Paparazzi nổi tiếng Vu Vĩ vào một ngày thứ tư của tháng nào đó tung ra tin tức, Tô Căng Bắc kết hôn nhiều năm đã có thai hơn ba tháng.
Tin tức này vừa ra, Tô Căng Bắc tức khắc lên hot search weibo, rất nhiều cư dân mạng đều chạy tới weibo của cô chúc phúc.
Đương nhiên, cũng có người bày tỏ sự kinh ngạc.
“Thật hay giả vậy, hôm qua Bắc của tôi mới quay một show thực tế, từ ảnh fan chụp thì hoàn toàn không nhìn ra là mang thai.”
“Hèn gì mặc đồ cỡ to...”
“Gầy quá, Chu bảo bối phải bồi bổ Căng Bắc nhiều vào.”
“Mang thai mà còn làm việc!!! Mau nghỉ ngơi đi!”
“Là bé trai hay bé gái? Tò mò quá ~~”
“Người ta mang thai còn thon thả hơn mình không mang thai, bày tỏ nghi ngờ cuộc đời...”
...
Internet bùng nổ nhưng Tô Căng Bắc thân là nhân vật chính lại nhàn nhã cùng Chu Thời Uẩn đi dạo trong tiệm đồ dùng trẻ sơ sinh.
- Anh nói xem, chúng ta còn chưa biết là bé trai hay bé gái mà mua cái này, sẽ không lãng phí chứ?
Chu Thời Uẩn nói:
- Không sao. Cứ mua rồi sẽ dùng thôi.
Tô Căng Bắc gật đầu:
- Phải. Đoán là anh cả em cũng sắp rồi, xem như chuẩn bị quà sớm cho cục cưng của Tư Miên là được.
Chu Thời Uẩn cong môi cười:
- Ý anh là chính chúng ta sẽ dùng.
Tô Căng Bắc lườm anh:
- Cái thai này còn chưa sinh đâu mà anh nghĩ tới cái thứ hai.
Chu Thời Uẩn:
- Hai đứa thì có thể để chúng ra một bên chơi với nhau, không quấy rầy chúng ta.
Tô Căng Bắc liếc anh:
-...Có người làm cha như anh sao?
Chu Thời Uẩn đưa tay sờ sờ quần áo bé gái trên giá, dời đề tài:
- Bộ này đẹp nè, mua.
Tô Căng Bắc quay đầu nhìn, cũng bị bộ đồ bé con màu trắng hấp dẫn:
- Được.
- Bộ này.
- Quá hồng.
Chu Thời Uẩn:
- Hợp với bé gái.
- Ừ.
- Bộ này vải rất mềm.
Chu Thời Uẩn lại cầm một bộ vứt vào trong xe đẩy hàng.
- Bộ này cũng được nè.
Tô Căng Bắc đi sau Chu Thời Uẩn, yên lặng nhìn anh lấy quần áo và đồ chơi hết món này đến món khác. Cuối cùng, cô chịu không nổi nữa, lên tiếng:
- Chu bảo bối, anh thiên vị có phải quá rõ ràng hay không?
Chu Thời Uẩn quay đầu:
- Hả?
Tô Căng Bắc chỉ chỉ xe đẩy hàng:
- Toàn bộ đều là đồ con gái, đều là màu hồng, anh để con trai ở đâu hả?
Chu Thời Uẩn trầm ngâm chốc lát:
- Vậy lấy ít đồ cho con trai?
Tô Căng Bắc khẽ liếc anh:
- Anh thích con gái?
Chu Thời Uẩn im lặng chốc lát, gật đầu:
- Con gái giống em, rất tốt.
Hễ nghĩ tới có một cô bé đáng yêu cọ cọ bên cạnh gọi mình là cha, trái tim anh liền mềm nhũn.
Tô Căng Bắc xoa bụng:
- Chậc, cục cưng à, mẹ lo con là bé trai quá, nhìn cha con kìa, tâm tư rõ ràng như vậy.
Chu Thời Uẩn:
-...
Hai người dạo trong tiệm đồ dùng trẻ con rất lâu, mua cả đống to. Sau khi thanh toán, người Chu gia giúp họ xách đồ vào xe.
Chu Thời Uẩn nhìn cô:
- Mệt à?
Tô Căng Bắc lắc đầu:
- Khó khăn lắm mới ra ngoài dạo phố, đâu dễ mệt vậy được.
Nói rồi, hai người vừa hay đi ngang qua một cửa hàng giày cao gót. Đây là cửa hàng quen của Tô Căng Bắc, lần nào tới cô cũng xách hai ba đôi về.
- Đi xem xem.
Chu Thời Uẩn:
- Không được.
- Em chỉ xem thôi, không mang.
Từ sau khi mang thai, Tô Căng Bắc luôn mang giày đế bằng, thấy giày cao gót đã lâu chưa mang, còn là hàng mới nhất, mắt cô rực sáng.
- Đã không thể mang, còn xem làm gì.
- Em chỉ xem thôi mà.
