Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Chương 79: Thần Thông Của Tiểu Hồ Ly






Dịch+biên: Zasw Phảng phất nhận ra sự buồn bực của Âu Dương Vũ, tiểu hồ ly toét cái miệng nhỏ nhắn ra “ti” cười một tiếng.
Cái vẻ mặt này thật sự là quá sống động, hoàn toàn là đang cười lạnh, Âu Dương Vũ ngẩn ngơ, hai mắt trợn thật lớn, nhìn nó thẳng tắp.
Vẻ mặt này của nàng phảng phất như lấy lòng tiểu hồ ly, cho nên nó lại hé miệng ra cười càng thêm vui vẻ. Nó cúi đầu, dùng lỗ mũi hít hít gáy Âu Dương Vũ hai cái, bộ lông dài cọ cọ lên người nàng, thật sự là ngứa vô cùng, Âu Dương Vũ cố gắng hết sức nhấc tay lên muốn đuổi nó đi, một hồi lâu mới giơ lên được một bàn tay. Vô lực thả tay xuống, nàng khó khăn quay đầu đi chỗ khác.
Mất thật lâu, Âu Dương Vũ mới rời đi được hai ba ly, nàng thở dài một hơi, ngưng động tác lại.
Hai mắt nàng chăm chú nhìn tiểu hồ ly đang ở cổ mình cọ cọ, thầm suy nghĩ: tiểu tử này cười thật thoải mái, rất có điểm giống sắc lang nha, chẳng lẽ nó là yêu tinh?

Nghĩ đến đây, Âu Dương Vũ càng nhìn càng cảm giác thấy mình đoán đúng. Thật cố gắng, nàng rốt cục cũng nói được: “Ngươi có thể nói sao? Cũng nghe được và hiểu được ý của ta? Ngươi là yêu quái sao?”
Nàng nói rất bình tĩnh, vừa nói, hai mắt vừa gắt gao nhìn tiểu hồ ly, tỏ ra một bộ dạng ung dung thoải mái.
Dưới cái nhìn chăm chú của Âu Dương Vũ, tiểu hồ ly từ từ ngẩng đầu lên. Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, hai mắt tiểu hồ ly bỗng nhiên híp lại, cười cực kỳ đắc ý: “Thì ra là ngươi cũng không ngốc nha. Tiểu công tử nói rằng ngươi giảo hoạt, ta sẽ nói lại cho người biết, thật ra thì ngươi rất ngốc. Hì hì.”
Thanh âm trong vắt, non nớt, lại mang theo vài phần bập bẹ, tựa như là một đứa trẻ ba bốn tuổi đang nói chuyện.
Âu Dương Vũ mặt tái xanh, nặng nề hừ một tiếng, giận dỗi nói: “Ta dĩ nhiên không ngốc. Hừ, thì ra là ngươi thật là một con hồ yêu! Hồ yêu thật to gan, ngươi lại dám ám toán ta!”
Tiểu bạch hồ uốn hai mắt lên, cười híp mắt nghe, đợi Âu Dương Vũ nói cho hết lời rồi nó mới hì hì cười một tiếng, bập bẹ nói: “Còn gì nữa không? A, thanh âm ngươi thật là dễ nghe a, thảo nào tiểu chủ nhân lại thích ngươi như vậy.” Đôi mắt to ở dưới bộ lông trắng của nó lộ ra vẻ xấu hổ, lặng lẽ liếc Âu Dương Vũ một cái, rồi khẽ cụp mắt lại, mang theo vài phần ngượng ngùng nói: “Ta cũng rất thích ngươi nha.”
Âu Dương Vũ ngẩn ngơ, ngây người một hồi lâu mới vô lực nói: “Ngươi là một tiểu hồ yêu, yêu thích ta mà cũng được sao? Ta cũng không có gì lạ!”
