Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Chương 70: Kinh Sợ






Một chuỗi cười dài vang lên trong sơn cốc rồi bỗng im bặt.
Khóe miệng Bì ở dưới mặt nạ hiện ra vẻ lạnh lùng, hắn quát lên: "Tôn giả đại nhân vì sao bật cười? Chẳng lẽ là xem thường ta?"
Hi Thú nhìn hai mắt có chút tức giận của Bì, đầu hơi nghiêng liền nhìn qua mọi người xung quanh.
Nhìn qua đám người một lần, hắn bình tĩnh nói: "Lãnh chủ suy nghĩ nhiều, chẳng qua là theo lời của lãnh chủ đại nhân khiến Hi thú nghĩ tới một người quen. Lần này ta cũng là vì nàng mà đến."
Thanh âm của hắn rất bình tĩnh, nhưng là thanh âm bình tĩnh như thế lại làm cho tất cả mọi người cảm thấy những lời này của hắn như là cắn hàm răng mà nói.

Thân thể Âu Dương Vũ run lên, nàng không tự chủ được càng nắm thật chặt tay Liễu. Nàng ngơ ngác dời ánh mắt trên người từ Hi Thú ra chỗ khác, nhìn về Liễu.
Đôi môi mọng đỏ của Liễu mím rất chặt, hai tròng mắt đen nhánh loạn chuyển không bình tĩnh. Âu Dương Vũ hướng về phía hắn nhìn một hồi lâu, hắn cũng không có cảm thấy được Âu Dương Vũ đang chăm chú nhìn mình.
Âu Dương Vũ đang vô cùng bối rối, nàng chỉ cảm thấy trong ngực đang rầm rầm loạn lên, từng đợt cảm giác vô lực hướng nàng đánh tới, làm cho cả người nàng trống rỗng, gần như muốn ngã xuống đất.
Nhìn Liễu, nàng rất khát vọng Liễu có thể mỉm cười nói cho nàng biết, đừng hoảng hốt, hết thảy đã có hắn.
Nhưng nàng hiểu được, không nói Hi Thú, chính là Thiên cùng Bì cũng là cao thủ của cao thủ. Liễu chống lại một kẻ cũng là cố hết sức, huống chi chống lại ba người bọn họ? Không đúng, phải nói là thân phận của nàng không thể vạch trần, chỉ cần vạch trần thì bất kể người bên cạnh nàng có thế lực hùng hậu đến đâu cũng sẽ lập tức lâm vào khốn cảnh.
Âu Dương Vũ ngơ ngác đối nhìn Liễu mấy lần rồi từ từ cúi đầu. Sau đó, nàng quay đầu nhìn về phía Hi Thú.
Nghe Hi Thú nghiến răng nghiến lợi nói, Bì đầu tiên là sửng sốt, hắn từ trên xuống dưới đánh giá Hi Thú mấy lần, bỗng nhiên khàn giọng cười nói: "Người này là ai vậy? Lại làm cho tôn giả đại nhân coi trọng như vậy? Là nam nhân, hay là nữ nhân?"
Thanh âm của hắn vừa dứt thì thanh âm thản nhiên của Thiên từ trên không trung truyền đến: "Coi như là Tượng chủ như ngươi sợ cũng không có thể làm ột đời tôn giả mới coi trọng như thế. Người này tự nhiên là nữ nhân."
Lời của Thiên vừa dứt, trong đám người liền truyền đến những thanh âm ồn ào náo động. Mọi người nhìn Hi Thú rồi cúi đầu bàn luận xôn xao.
Đúng lúc ấy thì một thanh âm thiếu nữ quát lên: "Ngươi nói nhảm, nói nhảm, nào có cái gì nữ nhân để cho hắn coi trọng?" Thanh âm bén nhọn, chính là của thiếu nữ Di tộc kêu lên. Nàng một bên gọi, một bên si ngốc nhìn chăm chú về phía Hi Thú, trong ánh mắt là một mảnh si tình và thống khổ.
Rất hiển nhiên, tiếng kêu của nàng có lớn hơn nữa cũng bị mọi người át đi.

