Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Chương 39: Nhị Vương Tử






Tâm thần Âu Dương Vũ vừa động, lại nghĩ: không được, ta không thể làm việc lỗ mãng. Ta phải nghĩ ra một biện pháp thỏa đáng.
Nghĩ như vậy, nàng liền tĩnh tâm lại.
Nữ nhân trung niên rất là tận tâm, khi tiếng bước chân biến mất, cô liền động thân thay Âu Dương Vũ hỏi thăm công chuyện. Âu Dương Vũ nhìn bóng lưng cô, trong lòng cảm thấy từng đợt ấm áp.
Qua nửa giờ sau, cô trở lại, vẻ mặt vui mừng: "Thiếu niên, vận khí của ngươi thật tốt! Nhị vương tử đang tuyển một Thư thị đây."
Thư thị? Là làm gì?

Nữ nhân trung niên nói: "Bất quá, ngươi có biết chữ không a? Thư thị trừ quét dọn bụi bặm của thư phòng thì còn phải sửa sang lại thư phòng, ngươi có biết chữ không?"
"Ta biết chữ." Nữ nhân trung niên hoan hỉ nói: "Vậy thì tốt quá, ngươi theo ta đi gặp đại quản gia."
Âu Dương Vũ đi theo phía sau nữ nhân trung niên, nàng thấp giọng cảm kích nói: "A mỗ, thật là cảm ơn ngươi."
Nữ nhân trung niên lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: "Không có gì, hài tử, người nào mà không có thời điểm gặp rủi ro a. Nhớ năm đó, ta cùng Tiểu Niếp nếu không phải gặp được Nhị vương tử thì cũng đã chết rồi. Đứa nhỏ ngươi hai mắt trong veo, vừa nhìn đã biết là một hài tử thiện lương của một gia đình tốt a."
Âu Dương Vũ biết, nữ nhân trung niên này từ cái nhìn đầu tiên đối với nàng đã có chút tín nhiệm. Nàng cảm kích nhìn cô, trong lòng suy nghĩ: ta sau này hay là cách xa nàng một chút, nếu không sau này thân phận bại lộ thì sẽ làm hại mẹ con nàng.
Nàng biết, chính mình ở thế giới này tốt nhất chính là một thân một mình, không có liên quan tình cảm đến ai, để sau này tránh bị những người tìm kiếm mình lợi dụng làm điểm yếu.
Bây giờ Âu Dương Vũ trông tuấn tú, hai mắt lại đặc biệt trong trẻo. Người quản sự thấp mà cường tráng nhìn thấy là ngay lập tức giành có hảo cảm, liền đồng ý mướn nàng.
Sau khi một hộ vệ dặn dò nàng những việc ăn ngủ nghỉ xong, liền đưa nàng vào thư phòng. Thư phòng này cũng rất lớn, có bốn năm gian phòng. Trong đó có bốn gian phòng chứa đầy đá. Ân, những tảng đá đó khắc đầy văn tự, hiển nhiên đây cũng là sách rồi.
Chỉ có một phòng cuối là để sách giấy. Âu Dương Vũ đối với thứ này đã khá quen, liền chạy tới gian phòng chứa sách đá, tò mò kiểm tra.
Quả nhiên không ngoài ý muốn, những sách đá này toàn bộ đều là đồ lưu từ ngàn năm trước. Văn tự trên sách hơi giống chữ tượng hình, nhưng cũng tương đối giống chữ hiện đại, Âu Dương Vũ nhìn một lúc cũng có thể hiểu bẩy tám phần những văn tự này.
Tựa vào một tảng đá cao ngang một người, Âu Dương Vũ nhắm hai mắt lại. Trong lòng nàng thầm nghĩ: có lẽ ở đây ta sẽ lấy được bình tĩnh.

Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, thanh âm nhẹ mà mềm, là bước chân của một nữ tử. Thanh âm càng ngày càng gần, chỉ chốc lát sau, Âu Dương Vũ đã nghe được một giọng hưng phấn của một nữ tử: "Này, náo nhiệt lớn như vậy mà ngươi không tới xem sao? Rất là náo nhiệt đó, tam cô nương cũng đã đi rồi."
Một thanh âm mềm mại của một cô gái khác truyền ra: "Yêu nữ kia không phải là không tìm được sao? Đi xem thì có thể thấy cái gì? Thiệt là, những nam nhân kia tò mò thì cũng thôi, ngươi là một nữ tử sao lại cũng cao hứng như thế."
Nữ tử lên tiếng đầu tiên rầu rĩ trả lời: "Dĩ nhiên là cao hứng, ngàn năm rồi không có xuất hiện qua yêu nữ đâu." Nói tới đây, nàng lại hưng phấn: "Trước kia có tin tức yêu nữ xuất hiện ở thành Duyên Bình, mọi người còn không tin đâu. Giờ thì hay rồi, nàng lại đến Á Tố, ngay cả Mịch Yêu Linh cũng bị kinh động."
Thiếu nữ dừng một lúc, vừa nhanh vừa vui mừng nói: "A, Tam vương tử điện hạ cũng tham gia náo nhiệt. Hiện giờ có rất nhiều người đang vây ở ngoài phủ của ngài. Ngài cầm trong tay Mịch Yêu Linh, lại biết gương mặt đã hóa trang của yêu nữ kia, tất cả mọi người đều trông cậy vào ngài ấy."
Nói tới đây, thanh âm của nàng giảm thấp xuống mấy phần, ghé sát vào mặt thiếu nữ trước mắt nhỏ giọng nói chuyện. Âu Dương Vũ vội vàng tụ nội lực, nghiêng tai nghe: "Ngươi biết không? Đại vương tử cùng tứ vương tử, ngũ vương tử, lại còn mấy đại nhân vật cũng đi đến phủ của Tam vương tử. Bọn họ đang ép Na Tư đưa ra Mịch Yêu Linh. Hì hì, đúng là buồn cười, yêu nữ còn chưa xuất hiện thì mấy người đã tranh giành như vậy rồi. Nếu là nàng thật sự hiện ra trước mặt của chúng ta, vậy không biết còn náo nhiệt thế nào a?"
Cô nương kia nghe đến đó, không khỏi nở nụ cười: "Có cái gì mà đùa? Ngươi nha, chính là ngươi thích náo nhiệt thôi." Nói tới đây, giọng nàng mang theo một tia lo sầu: "Yêu nữ của ngàn năm trước đã đem đến chiến sự cho đại lục. Yêu nữ này liệu có thể như vậy không? Ta không hi vọng là sẽ phải đánh giặc."
"Ngươi sợ cái gì? Đánh giặc cũng sẽ không đánh tới ngươi. Ta trong phủ là có tiền, không cần nghĩ nhiều như vậy."
Hai nàng vừa nói chuyện vừa đi xa, cho đến khi thanh âm cũng không nghe được nữa, Âu Dương Vũ mới thanh tĩnh lại, đem sức nặng toàn thân dựa vào tảng đá.
Chuyện này náo lớn!
Thật không nghĩ tới là Mịch Yêu Linh lại trong tay của Na Tư? Tất cả mọi người biết là Na Tư nhận biết ta? Nói như vậy, chuông kia là do hắn rung đúng không? Na Tư này, ta còn tưởng hắn là một người đáng tín nhiệm, nguyên lai là cũng không đáng tin. May mà ta kịp thời rời khỏi hắn.
Nàng lại có suy nghĩ: cũng không biết phủ của Nhị vương tử có phải là một chỗ an toàn không?

Đang nghĩ như vậy, một tiếng bước chân trầm ổn hữu lực từ gian phòng phía trước truyền đến. Âu Dương Vũ sửng sốt, vội vàng đứng thẳng người. Đúng lúc này, một người đi vào, hắn nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ đang cúi đầu đứng thẳng, trầm giọng nói: "Ngươi là ai?"
Âu Dương Vũ vỗ mạnh lên ngực, cung kính nói: "Tiểu nhân gọi là Minh Vũ, là Thư thị vừa tới."
"Ân, nguyên lai là vừa tới. Hãy làm cho thật tốt nhé." Ngươi kia ôn hòa nói xong, liền đi vào bên trong. Âu Dương Vũ nghe thanh ấm của hắn, chính là thanh âm ở trong rừng cây, thanh âm của Nhị vương tử!
Nàng không nhịn được, lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhị vương tử.
Lúc này, Nhị vương tử đang đứng một cạnh một khối đá xanh to, chuyên chú nhìn văn tự trên đó. Âu Dương Vũ ngắm nhìn, một tia nắng từ cửa sổ trải trên gương mặt hắn, khuôn mặt này thực là hoa mỹ khó tả.
Tam vương tử Na Tư đã rất anh tuấn, Nhị vương tử này so với hắn còn muốn hơn. Nhị vương tử ước chừng mười năm tuổi, trán à rộng, sống mũi thẳng tắp, chóp mũi có điểm tựa như nét móc. Hai mắt hắn rất đen, hợp với hàng lông mày thâm sâu, làm cho người ta một cảm giác dễ thân cận.
Trên người Nhị vương tử là một thân áo bào trắng, áo bào này tựa như sợi đay lại tựa như bông vải, thoạt nhìn có chút nhẹ mềm. Mặc trên người của Nhị vương tử, hơi có mấy phần giống dạng người nho nhã Âu Dương Vũ đã gặp trước khi xuyên qua.
Loại nho nhã này, đây là lần đầu tiên Âu Dương Vũ thấy ở trên thế giới này.