Sau khi nói xong, nàng khẽ hừ một cái mạnh như là tỏ ra thái độ. Những lời này của nàng mang theo vẻ tức giận, rất không khách khí.
Tiểu bạch hồ hai mắt mở thật to nhìn Âu Dương Vũ, không đợi nàng nói xong, trong đôi mắt to của nó đã đầy nước mắt. Đôi mắt trong sáng đầy nước mắt tội nghiệp nhìn nàng, bộ dáng này thật là đáng yêu tới cực điểm. Âu Dương Vũ còn đang muốn nói nặng một chút, thấy bộ dáng này của nó thì những lời trong miệng không làm sao nói tiếp được.
“Nhưng là,” tiểu hồ yêu hít mũi một cái, con ngươi đầy nước mắt tức giận nhìn nàng: “Ta thích ngươi, rất thích, ta còn chuẩn bị đợi tiểu chủ tử cưới ngươi, đợi người già rồi thì sẽ cưới ngươi vào cửa đây.”
Âu Dương Vũ chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm nó, một lúc lâu mới ngơ ngác trả lời: “Ngươi không sợ tiểu chủ tử nhà ngươi sinh khí?”
Tiểu bạch hồ chớp chớp đôi mắt to, có chút ngây thơ nói: “Người tại sao lại sinh khí a? Khi đó người già rồi, ngươi chắc chắn sẽ không thích người, ta vừa lúc trưởng thành, không phải là vừa lúc sao?”

Âu Dương Vũ âm thầm hướng chính mình hung hăng liếc một cái, thầm nghĩ: thiệt là, ta cùng một tiểu yêu quái nói những lời nhàm chán này để làm chi nha? Âu Dương Vũ a Âu Dương Vũ, đây là một cơ hội, ngươi phải tìm cách khiến nó thả ngươi.
Nghĩ tới đây, Âu Dương Vũ mở trừng hai mắt ra, nói: “A, ngươi phải mấy thập niên sau mới lớn lên, ngươi hiện tại đã bao nhiêu?”
Tiểu bạch hồ đem chân trái vươn ra, hướng về phía bầu trời bấm bấm, thật lâu sau nó khẽ kêu một tiếng, nói với Âu Dương Vũ: “A, ta nhớ ra rồi. Ta mở mắt ra, nhớ được ngày hôm đó, ở cánh đồng cỏ đầy hoa nở, tiểu chủ nhân đá ta một cước. Hi, ta hiện tại năm tuổi giưỡi rồi. Ừ, năm tuổi giưỡi, còn có ba mươi năm sẽ trưởng thành như tiểu chủ nhân, là một nam tử hán, hì hì.”
Thì ra là thật là một oa nhi.
Đôi mắt Âu Dương Vũ đảo một vòng, bỗng nhiên thản nhiên cười. Quả nhiên, nàng cười một tiếng như vậy xong, tiểu hồ ly trước mắt hai mắt lập tức ngây ra. Âu Dương Vũ vừa mở miệng, nó hoan hô một tiếng rồi nhảy lên trên ngực Âu Dương Vũ. Nhìn lại bộ lông xù của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu bạch hồ hiện lên nét vui sướng hài lòng nói: “A, nụ cười này của ngươi thật đẹp a, ta rất thích ngươi a.”
Âu Dương Vũ liếc mắt một cái, giận dỗi nói: “Gạt người, trên mặt của ta bị người hạ pháp thuật xuống, ngươi không thể nào thấy rõ mặt của ta.”
Hai chân trước của tiểu bạch hồ hai hướng lên trời tạo ra một cái thủ thế, tức giận phản bác: “Không có. Lúc ta dùng hồ mị vụ phun ngất ngươi, pháp thuật trên mặt ngươi cũng biến mất. Ta đã thấy rõ diện mạo của ngươi.”