Tô Căng Bắc chớp chớp mắt đáng thương nhìn Chu Thời Uẩn. Anh bị nhìn mà bó tay:
- Tô Căng Bắc, thời gian này em đừng hòng mang giày cao gót.
- Được được, em biết.
Cô vừa sảng khoái đáp lời vừa kéo Chu Thời Uẩn đi vào.
- Đôi này đẹp!
Nhân viên:
- Cô Tô, đây là phiên bản số lượng hạn chế, cửa hàng chúng tôi chỉ có ba đôi, hai đôi kia đã được người khác mua rồi.
- Đôi này size mấy?
- 37.
- Thật trùng hợp! Chính là size của tôi.
Nói xong, Tô Căng Bắc quay đầu nhìn Chu Thời Uẩn, ánh mắt toát lên tình yêu nồng cháy.
Chu Thời Uẩn:
-...
- Chu bảo bối, chỉ còn một đôi thôi.
- Em vừa hứa với anh cái gì?
Tô Căng Bắc giơ ba ngón tay lên:
- Em chỉ mua thôi, bảo đảm không mang!
Nhân viên:
-???
Gì vậy trời?
Chu Thời Uẩn lắc đầu, biết cái cô này không chịu nổi sức hấp dẫn mà.
- Là ai nhân lúc không có anh lén mang giày cao gót đi tuyên truyền, còn nói gì mà... hàng hiệu tài trợ, nhất định phải giúp họ quảng cáo?
- Đúng là vậy mà...
Tô Căng Bắc bước tới, kéo tay anh làm nũng:
- Nhưng lần này em thật sự thề, em sẽ không mang đâu, trước khi sinh con ra, em chắc chắn chỉ mang giày đế bằng, chỉ là em quá thích đôi này thôi.
Chu Thời Uẩn cong môi, bị cô chọc cười.
Trong nhà đặc biệt dành ra một gian phòng cho cô để giày cao gót, lúc cô mua, đôi nào cũng là đôi thích nhất.
Chu Thời Uẩn nói với nhân viên:
- Gói lại đi.
Tô Căng Bắc liếc mắt đưa tình với anh:
- Biết anh yêu em mà.
Chu Thời Uẩn lắc đầu bất đắc dĩ:
- Em nghe lời là được.
Tô Căng Bắc hoàn toàn là dáng vẻ móc tim móc phổi cho anh xem:
- Chắc chắn nghe lời!
Tâm nguyện fan giày cao gót của cô được thỏa mãn, cuối cùng vui vẻ ra khỏi cửa hàng.
- Kem kìa.
Tô Căng Bắc tinh mắt, thấy tiệm bánh ngọt đằng trước, kêu xong mới nhìn Chu Thời Uẩn:
- Em gọi lung tung thôi, em không ăn.
Anh không nói gì, chỉ nắm tay cô đi tới cửa tiệm, ở đó có mấy cô bé xếp hàng, anh đứng phía sau.
Vẻ mặt Tô Căng Bắc mừng rỡ:
- Sao, anh muốn mua cho em ăn à, lương tâm trỗi dậy?
Mang thai không thích hợp ăn nhiều đồ lạnh, điều này cô biết, nhưng cô không biết xảy ra chuyện gì mà từ khi mang thai đến nay, cô luôn cực kỳ thèm chúng. Có điều thèm thì thèm, vì con, cô vẫn nhịn không ăn.
Chu Thời Uẩn nhìn cô, mắt chứa ý cười:
- Đừng tự luyến, anh mua cho anh ăn.
Tô Căng Bắc:
-...
Xếp hàng đến lượt Chu Thời Uẩn:
- Cho một cây kem vị vani.
- Hở?
Nhân viên sững sờ:
- Được, được.
Ánh mắt nhân viên đảo quanh Tô Căng Bắc và Chu Thời Uẩn, mấy nữ sinh mua kem vừa nãy cũng ý thức được người xuất hiện bên cạnh mình là ai, ai nấy đều kích động cầm điện thoại lên chụp ảnh!
Chu Thời Uẩn nhận kem, trả tiền xong liền nói tiếng cảm ơn.
Anh đi về phía Tô Căng Bắc, cô hơi nhướng mày:
- Trước đây anh có ăn kem à, muốn mua cho em ăn cứ nói thẳng là được.
Chu Thời Uẩn há mồm cắn một cái.
-...
- Đi thôi.
- Nè nè, anh mua anh ăn thiệt hả?
Chu Thời Uẩn cười khẽ ra tiếng, đưa kem tới trước mặt cô:
- Không biết thứ này có gì ngon mà mắt sáng rực kìa.
Tô Căng Bắc nhấp một miếng, cảm giác ngọt ngào lành lạnh tan ra trong miệng, tâm trạng cũng tốt hơn:
- Là cái đứa trong bụng em muốn ăn chứ không phải em.
Chu Thời Uẩn nhìn Tô Căng Bắc đang ăn vui vẻ, nhắc nhở:
- Kiềm chế chút, chỉ có thể ăn mấy miếng thôi.
