Bởi vì có Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch làm mẫu, hai nữ diễn viên trẻ rất nhanh đã bắt nhịp được sự thay đổi cung bậc cảm xúc trong mâu thuẫn tình cảm, phần quay phim tiếp theo diễn ra tương đối thuận lợi hơn.
Lúc này mộ người trong đoàn phim mới chân thật cảm nhận được có một ảnh đế cao cấp đảm đương vai trò phó đạo diễn là việc khiến người khác vui mừng và đỡ việc hơn biết bao nhiêu. Hắn không chỉ có thể đảm nhiệm đối diễn với bất cứ ai, lại còn có thể nhạy bén phát giác ra vấn đề còn tồn đọng của những diễn viên, hơn nữa còn chỉ bảo người đó hết sức rõ ràng, còn có thể trả lời bạn tất thảy vấn đề đủ mọi lĩnh vực.
Cho nên chưa đến nửa tháng, tất cả các diễn viên trẻ trong đoàn hoặc lén lút hoặc lồ lộ trở thành fan diễn xuất của Tư Không Tịch. Ngay cả đến Mã Kiêu cũng nói với Mai Như Ngọc rằng trong nửa tháng này anh cảm thấy kỹ thuật diễn của mình cũng tăng lên không ít.
Điều này khiến cho Mai nam thần - vạn người mê cảm thấy vô cùng, vô cùng uất nghẹn!
Chẳng lẽ cả đoàn phim này có mỗi một ảnh đế là Tư Không Tịch thôi sao? Chẳng lẽ cậu không phải là ảnh đế cao cấp hay sai? Chẳng lẽ suốt nửa tháng nay cậu không giúp Tư Không Tịch đối diễn làm mẫu cho các diễn viên khác hay sao?!
Cậu rõ ràng làm nhiều như vậy, thế mà trong mắt mọi người chỉ có mỗi Tư Không Tịch, làm như cả đoàn làm phim của riêng anh ta không bằng ý!
"Anh Mã, anh nói vậy là thiếu rồi. Chẳng nhẽ em không nghiên cứu kịch bản chung với anh sao? Không có làm mẫu cho mọi người hay sao?"
Mã Kiêu bật cười nhìn Mai Như Ngọc nho nhỏ lên án: "Ngươi tuy rằng cũng làm chính là ngươi làm không nhân gia rõ ràng a,. Hơn nữa em coi lại cái bản mặt kiêu ngạo, độc mồm của em xem. Em nhìn Tư Không Tịch người ta đi, ôn tồn, lễ độ, nho nhã, lịch sự, bình dị, gần gũi biết bao. Có người dịu dàng như Đại Tư Không rồi, còn ai muốn tìm đến em nữa?"
Mai Như Ngọc: "......"
"Cái loại đàn ông như máy điều hòa nhiệt độ hình người có cái gì tốt?!"
Mã Kiêu phá lên cười: "Ít nhất người ta ấm áp đó!"
Mai Như Ngọc không còn gì để nói, ánh mắt nhìn Tư Không Tịch vừa châm chọc, lại vừa không phục, pha chút lương bạc.
Mã Kiêu vỗ vai cậu: "Hơn nữa, ảnh đế người ta không phải còn đối diễn với em vô điều kiện đó ư? Hơn nửa tháng nay, số lần cậu ta giúp em đối diên, là nhiều nhất còn gì?! Này nhé, anh còn phát hiện, mỗi lần em gặp khó khi đối diễn với người khác, cậu ta sẽ đi tìm gặp riêng cái người đối diễn với em nói chuyện một chút. Đến anh đây này, còn bị cậu ta tìm tới tận cửa đấy!"
