khi nhìn thấy nàng, một luồng tình ý liền thắt thật chặt ở trên người nàng. Sau khi xuất thế, mặc dù chưa gặp nhiều nữ nhân lắm, nhưng tựa hồ đúng như lời của Thiên, những nữ nhân sau khi hắn chạm qua, cả đám đều đối với hắn một mảnh chung tình.
“Ta một mực tìm kiếm biện pháp làm cho nàng gắn bó bên ta, sẽ không bao giờ rời đi nữa. Chẳng lẽ lại đợn giản như thế này? Chỉ cần ta muốn nàng, nàng sẽ vĩnh viễn là của ta? Ngay cả Liễu cũng sẽ không làm nàng thay đổi tâm ý?” Ý nghĩ này hiện lên, một sự mừng rỡ điên cuồng như thủy triều dâng lên ở trong lòng Hi Thú. Kèm theo sự mừng rỡ này thì trên thân thể cũng truyền đến sự rung động quen thuộc, cùng với hắn không cách nào tự kiềm chế, càng ngày tiếng hít thở càng càng thô gấp.