Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Chương 100: Năm Mỹ Nhân






Tác giả : Lâm Gia Thành Dịch+biên: Zasw
Lối ra chỗ khoang thuyền có chút âm u, nhưng chính là bởi như thế, những mỹ nhân kia lộ ra một chút da thịt mới làm cho lòng người ngứa ngáy hơn.
Bên trong tiếng trống dồn dập, dần dần, cô gái đầu tiên hiện ra trước tầm mắt mọi người, sau đó là người thứ hai, người thứ ba.
Những thiếu nữ này vừa xuất hiện, toàn trường liền trở nên an tĩnh không tiếng động. Năm thiếu nữ này, toàn bộ đều có chiều cao khoảng một thước bảy, vóc người cao gầy thon thả. Trên người các nàng không phải là da thú, mà là bọc tơ lụa. Nói là bọc, bởi vì những tơ lụa kia chỉ bao lấy mông của các nàng cùng phần trên ngực.
Năm thiếu nữ này có làn da trắng nõn, trong ánh lửa lập lòe, làn da trắng nõn kia giống như bông tuyết tinh khiết nhất trong thiên địa, thoáng cái liền hấp dẫn ánh mắt của nam nhân.

Âu Dương Vũ nhìn một chút, năm thiếu nữ này có diện mạo cũng như những cô gái thanh tú khác mà nàng đã chứng kiến. Nhưng là, các nàng so với bất kỳ thiếu nữ nào mà nàng ở cái thế giới này gặp được thì cũng trắng hơn. Mặc dù cái màu trắng này giống như là ánh sáng phát ra bởi bôi lên một lớp phấn, nhưng cũng làm cho các nàng so với người khác thì bất đồng.
Nàng chỉ nhìn thoáng qua, liền không còn thú vị nữa rồi quay đầu đi. Ở bên cạnh nàng, những tiếng ca ngợi có chút bối rối liên tiếp vang lên: “Quả nhiên là làn da yêu nữ! Trắng nõn thuần khiết như vậy, trời ạ, cùng mê hoặc lòng người giống như là yêu nữ vậy.”
“Đúng vậy đúng vậy a, thật đẹp a.”
“Cũng không biết là dùng biện pháp gì đem các nàng biến trắng, thật hâm mộ nha.”
Trong tiếng ca ngợi của mọi người, hai tay của thanh niên thấp bé chúi xuống, ý bảo mọi người an tĩnh lại. Hắn chậm rãi đi tới trước người ngũ nữ, cất cao giọng nói: “Chư vị, chúng ta mặc dù không có cái phúc khí cùng yêu nữ cùng chung một đêm đẹp. Nhưng là, năm vị mỹ nhân trước mặt chúng ta lại có thể thỏa mãn phần nào mong muốn của chúng ta.”
Hắn hai mắt quét qua mọi người ở đây, thấy một đám nam nhân đều nóng lòng muốn thử, vẻ mặt đầy hưng phấn cùng mong đợi. Hắn ha ha cười một tiếng, khiến ọi người chú ý tới, lớn tiếng nói: “Chư vị, nam tử tại chỗ có hơn trăm, nhưng giống như yêu nữ lại chỉ có năm, vậy phải làm sao bây giờ cho phải?”
Một thanh niên cao lớn tuấn lãng với làn da đỏ sậm, ngũ quan khắc sâu, hai tay ôm trước ngực, cười nói: “Xem ra các ngươi là muốn để cho chúng ta biểu diễn thì mới có thể đạt được tư cách cướp lấy mỹ nhân rồi?”
Thanh niên thấp bé lại ha ha cười một tiếng, lắc đầu liên tục nói: “Không dám, ta nào dám thế.” Hắn chuyển sang nhìn ngũ nữ, tay phải phất lên, cười nói: “Thật ra thì… chuyện này cũng rất đơn giản. Năm vị mỹ nhân, nơi này hảo nam có vô số, mọi người đều có tài có mạo. Các ngươi nhìn trúng người nào, không bằng tự nói ra thì thế nào? Nếu là không cẩn thận nhìn trúng mấy vị, cũng không phải là không thể.”
Hắn thốt ra lời này, tất cả mọi người đều cười lớn lên. Trong tiếng cười vang, chúng nam nhân rõ ràng đều trở nên kích động.
Ngũ nữ đồng thời cũng vui mừng cười lên. Năm thiếu nữ này có vóc người tương tự nhau nhưng diện mạo thì khác nhau. Có loại ngọt ngọt, có loại xinh đẹp, có loại trong trẻo lạnh lùng. Bất quá, các nàng cùng những cô gái khác trên thế giới này giống nhau, đều hơi có vẻ lỗ mãng.
Các nàng nhìn thoáng lẫn nhau, một thiếu nữ có tướng mạo nhỏ nhắn xinh xắn dẫn đầu đứng ra. Thấy nàng đứng ra, một đám nam nhân đồng thời hoan hô. Ở cái thế giới này thì trong số mỹ nhân, có rất ít người có vẻ nhỏ nhắn. Vì vậy, thiếu nữ này vô hình trung đã là mỹ nhân đệ nhất trong ngũ nữ.