Đối với một người từng trải như Mã Kiêu, tuy không xác định được giữa hai người này rốt cuộc là quan hệ gì, nhưng vẫn có thể hiểu láng máng: "Em nói coi, cậu ta làm như vậy chẳng lẽ chỉ vì gánh trên vai cái danh phó đạo diễn sao? Đến phó đạo diễn cũng chẳng lao lực đến vậy, cái gì cũng tự tay làm hết. Anh cảm thấy cậu ta luôn muốn quá trình quay phim của em có thể thuận lợi hơn mà thôi, không muốn người khác ảnh hưởng đến em." . Truyện Xuyên Không
Nói đến đây, Mã Kiêu liếc kỹ Mai Như Ngọc: "Mối quan hệ của hai đứa từ khi nào trở nên tốt vậy hả? Tuy lúc ở show《 Mỹ Nam 》 cậu ta cũng quan tâm chăm sóc em khá nhiều lần, nhưng anh phát hiện bây giờ cậu ta chỉ sợ không thể nghĩ kỹ hộ em hết mọi việc rồi chuẩn bị tốt hết tất cả cho em."
Vốn Mai Như Ngọc còn đang trừng mắt với Tư Không Tịch lập tức bị mấy lời của Mã Kiêu thu hút, sau đó làm ra vẻ mặt ảnh đế ngây thơ vô (số) tội: "Ây ~ Mắt anh chẳng tốt chút nào cả. Anh ấy có giúp em làm cái gì đâu?! Chẳng qua là thử diễn qua với em trước, để còn rảnh rang đi làm máy điều hòa nhiệt độ cho cả đoàn hay sao? Anh ấy đối xử với em có gì khác biệt so với những người khác đâu?! Anh đó, đừng có mà trăm phương ngàn kế dát vàng lên mặt anh ta nữa!"
"Còn không phải là anh ta trông anh tuấn hơn em có chút xíu thôi sao? Nhưng xét về mỹ mạo, em lại càng hơn anh ta một bậc!"
Mã Kiêu cười khan nhìn Mai Như Ngọc không nói nữa, dù sao thằng nhóc Mai Như Ngọc là kiểu vịt chết vẫn cứng mỏ, nhất quyết không thừa nhận. Nhưng hơn nửa tháng nay,ai nấy trong đoàn làm phim có phải kẻ mù đâu mà không nhìn ra. Cho dù hai người này không thể hiện rõ ràng, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra Tư Không Tịch đối xử thiên vị với Mai Như Ngọc hơn hẳn người khác.
Đến giờ vẫn chưa lan truyền tin đồn gì nhảm nhí, hẳn là do Mai Như Ngọc biểu hiện quá tự nhiên, thậm chí coi chuyện này là đương nhiên. Cách hai người bọn họ chung đụng thoạt nhìn như anh em thân thiết, tâm đầu ý hợp, nhưng thật ra hoàn toàn không bắt đầu rồi ngầm tình yêu giấu che giấu tàng.
Nhưng xem ra mọi người vẫn có thể nhìn ra được điểm ký quái giữa hai người từ những lần đối diễn của bọn họ.
Nhất là lúc chiều, Tư Không Tịch làm mẫu biểu diễn một chút vai nữ phụ Bạch Linh mê mẩn, yêu Ôn Ngôn đến điên cuồng. Khi ấy Tư Không Tịch ngồi ở góc quán cà phê, vừa xoay cốc cà phê vừa nhìn chằm chằm Mai Như Ngọc. Hình ảnh ấy khiến mộ người xung quanh đều cảm nhận được một loại tình cảm cố chấp đáng sợ, đến mức muốn điên cuồng chiếm giữ.
Mã Kiêu để ý đoạn làm mẫu này bị vài người trong đoàn phim quay trộm, ngay cả đạo diễn Thạch cũng nói phân đoạn này có thể cut làm hậu trường hoặc để làm hẳn một cái trailer hậu trường đăng hẳn lên Weibo chính thức của đoàn phim.