- Biết mà biết mà, còn lại cho anh ăn hết.
...
Hai người càng đi càng xa, mấy cô gái phía sau kích động muốn hét lên, ăn một cây kem cũng phải em một miếng anh một miếng, đúng là ngược FA mà!!!
- Up weibo up weibo!
- Tôi muốn up trong group bạn bè, hôm nay chó ngáp phải ruồi!
Tô Căng Bắc mang thai tháng thứ ba, Chu Thời Uẩn từ bệnh viện về là luôn ở bên cạnh cô. Nói theo lời Thiệu Tố Oánh là anh hai muốn giấu Tô Căng Bắc trong lòng thời thời khắc khắc, đi đâu mang theo đó, cầm trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, chính là cưng chiều không chút nguyên tắc.
Thiệu Tố Oánh ngửa mặt lên trời thở dài, anh hai như vậy, anh cả cũng yêu thương chị dâu cả không kém… ôi, hai người anh trai sờ sờ ra đó, cô không thể tìm bạn trai được, nhìn ai cũng so sánh với người trong nhà, so sánh xong thì lòng rất tổn thương!!!
____________
Nguyện vọng Chu Thời Uẩn được thỏa mãn, Tô Căng Bắc sinh con gái, hơn nữa còn là sinh đôi.
Đứa trẻ sinh ra vào cuối hạ đầu thu, Chu Thời Uẩn đặt tên con là Lương Hạ, Lương Ý.
Chăm sóc con cái không phải chuyện đơn giản, đứa bé không an phận, đêm nào cũng khóc rống, may là Chu gia có người chuyên chăm sóc ngày đêm nên Chu Thời Uẩn và Tô Căng Bắc mới có thể ngủ yên.
“Cốc cốc cốc”.
Hôm đó hơn ba giờ đêm, cửa phòng Chu Thời Uẩn và Tô Căng Bắc bị gõ vang. Cô trở mình, vùi vào chăn. Anh mở mắt, giúp cô đắp kín chăn rồi xuống giường.
- Sao thế?
Chu Thời Uẩn mở cửa phòng, nhìn người chuyên chăm sóc trẻ đứng ngoài cửa.
- Nhị thiếu gia, đại tiểu thư khóc dữ quá, dỗ hồi lâu cũng không được.
- Ừ.
Chu Thời Uẩn quay người đóng cửa lại, đi đến chỗ Lương Hạ. Lương Hạ cứ cách một quãng thời gian sẽ quậy khóc ầm ĩ vào nửa đêm, mỗi lần như vậy, bảo mẫu sẽ đi tìm Chu Thời Uẩn, chỉ có anh mới dỗ được bé.
Anh đón lấy Lương Hạ từ tay người làm, bế bé, vỗ nhẹ lên lưng bé dỗ:
- Lương Hạ sao thế, lại không ngủ rồi.
Quả nhiên đến tay Chu Thời Uẩn, tiếng khóc của Lương Hạ dần ngừng lại. Dì bảo mẫu cười nói:
- Đại tiểu thư quả nhiên nghe lời cậu.
Chu Thời Uẩn hơi cong môi:
- Lương Ý đâu?
- Nhị tiểu thư bị đánh thức nhưng nằm ngoan lắm, không khóc.
Chu Thời Uẩn gật đầu, đi vào phòng, quả nhiên, Lương Ý đưa tay kéo chăn, tự chơi một mình vui quên cả trời đất. Hai cô con gái sinh đôi, tính tình đúng là khác nhau một trời một vực.
Lương Ý thấy cha tới thì ê a vẫy tay, Chu Thời Uẩn dành ra một tay nắm tay bé:
- Lương Hạ, con học em gái kìa, đừng cứ khóc mãi.
Lương Hạ:
- Y y a...
Dỗ con xong, Chu Thời Uẩn đặt bé trên giường ngủ, anh ở bên cạnh trông nom một lát mới về phòng mình.
- Chu bảo bối?
Tô Căng Bắc mơ màng mở mắt ra.
Chu Thời Uẩn chui vào trong chăn:
- Sao thế, đánh thức em à?
- Ờm... anh đi đâu thế?
Chu Thời Uẩn khẽ vắt tay qua lưng cô:
- Lương Hạ khóc, anh dỗ con ngủ.
Tô Căng Bắc lết lên vai anh, líu ríu:
- Con nhóc này lại bắt nạt người ta rồi.
Chu Thời Uẩn ừ:
- Mẹ nói Lương Hạ giống em, lúc nhỏ em cũng thích quậy khóc nửa đêm.
Tô Căng Bắc:
- Thật hay giả...
- Ừ, cho nên anh xem như đang dỗ em lúc nhỏ vậy.
Tô Căng Bắc cười khẽ:
- Em không nỡ hành hạ anh như thế đâu.
Chu Thời Uẩn khẽ cong khóe môi:
- Ai biết được, mau ngủ đi.
- Ừ...