Thiếu nữ xinh đẹp kia quét đôi mắt nhìn mọi người, mỗi khi con mắt của nàng chuyển đến đâu là dẫn đến một tràng những tiếng huýt sáo của nam nhân đến đó. Thiếu nữ cười yếu ớt không ngừng, con mắt hắc bạch phân minh từ từ lướt qua mọi người, chuyển đến trên người Hi Thú.
Hi Thú lúc này, hai tay ôm lấy Âu Dương Vũ, gương mặt mỉm cười, đầy hứng thú nhìn một màn này.
Khi thiếu nữ xinh đẹp từ từ đem ánh mắt đặt ở trên người Hi Thú. Chúng nam nhân đồng thời thở dài một tiếng đầy vẻ không cam lòng, sau khi thở dài, lại hưng phấn mà nhìn chăm chú vào Hi Thú.
Lúc này, bất kể mọi người đối với thiếu nữ này có bao nhiêu hứng thú thì cũng sẽ không tức giận. Dù sao còn ở trên thuyền hơn nửa tháng nữa, có khi vẫn còn cơ hội khác nữa. Mà nhiều lắm cũng chỉ là không thể có người thứ nhất thôi.
Cảnh Âu Dương Vũ cùng Hi Thú ôm nhau hiện lên trong ánh của thiếu nữ. Nàng mím môi cười một tiếng, đầy hứng thú nghiêng đầu nhìn náo nhiệt.
Thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn từ từ đi tới gần Hi Thú. Bước chân nàng có chút tinh tế, trong lúc uốn éo lại khiến cho thân thể cùng ngoại hình nàng lại càng thêm vài phần thần kỳ.
Đầy yêu kiều đứng cách Hi Thú năm thước, thiếu nữ mím môi cười một tiếng. Vươn cánh tay trần về phía Hi Thú, cất giọng nói mềm nhũn: “Công tử tuấn tú, nguyện ý cùng ta cộng hoan đêm nay không?”
Mặt nàng hơi mỉm cười, con ngươi đen nhánh mang theo ba phần xuân ý, bảy phần đắc ý, sóng mắt nhộn nhạo nhìn Hi Thú, ngay cả nhìn Âu Dương ở bên cạnh một cái cũng không nhìn.
Trong sự chờ mong của thiếu nữ, khóe miệng Hi Thú từ từ cong lên. Hắn vừa mỉm cười, dù thiếu nữ đã gặp qua vô số mỹ nam thì trái tim cũng không khỏi đập rộn lên. Ánh mắt nhìn về hắn lại càng tăng vài phần mê ly.
Hi Thú khẽ mỉm cười, tay phải nhẹ nhàng vỗ lên ngực trái, hơi khom người xuống, nói rõ ràng: “Thật xin lỗi, bên cạnh ta đã có mỹ nhân.”

Nụ cười trên mặt thiếu nữ cứng đờ, sự say mê trong ánh mắt cũng từ từ tản đi. Không chỉ là nàng, hơn trăm nam nữ ở xung quanh vào lúc này cũng ngẩn ngơ.
Cô gái kia kinh ngạc nhìn Hi Thú, thật lâu sau mới phản ứng được, hắn không nói đùa. Nàng không khỏi quay đầu nhìn về phía Âu Dương Vũ, đem nàng từ trên xuống dưới đánh giá tốt xong, thiếu nữ kia lên giọng, nói: “Công tử nói “mỹ nhân” là nói nàng?” Ngón tay nhỏ nhắn của thiếu nữ chỉ vào Âu Dương Vũ.
Hi Thú cười nhạt, nhưng rõ ràng là không có ý trả lời. Tay phải hắn thu lại, ôm sát vòng eo của Âu Dương Vũ, quay đầu đi về phía mép thuyền. Dĩ nhiên là một bộ khinh thường không cần trả lời. Thấy thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn kia ăn phải trái đắng, Âu Dương Vũ tò mò quay ra sau nhìn, thấy nàng kia vẫn đang mím môi, nàng vô ý mỉm cười.
Lúc này, tất cả mọi người đang nhìn ba người bọn họ, nụ cười này của Âu Dương Vũ, sóng mắt như nước, uyển chuyển thản nhiên, thực là khó mà tả được hết. Trong nháy mắt, mọi người phảng phất như bị sét đánh, nhưng chờ bọn họ hơi chút thanh tỉnh lại, nhìn đi nhìn lại thì thấy nữ nhân trước mắt làn da thô ráp, ngũ quan bình thường, nào có chỗ gì hơn người?
Nhưng là, mới vừa rồi nhất định không phải là ảo giác!
Người trên thuyền đều là người có định lực rất mạnh, tất cả đều đối với ánh mắt của mình rất có lòng tin. Bọn họ kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng Âu Dương Vũ, vẻ mặt nghi hoặc không giải thích được.
Thanh niên tuẫn lãng với làn da đỏ sậm lầm bầm nói: “Đây là pháp thuật gì? Hay là đôi mắt của ta hỏng rồi? Trong nháy mắt chấn động mê hoặc tâm hồn vừa rồi lẽ nào tất cả chỉ là ảo giác?”
Thanh âm của hắn mặc dù không lớn, nhưng cũng không nhỏ, hơn mười người ở bên cạnh hắn đều nghe được. Mọi người đồng thời nhìn về phía Âu Dương Vũ, cũng có suy nghĩ tương tự: đúng vậy a, trong nháy mắt chấn động mê hoặc tâm hồn đó, rốt cuộc là thật hay là ảo?