Lúc ấy Mã Kiêu mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao nếu là phía chính chủ công khai đăng lên thì vẫn tốt hơn là bị người khác quay trộm rồi tung lên mạng. Thể nào lúc ấy cũng xuất hiện cái hastag # Ảnh đế Tư Không Tịch điên cuồng yêu thầm Mai Như Ngọc # chễm chệ ngồi trên hot search.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, nữ diễn viên Bạch Lĩnh kia dù có được Tư Không Tịch giảng giải cho rồi nhưng vẫn quay đi quay lại hơn 20 lần vẫn chưa qua. Cuối cùng vẫn là Tư Không Tịch phải cầm tay chỉ điểm cô nàng mới diễn tốt vai say đắm điên cuồng. Còn Tư Không Tịch từ ngày vào đoàn đến giờ đã diễn ít nhất 3 lần bộ dáng điên cuồng say đắm, mỗi một lần ánh mắt đều vô cùng chính xác. Thịnh Diệp Tử đứng cạnh kinh ngạc cảm thán kỹ thuật diễn của Tư Không Tịch, còn Mã Kiêu thì chỉ biết hỏi trời.
"Khụ! Dù sao thì cậu cũng nên chú ý chút đi. Có là con trai thì cũng phải tự biết bảo vệ chính mình. Bây giờ là xã hội hiện đại rồi, không chỉ con gái gặp nguy hiểm, có vài kiểu con trai, đặc biệt là con trai trông đẹp mặt cũng phải chú ý."
Mai Như Ngọc: "?"
"Anh Mã anh diễn cảnh sát chưa thoát được vai hả? Lại nghĩ ra vớ vẩn cái gì vậy?"
Mã Kiêu tặc lưỡi chắp tay sau lưng bỏ đi, hôm nay kết thúc công việc tương đối sớm, nói không chừng buổi tối có thể cùng vợ xem phim hoặc cùng con trai chơi game rồi.
Đỉnh đầu Mai Như Ngọc chạy một hàng dấu chấm hỏi, nhìn bóng Mã đại ca càng đi càng xa, khẽ lắc đầu.
Nói đến chuyện con trai ưa nhìn phải chú ý an toàn gì đó, tuần qua đúng là cậu có gặp chút vấn đề nhỏ.
Nửa tháng sau khi bắt đầu quay phim, tuần trước cậu bắt đầu nhìn thấy ba tay săn ảnh mới toanh chưa từng gặp lần nào, xuất hiện trước cổng biệt thự. Tuy ba tên paparazzi kia nhìn cậu với ánh mắt không mấy thân thiện nhưng thường đàn ông khi nhìn thấy người anh tuấn, đẹp trai, tiền tài hơn mình đều không quá thân thiện. Vài tay săn ảnh thân thuộc trước đây cũng chỉ trở nên thân thiện hơn sau vài lần cậu nhờ anh họ mua cho họ bữa sáng hoặc bữa khuya. Thậm chí thỉnh thoảng còn buôn chuyện trong giới cho anh họ cậu.
Nhưng ba tay săn ảnh mới này hơi khó hòa hợp.
Cậu đã nhờ anh họ mang cho bọn họ hai lần bữa sáng, ba lần bữa khuya, nhưng hai lần đầu khi nhìn thấy anh họ cậu đi đến ba người bọn họ lập tức bỏ chạy. Từ lần thứ ba trở đi, bọn họ không chạy nhưng cũng không nhận bữa khuya anh họ mua.
Hơn nữa, Mai Như Ngọc thậm chí còn từng nhìn thấy hình ảnh ba tay săn ảnh nhổ nước bọt về hướng xe của cậu chạy từ gương chiếu hậu.
Hoàn toàn không thân thiện.
Rất có thể những người này không phải là paparazzi mà là anti fan.
Đã một tuần trôi qua, ba tên paparazzi vẫn chưa rời đi, Mai Như Ngọc thậm chí còn nhìn thấy một trong ba tay săn ảnh ở cổng đoàn phim hôm nay.
Càng nhìn càng thấy giống như bọn họ đang nghiên địa hình, muốn làm chuyện xấu hơn.
Mai Như Ngọc đang tự hỏi thì bên tai đã vang lên giọng nói pha lẫn ý cười của Tư Không Tịch: "Nghĩ gì mà nghiêm túc quá vậy?"
"Trai đẹp nên tự bảo vệ bản thân mình như nào á."
