[1]: cái này đọc hết chương mọi người sẽ rõ
Việc yêu nữ xuất hiện đã khơi dậy lòng tự tôn của nữ nhân Á Tố nên dọc theo đường đi, đến nơi nào cũng có thể thấy những cô nương mặc da thú lộ ra hai chân bóng loáng cùng vòng eo mềm mại, với vũ đạo xuất sắc đang xoay tròn, cứ thấy nam nhân thuận mắt là lại bắt đầu khiêu khích.
Âu Dương Vũ trên dọc đường đi bộ liền thấy một thiếu nữ cười ngọt ngào, đi đến bên cạnh một thiếu niên. Thiếu niên kia môi hồng răng trắng, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, bị cô gái kia ngã vào trong lòng, trên khuôn mặt lại lộ ra vài phần e thẹn.
Khuôn mặt nhỏ hồng này của hắn khiến cô gái kia không khỏi rất vui thích. Trong tiếng cười khanh khách vang lên, thiếu nữ phảng phất như không có xương, ở trong lòng thiếu niên vặn vẹo. Thiếu niên xem ra không có trải qua những việc này, màu ửng hồng trên mặt lan đến tận cổ.
Đúng lúc này, tay của cô gái kia hướng xuống dưới sờ mó, một tay giữ chặt hạ thể của hắn. Chỉ thấy nàng khanh khách cười vang, một thanh âm xa xa truyền đến: "A, ngươi động tình rồi, muốn? Ha ha, mặt của ngươi rất hồng, là vui mừng hay là xấu hổ?"
Ngay khi thiếu niên vừa kinh vừa thẹn vừa khẩn trương, thiếu nữ bỗng nhiên đưa miệng lên, ở trên mặt của hắn hôn "Chụt" một tiếng.
Tiếng hôn thanh thúy truyền đến, thiếu niên tựa hồ ngây dại, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên như máu. Cả người cứng đơ không nhúc nhích, cứ ở nơi đó ngơ ngác. Mọi người thấy thú vị như vậy, không khỏi ha ha cười to.
Nghe thấy tiếng cười của mọi người, thiếu niên tựa như buồn cười, lại tựa muốn khóc, trên khuôn mặt càng thêm kỳ quái. Thấy thế, tiếng cười của mọi người càng thêm rộn vang.
"Kỳ thật, cuộc sống những người ở đây vậy mà lại có một loại vui thú ở trong đó." Âu Dương Vũ thầm suy nghĩ.
Đúng lúc này, đột nhiên nàng thấy hơi ấm áp, một cô gái khác đột nhiên từ phía sau nói: "A, thiếu niên, miệng ngươi thực đáng yêu, cho ta thân một chút đi." Nói xong, liền chu môi xông tới tới.
Âu Dương Vũ nheo mày. Quá dọa nạt! Nữ nhân này có hai má béo tròn, làn da thô đen, mắt to hung dữ, miệng to môi dày, người chưa có tới gần, một mùi xú khí liền truyền đến.
Mẹ nha, diễm phúc này thật là không có biện pháp thừa nhận.
Âu Dương Vũ bị mùi xú khí xông tới, nhất thời tay chân luống cuống, đầu nghiêng ngả, thân thể lảo đảo, nữ nhân kia từ dưới nách đi xuyên qua. Động tác của nữ nhân này gọn gàng linh hoạt, nữ nhân kia vừa lại gần nàng, nàng liền luống cuống vung tay về phía sau. Nữ nhân kia đang vội vàng không kịp đề phòng liền nặng nề ngã xuống mặt đất.
Thuận theo nữ nhân kia ầm ầm ngã xuống đất, một trận cười to phô thiên che địa vang lên. Âu Dương Vũ má hồng tai đỏ, ngẩng đầu lên nhìn mọi người đang cười hì hì, đau khổ thầm nghĩ: phải chạy thôi, nếu là cô gái xinh đẹp một chút, sạch sẽ một chút, cuộc sống này mới gọi là có niềm vui thú.
Mọi người cười vang thật quá lớn, Âu Dương Vũ thấy khó chịu đựng. Nàng lắc lắc bả vai, liền hướng Thư viện bỏ chạy. Chạy một lúc, một trận tiếng bước chân truyền đến, một thanh âm vang lên: "Vừa rồi là ngươi giúp ta sao?"
Đi theo Âu Dương Vũ là thiếu niên xinh xắn vừa bị quấy rối. Hắn trốn thoát theo Âu Dương Vũ làm mọi người phía sau bàn tán xôn xao, một kẻ chỉ lấy hai người cười hì hì không ngừng, thật là mất hết mặt mũi.
Thiếu niên ngẩn ngơ, một hồi lâu mới lúng túng nói: "Ta... ta nên đi nơi nào."
Giọng nói hắn vừa dứt, thiếu nữ phía sau đã đuổi đến mà khanh khách cười nói: "Thiếu niên, đừng sợ, tỷ tỷ chỉ muốn để ngươi biết cái gì là khoái lạc thôi mà."