Hi Thú nhìn Thiên mỉm cười, bỗng nhiên đi tới cười một tiếng, thản nhiên nói: "Không tệ, ta lần này tới đến lãnh địa của Tượng là vì hướng tới một nữ nhân đòi lại hết thảy những gì nàng thiếu ta."
Những lời này của hắn làm ọi người càng thêm cảm thấy hứng thú. Thanh âm ồn ào náo động càng thêm lớn lên. Bì không nghĩ tới, Hi Thú thẳng thắn thừa nhận thế, hắn ha ha cười một tiếng, lắc đầu nói: "Là dạng nữ nhân thế nào lại làm cho tôn giả đại nhân hao tổn tâm trí như thế? Nghĩ đến, nữ nhân trong thiên hạ gặp Hi Thú ngươi chỉ sợ là mọi người cũng sẽ lao vào đi?"
Thanh âm của Bì vừa dứt, lập tức một nữ tử quát lớn lên: "Ngươi... ngươi vô sỉ! Ngươi thật to gan, dám xỉ nhục ta như vậy?" Người nói chuyện vẫn là thiếu nữ Di tộc kia.
Bì không để ý đến thiếu nữ kia, vẫn mỉm cười. Trên vách núi, Thiên lắc đầu thở dài nói: "Bì, ngươi thật là hồ đồ, trong thiên hạ, nữ nhân nào có thể khiến cho tôn giả đại nhân điên cuồng?"
Thiên vừa mới dứt lời, bảy tám thanh âm đồng thời kêu lên: "Là yêu nữ?" "Nhất định là yêu nữ!" "Chỉ có yêu nữ thôi!"
Những âm thanh này vang lên một lát, bỗng dưng một thanh âm vang lên trong những thanh âm hỗn loạn đó: "Trời ạ, yêu nữ có đúng là ở chỗ này không? Thật là đang ở trong số chúng ta sao?"
Thanh âm này cao vút, thẳng lên tận trời! Màng nhĩ của mọi người bị chấn động mạnh, những tiếng vọng trong sơn cốc cũng biến mất, vào giờ khắc này, mỗi người đều ngây người ra, tim đập mạnh và rất loạn nhịp.
Sau một lúc trầm lặng, đột nhiên ồn ào lại nổi lên từ bốn phía, tiếng nghị luận rối rít, tất cả mọi người đều kích động, quay đầu hướng bốn phía đánh giá. Cũng có một bộ phận người nhìn về phía Thiên, vội vàng nói: "Đại nhân, đại nhân, nói nhanh lên, yêu nữ là ai? Nàng ở nơi đâu, nói mau nàng ở nơi đâu?"
Tiếng kêu vang vọng, mọi người vô cùng kích động, chen chúc ôm lấy nhau, hưng phấn gào thét, người văn nhã thì vẫn chỉ là nhìn quanh, kẻ có chút thô lỗ thì đã đem soi ngọn đèn dầu đi xem ngoại hình của những người ko thấy rõ ràng mà có vóc dáng thấp rồi.
Người đẩy người, người gạt ra người, tiếng kêu hưng phấn cùng quát mắng bên tai không dứt. Dưới ánh đèn dầu sáng rỡ, những người này hưng phấn kích động, lộ ra vẻ mặt có chút dữ tợn. Âu Dương Vũ nhìn mà trong lòng từng đợt lạnh như băng.
Bất tri bất giác, nàng từ từ lui về phía sau. Mới thối lui hai bước liền cảm giác được cổ tay đau nhói. Nàng ngẩng đầu, hai mắt kinh loạn nhìn Liễu.

Liễu ôn nhu nhìn nàng, hướng về phía cặp mắt của nàng, từ từ lắc đầu. Nhẹ nhàng đem nàng đến bên cạnh mình, Liễu thấp giọng nói: "Không nên sợ, không nên loạn, chúng ta hiện tại đứng ở vị trí này là an toàn nhất."
Thấy Âu Dương Vũ vẫn đang khẩn trương, run rẩy không dứt, hắn lại thấp giọng nói: "Nàng không có phát hiện sao? Hi Thú vẫn không có có nói rõ, hắn đang chờ ta và nàng tự rối loạn. Nàng yên tâm, hắn muốn bình an tìm được nàng thì tất nhiên không dám đem chuyện huyên quá lớn. Chỉ cần chúng ta cẩn thận, nhất định có thể bình an qua cửa ải này."
Lời này của Liễu rốt cục làm cho Âu Dương Vũ bình tĩnh trở lại. Nàng đang cầm thật chặt tay hắn cũng từ từ buông lỏng chút ít. Chậm rãi ngẩng đầu, cùng Liễu hai mắt nhìn nhau, Âu Dương Vũ nặn ra một nụ cười, thấp giọng nói: "Ngươi nói đúng, ngươi nói đúng."
Đúng lúc ấy thì một cái bóng đen hướng hai người đi tới. Người kia đi tới bên cạnh, kêu ầm lên: "Hai người các ngươi trốn ở chỗ này này gì? Uy, tiểu tử, đi tới chỗ sáng để cho ta nhìn."
Giọng nói của người này vẩn đục mà già nua, người vẫn chưa đi gần mà một mùi hôi thối đã xông vào mũi, Âu Dương Vũ trong lòng một trận phiền muộn.
Ánh mắt của nàng trừng lên, vốn là đang buồn bực tức giận, cực kỳ bối rối, phảng phất tìm được một cái để phát tiết. Trong bóng tối, chỉ thấy nàng giơ tay lên, vèo một tiếng, cổ tay như xà bắn ra, nhanh như tia chớp từ đánh vào ngực người trước mặt.
Động tác của nàng cực kỳ nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, nhưng xuất thủ rất ác độc, nếu như đánh trúng người thì không thể không chết. Ngay khi tay nàng đưa đến một nửa, Liễu nhanh chóng xuất chưởng, "Bành bạch" hai tiếng giòn vang truyền đến, trong nháy mắt, người nọ đã phác thông một tiếng, té lăn trên đất. Mà Âu Dương Vũ vươn tay ra đã cho hắn một chưởng đánh bạt ra.
Liễu vừa ra tay thì tựa như sét đánh không kịp bưng tai! Động tác Âu Dương Vũ bị hắn cắt đứt, nàng còn đang muốn hỏi thì lão đầu té lăn trên đất đã lung la lung lay bò dậy. Hắn một bên lảo đảo bỏ đi, một bên sờ sờ đầu lẩm bẩm tự nói: "Thật là kỳ quái, ta làm sao lại chạy đến nơi đây rồi ngã một cái?" Vừa nói thầm, thân ảnh của hắn dần dần biến mất tại phía trước ánh sáng.