Tư Không Tịch khẽ cong lên rồi thoáng chốc cứng đờ, sau đó nhanh chóng căng thẳng hỏi dồn: "Có phải có ai đó nói hoặc làm gì em không?"
Câu nói kia vừa nghe giống như là con trai ưa nhìn một chút thể nào cũng xảy ra chuyện, thân làm bạn trai của một người con trai ưa nhìn như Mai Như Ngọc, Tư Không Tịch cảm thấy mình phải làm chút gì đó.
Mai Như Ngọc lúc này mới lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười, nhanh chóng lắc đầu: "Không ai làm gì em cả. Chỉ là mới nãy anh Mã không biết bị kẹt đầu vào cửa nào đột nhiên nói với em trong xã hội hiện đại như bây giờ không riêng con gái mà con trai có nhan sắc một chút cũng phải cẩn thận tự bảo vệ bản thân mình. Nghe anh ấy nói vậy tự dưng em nhớ đến chút chuyện khiến gần đây em bận tâm, nhưng thật sự chưa xảy ra chuyện gì cả."
Mai Như Ngọc nói xong lại mỉm cười vui vẻ nhìn Tư Không Tịch: "Con mắt hỏa nhãn kim tinh của anh Mã nói anh đối xử với em quá thiên vị. Còn nói anh tìm đến tận cửa những diễn viên đối diễn với em làm mẫu cho họ, sợ người ta phối hợp không ăn ý khiến em mệt."
Tư Không Tịch nghe vậy chỉ mỉm cười, không chút chột dạ gật đầu: "Anh Mã ca quả nhiên là người từng trải, có kinh nghiệm. Suy cho cùng bạn trai của ai thì người đó đau lòng thôi, nếu không phải chưa hoàn toàn lên "chính thức" thì tối nay anh đã có thể xin đến nhà em, mát xa toàn thân giúp em giảm bớt mệt nhọc rồi."
Lỗ tai Mai Như Ngọc đỏ lên, cậu xoa xoa cái mũi, trừng hắn: "Có lên chính thức anh cũng đừng hòng được chăm sóc toàn thân!"
Tư Không Tịch nhẹ nghiêng đầu, nhún vai không tỏ ý kiến. Nhưng hắn nhanh chóng chuyển chủ đề: "Em đang bận tâm chuyện gì? Nói ra anh nghe thử coi. Khoảng thời gian này suất diễn của em tăng lên, áp lực tinh thần cũng lớn hơn, tốt nhất là không nên chịu áp lực nào nữa khác thì tốt hơn."
Mai Như Ngọc cũng gật đầu tán đồng, sự tồn tại của ba tay săn ảnh kia quả thực khiến cậu không thoải mái. Không biết có phải cậu diễn tên sát nhân hàng loạt biến thái nên mẫm cảm quá hay không, nhưng cậu cứ cảm thấy ba tên paparazzi khiến người khác cảm thấy bất an.
"Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là em tương đối để ý chút thôi."
Mai Như Ngọc bắt đầu kể về ba tên săn ảnh kia: "Không phải là em chưa gặp qua đủ loại paparazzi, đến cả anti fan ghét em đến độ muốn ném trứng em cũng gặp nhiều rồi. Nhưng ba người kia... nói thế nào nhỉ? Cho em cảm giác không tốt lắm, giống như họ có ác ý rất lớn với em. Nhưng trước mắt bọn họ vẫn chưa làm gì cả, nói thật kể cả bọn họ muốn làm gì cũng rất khó. Gần đây em đều chỉ ở trong đoàn làm phim, chẳng đi đâu chơi cả. Hết việc sớm cũng trực tiếp về nhà. Bọn họ đâu thể làm gì đâu!"
Mai Như Ngọc cười nói một câu: "Trừ phi bọn họ tìm người lái xe tải đâm vào xe của em!? Ha ha ha! Vậy thì em không chỉ bị thương mà còn có thể bị hủy, UHM"
Mai Như Ngọc đang vui vẻ đùa thì đã bị Tư Không Tịch lạnh mặt nhét kem đậu xanh bịt miệng.
