“Thật ngại quá, xin quấy rầy một chút, tôi có một số chuyện cần tìm Lộ đại thiếu.” Một giọng nói trầm thấp đã cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ.
Đồng tử Lộ Vọng Xuyên co rụt lại, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Kiều Mục đang cưởi tủm tỉm nhìn y.
Tây trang giày da, anh tuấn phi phàm, tự tin đứng trước mặt mọi người. Lộ Vọng Xuyên có chút hoảng hốt, y đã rất lâu không thấy Kiều Mục như vậy rồi.
Vì vậy cứ mơ mơ màng màng mà bị Kiều Mục lôi đi.
Đợi đến lúc Lộ Vọng Xuyên phục hồi tinh thần lại thì đã ở trong thang máy rồi, y vừa định mở miệng hỏi Kiều Mục muốn làm gì, đã thấy Kiều Mục lấn người tới.
…
Kiều Mục liếm môi dưới, nghĩ nghĩ rồi nói: “Cảm giác cũng không tệ lắm.”
Lộ Vọng Xuyên cúi đầu, thân thể run run.
Sao hắn lại không biết Lộ Vọng Xuyên còn có chứng bệnh động kinh này nhỉ? Kiều Mục nghi hoặc chọt chọt Lộ Vọng Xuyên.
Sau đó Lộ Vọng Xuyên lại đỏ lên như trứng tôm luộc, ở trên đầu cũng có hơi nước rồi.