Tuy Kiều Mục đã cố gắng khiến bản thân cư xử như thường ngày, nhưng Lộ Vọng Xuyên đã chơi từ nhỏ tới lớn với hắn làm sao có thể không phát hiện.
Rốt cuộc có một ngày Lộ Vọng Xuyên chặn Kiều Mục lại.
“Mày gần đây sao vậy?”
Kiều Mục cười ha ha: “Đang viết tới một nút thắt của kịch tình.”
Lộ Vọng Xuyên bán tín bán nghi, nhưng cũng không có chứng cứ hữu lực nào, đành phải thả Kiều Mục chạy.
Nói tới đây thuận tiện giới thiệu sơ về công tác của Kiều đại gia —— không việc làm.
Nhưng mà nếu bắt buộc phải nói, thì có thể là tiểu thuyết gia họa sĩ nhà phê bình điện ảnh giám thưởng gia nhạc sĩ lập trình viên vân vân và vân vân. Đương nhiên, những cái danh hiệu này chi là nói cho dễ nghe thôi, dựa theo cách nói của Kiều Mục, đó đều là kiêm chức, còn chủ nghiệp vẫn là không việc làm.
Kiều Mục thuộc về loại người cái gì cũng biết một chút, nhưng cái gì cũng không tinh thông. Tuy vậy loại người này kỳ thực nhiều lúc khá nổi tiếng, hơn nữa Kiều Mục vừa mở miệng đã có thể từ đen nói thành trắng, một dạng đứng đắn nói hươu nói vượn, lúc ở trường cấp 3 rất được hoan nghênh, thuộc về hàng nhân vật phong vân, Lộ Vọng Xuyên cũng bị hắn áp một đầu.
Bất quá ở cấp ba, hắn cũng không biết điên cái gì, nói mình đã khám phá hồng trần, tính xuất gia. Tuy sau đó đã được Lộ Vọng Xuyên kéo lại, nhưng bắt đầu không có chí tiến thủ, thành tích xuống dốc không phanh. Có không ít thiếu nữ xuân tâm nảy mầm phải lau nước mắt hu hu hu hu hoài niệm người từng là hoàng tử vườn trường.
Lẽ ra Kiều Mục kỳ quặc như vậy, cần phải được cha mẹ quản giáo thật tốt.
Nhưng rất đáng tiếc, cha mẹ Kiều gia đều tuân theo chủ nghĩa để cho con cái tự do phát triển, hoàn toàn không hỏi qua những chuyện thế này.
Nếu được hỏi, Kiều lão gia chỉ biết cầm một tách trà cao thâm bí hiểm nói: “Nó biết rõ mình đang làm gì.”
—— phiên dịch lại là: ông đây chẳng thèm quản thằng ranh con đó.