"Cái gì nên nói cái gì không, em phải tự biết điểm dừng chứ!" Tư Không Tịch liếc Mai Như Ngọc: "Mấy chuyện này có thể đem ra cười đùa hay sao?"
Mai Như Ngọc cắn miếng kem đậu xanh nhai nhau, tự dưng lúng túng: "Em chỉ nói thôi mà. Bây giờ đã là xã hội pháp trị rồi.... Ai còn dám làm vậy nữa?!"
Ánh mắt Tư Không Tịch lại tối đi rất nhiều: "Bất luận là ở thời đại nào đi chăng nữa, lòng người tà ác chưa từng thay đổi."
"Tối nay chúng ta đi cùng nhau, còn bắt đầu từ ngày mai em với trợ lý phải tìm thêm một chiếc xe nữa để đổi. Phòng hờ bất trắc."
Mai Như Ngọc không nghĩ Tư Không Tịch lại quan tâm chuyện này như vậy, còn định nói hắn chuyện bé xé ra to. Nhưng nhìn thấy người đàn ông anh tuấn trước mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, cậu lại chẳng nói nên lời. Thậm chí trong lòng còn nảy sinh cảm giác vui vẻ kỳ lạ.....
Khụ! Tự dưng cảm thấy, so với việc làm một con chóa độc thân thì làm một đôi chóa càng hạnh phúc hơn!
"Được rồi! Được rồi! Nghe lời anh vậy!" Mai Như Ngọc cong cong khóe mắt, nhịn không được bắt đầu khoe khoang: "Vậy thì "Biệt đội cầu vồng" của em có thể xuất đầu lộ diện trong giới giang hồ rồi. Ai nha ~ Lâu lắm rồi em không có lôi "biệt đội cầu vồng" của em ra chạy vài vòng rồi. Chủ yếu là tại chúng nó quá ngầu, quá chói mắt khiến người khác chẳng cách nào nhìn đường đi nổi!"
Tư Không Tịch: "?"
"Biệt đội cầu vồng" là cái gì? Nghe có vẻ hơi lạ?
Sau đó Mai Như Ngọc đặc biệt móc ra di động ra cho hắn nhìn ảnh "biệt đội cậu vồng" của mình.
Tư Không Tịch nhìn thấy bảy chiếc xe BMW...... đủ sắc cầu vồng rực rỡ lóa mắt. Bảy chiếc xe này còn xếp thành một hình bán nguyệt, nhìn không khác gì cầu vồng.
Tư Không Tịch: "......"
Hắn bảo Mai Như Ngọc đổi xe vì không muốn cậu bị lộ hành tung, nếu đổi sang 7 chiếc xe BMW đủ sắc cầu vồng như này là đang sợ người khác không biết Mai Như Ngọc ngồi bên trong hay sao?
Vì vậy, tối đó lúc đi ăn với nhau, Tư Không Tịch trực tiếp dùng một bữa tiệc thịnh soạn chắn hạ cái ý định cho "biệt đội cầu vồng" xuất hiện trước mắt công chúng.
Tất nhiên là Mai Như Ngọc không vui cho lắm, cho nên sau khi thương lượng đứt lưỡi, ba chiếc có màu bình thường nhất là hồng, vàng, lam mới có cơ hội xuất hiện. Nhưng cũng không thể liên chạy liên tục.
Mai Như Ngọc vừa ăn phật khiêu tường vừa lắc đầu: "Em cảm thấy bọn họ không có điên đến mức vậy đâu. Người ghét em nhiều lắm, những gần đây em cũng có đụng chạm hay xâm phạm vào lợi ích của người nào đâu. Không đến mức hận em đến độ muốn đâm chết em đâu."
"Uhm ~ Cùng lắm là muốn ném trứng thúi thôi."
Tư Không Tịch không nói chuyện, đổi đầu đũa gắp một miếng sườn bò non đưa đến miệng Mai Như Ngọc.