Thiếu niên cứng đờ người, đem bả vai hướng về phía trước, nhìn về Âu Dương Vũ vội vàng nói: "Thảm rồi, nàng sắp đuổi kịp rồi." Quay đầu nhìn thoáng qua, hắn hét lên: "A, người này sắp đuổi đến rồi. Chạy mau."
Nói xong, hắn duỗi tay ra bắt lấy tay phải Âu Dương Vũ, liền chạy về phía trước như điên.
Âu Dương Vũ nhìn hắn, cũng lao về phía trước. Nàng vội vàng kêu lên: "Chúng ta tách ra là tốt nhất, như thế này cũng không hay, mọi người giống như là nhìn khỉ biểu diễn vậy, tụ lại thành đống rồi. A a a, bây giờ người xem nhiệt náo ngày càng nhiều rồi, này phải làm sao? Lão huynh, mau buông tay, chúng ta phân đường chạy."
Mọi người bàng quan bao quanh xác thực càng ngày càng nhiều, kẻ nào cũng cũng cười hì hì. Bết bát nhất chính là hai cô gái kia dưới sự dẫn dắt mọi người, lại thêm mấy thiếu nữ vừa gia nhập, những thiếu nữ kia vừa hỉ hả cười vừa ở trong miệng "Tiểu ca nhi, bảo bối" kêu loạn không ngừng.
Thiếu niên kia mải miết bỏ chạy, không buông tay Âu Dương Vũ ra. Âu Dương Vũ cố vài lần cũng không mở ra được, nàng lại không muốn đánh ra công phu, vì vậy chỉ có thể đau khổ bỏ chạy.
Chạy được ngàn thước, hai người tiến vào một kiến trúc có cánh cửa đá cao lớn. Thuận theo đó, hai người vội mở ra tiến vào trong, phiến cửa đá kia liền chầm chậm đóng lại.
Âu Dương Vũ suy nghĩ nhanh nhạy, nhanh chóng chuyển đầu nhìn về phía thiếu niên kia. Thấy thiếu niên đang dùng tay áo lau mồ hôi, vừa thở vừa nhìn ngoài cửa nói: "Cuối cùng.. đã chạy thoát. Phù phù... những nữ nhân kia... thật điên rồ."
Âu Dương Vũ dựa lên một cây cột đá, lắc đầu nói: "Thật nghĩ không ra, tiểu tử ngươi nhìn đẹp mắt thì chúng nữ đùa bỡn vậy là bình thường. Ta ngoại hình bình thường, thế nào vậy vào mắt chúng nữ?"
Nói xong, nàng chuyển đầu nhìn về phía thiếu niên.
Thiếu niên đỏ mặt, xấu hổ hồi lâu mới ấp a ấp úng nói: "Này... là có nguyên nhân."
Âu Dương Vũ cực kỳ tò mò, không khỏi hỏi: "Nguyên nhân gì?" Thấy hắn chần chờ không quyết, nàng đề cao thanh âm, vội vàng hỏi: "Mau nói a, vì nguyên nhân gì?"
Thiếu niên len lén xem xét Âu Dương Vũ một cái, nói nhỏ: "Ta.. chúng ta cùng là xử nam, chúng nữ có thể nhìn ra điều này."
Da mặt Âu Dương Vũ nhảy lên, một hồi lâu mới hỏi: "Chính là nguyên nhân này?"
Thiếu niên lắc đầu nói: "Ngươi là Xà Tổ[2], ta là Hồ Tổ[3]. Này, nghe nói chúng ta lần đầu tiên giao phối thì sẽ sinh sản một loại hương kỳ dị, mùi hương này có thể truyền đến trên người cô gái giao phối cùng mà sẽ không tản đi. Cho nên... cho nên những nữ nhân kia mới vậy."
[2][3] Xà Tổ, Hồ Tổ: tổ tiên là xà, hồ
Kháo! Có chuyện này?
Âu Dương Vũ trong nháy mắt hiện lên mấy trăm lang nữ trong đầu, vươn móng vuốt ra muốn xé y phục của mình.
Nàng run cầm cập, không nhịn được hỏi: "Nói như thế, chuyện này sau này chúng ta sẽ hay gặp phải?" Thiếu niên ra dáng vẻ luôn luôn gật đầu, nàng than dài một tiếng, không nhịn được hỏi: "Ngươi thế nào xấu hổ như thế? Lại đỏ bừng mặt thế kia?"
Thiếu niên đỏ bừng mặt, hắn lúng túng nói: "Bà cố của ta bà cố, thuỷ tổ là thỏ."
Ách? Như vậy cũng được?
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía nàng, lộ ra hai chiếc răng khểnh của thỏ, cười nói: "Đây là Thư viện a, ngươi muốn tìm cái gì cái gì? Ta mang theo ngươi đi nha."