Âu Dương Vũ trong lòng vừa động, chớp mắt, lắc đầu nói: “Không thể nào, ngươi mới năm tuổi giưỡi, hơn nữa, ngươi chỉ là một hồ ly, một con súc sinh, làm sao có thể biết cái gì hồ mị vụ? Ngươi gạt người!”
“Không, không có đâu.” Tiểu bạch hồ gấp đến độ nhảy lên. Nó nhào lên trước ngực Âu Dương Vũ, giận dữ quát: “Ta dĩ nhiên có, đó là ta trời sanh sinh đã có. Ngươi cho rằng ta chẳng qua là một hồ ly bình thường a? Ta là tôn giả mà mỗi một một đời hồ ly chỉ có duy nhất một phủ xuống thế gian, mới có thể xuất hiện. Hừ hừ, ta rất rất giỏi, thật sự, ta rất rất giỏi!”
“Phải không?” Thanh âm Âu Dương Vũ lười biếng hỏi. Lúc này, thanh âm của nàng tăng thêm một phần khàn khàn, một loại mị hoặc trời sinh thuộc về nàng: “Ngươi giỏi như vậy thì hãy đem hồ mị vụ kia giải khai cho ta nhìn xem?”
Những lời này của nàng, thanh âm khàn khàn, trầm thấp, mang theo một loại mị hoặc khó tả, bất kỳ một nam nhân nào nghe được những lời này của nàng cũng sẽ nhũn chân ra. Dĩ nhiên, bất kỳ một nam nhân nào, liền bao gồm cả tiểu hồ oa nhi trước mắt mà chỉ có năm tuổi giưỡi này.

Tiểu Bạch hồ phủi đất trên người đứng lên, nhấc cằm lên, oán hận nói: “Giải thì sẽ giải! Hừ, dám không tin ta.”
Nói tới đây, nó chu cái miệng nhỏ lại, Âu Dương Vũ thấy trên đầu lưỡi đỏ lòm của nó còn đọng một vòng khói màu tím.
Xem ra, làn khói màu tím này chính là hồ mị vụ rồi. Âu Dương Vũ trong lòng rùng mình, vội vàng làm cho trái tim mình đang kịch liệt nhảy lên bình tĩnh trở lại, tiếp tục đưa hai mắt nhìn tiểu bạch hồ.
Đúng lúc ấy thì một thanh âm lạnh lùng truyền đến: “Ngu ngốc! Nàng là đang dối gạt ngươi thả nàng ra!”
Thanh âm này tới cực kỳ đột nhiên, vừa mới vang lên, Âu Dương Vũ cảm giác hoa mắt một cái liền thấy thân hình cao lớn của Hi Thú đột nhiên hiện ra ở trước người nàng.
Âu Dương Vũ trợn mắt há mồm nhìn Hi Thú, ha ha nói: “Ngươi… làm sao ngươi đã tới rồi. Liễu đâu rồi, đã bị ngươi đánh bại?” Trong lòng của nàng, Liễu cùng Hi Thú hẳn là tài nghệ tương đương, trận chiến này nói ít cũng là suốt cả đêm, làm sao có thể chỉ một hồi công phu như vậy hắn đã lui trở lại rồi.
Hi Thú cười lạnh một tiếng, bước đi đến trước đầu của nàng, chặn tầm nhìn ra hướng bờ sông. Hai mắt sáng quắc nhìn chằm chăm gương mặt Âu Dương Vũ, thanh âm của hắn vẫn như cũ rất lạnh: “Quan tâm hắn như vậy?”
“Hì hì, ngươi rất ngốc nha. Ta mới vừa rồi không phải đã nói rồi sao, ta rất lợi hại! Trong phạm vi ba thước xung quanh thân ta, trừ tiểu chủ nhân ra, thiên hạ sẽ không còn có người thứ hai có thể nhìn qua. Hì hì, chủ nhân sẽ không cùng Liễu ngu ngốc kia tỷ võ đâu, ta đã trộm ngươi trở lại, người liền muốn đi thì đi a.”