Lúc này có người gõ nhẹ cửa phòng bao của bọn họ, Mai Như Ngọc ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một người đàn ông rất anh tuấn quen mặt, mang theo hơi thở con nhà giàu bước vào.
Nhìn kỹ mới thấy đúng là con nhà giàu, bảo sao cậu cảm thấy quen mặt. Hóa ra là đã từng gặp qua trong các cuộc yến hội nhà giàu rồi.
Người đàn ông vừa bước vào nhìn Mai Như Ngọc cũng nở nụ cười: "Ai nha ~ Trước đây từng gặp cậu trong yến hội rồi, nhưng chưa có lần nào nghiêm túc nói chuyện. Cũng hơi sợ người thành đạt như cậu nhìn không thuận mắt tôi, dù sao tấm gương của tên nhóc Tần Lãng bị cậu chửi trong bữa tiệc vẫn còn sờ sờ ra đó. Chào cậu! Tôi là Phùng Thanh Lãng, cũng coi như là bạn bè nối khố qua điện thoại với tên Tịch Mịch này. Bây giờ tôi mở mấy nhà hàng kiếm chút tiền tiêu vặt, chứ cũng chẳng làm nên trò trống gì."
Mai Như Ngọc nghe vậy phì cười, tính cách của người này cũng rất phóng khoáng: "Anh như này mà kêu không làm nên trò trống gì? Tôi mà có mấy cái nhà hàng như anh thì tôi cũng làm con cá muối thôi, cần gì phải đi diễn vai sát nhân hàng loạt nữa chi!"
(*cá muối: chỉ những người không có ước mơ, không muốn động tay làm gì)
Phùng Thanh Lãng vỗ đùi phá lên cười: "Người anh em, vừa nghe đã biết cùng quan điểm điểm rồi. Nào nào nào! Hai chúng ta cạn chén này! Rượu này của tôi ở đây là ngon nhất, tôi tự uống rồi, nên tôi thấy nó rất ngon..."
Đang nói dở thì hắn đã bị Tư Không Tịch nhìn đến độ kẹt lời, Phùng Thanh Lãng sờ mũi: "À, trước khi uống rượu nói chính sự đi. Như Ý à, có phải cậu chọc nhầm người nào không? Lúc nãy đến Tịch Mịch đã nói riêng với tôi rồi, bảo tôi xem xem có kẻ nào theo dõi trong và quanh nhà hàng hay không? Vốn dĩ tôi còn tưởng là sae sang fan theo đuôi idol cơ nhưng kết quả tôi lại bắt gặp hai người khả nghỉ. "
Phùng Thanh Lãng lấy di động của mình ra đưa Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch hình ảnh ghi lại được: "Ừm. Ba phút sau khi hai người vào nhà hàng, thì hai người này cũng vào theo. Vừa vào đã nhìn đông ngó tây tìm chỗ của hai người. Một trong số hai người này còn hỏi nhân viên phục vụ là có thấy hai người không."
Phùng Thanh Lãng hừ lạnh: "Cũng không mở mắt nhìn nhà hàng của chúng tôi là dạng gì. Làm như nơi này là quán rượu ai hỏi gì cũng đáp nấy không bằng? Hơn nữa hai người này đều đeo khẩu trang, ánh mắt thoạt nhìn rất hung dữ. Vừa nhìn đã biết không phải người tốt, nhân viên của tôi hỏi ngược lại bọn họ vài câu, bọn họ đã lạnh mặt bỏ đi rồi."
Mai Như Ngọc cau mày nhìn hai người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang, hai người này không phải là bất kỳ ai trong số 3 tay săn ảnh theo dõi cậu trước đó.
"Hơn nữa hai người ra khỏi nhà hàng nhưng vẫn lảng vảng quanh đây. Xung quanh nhà hàng tôi có trang bị khá nhiều camera, hai người này ngồi xổm ở một góc tối vừa vặn được camera ghi hình lại. Vừa hút thuốc vừa chờ, dường như đang đợi hai người ra ngoài."
Nói đến đây, Phùng Thanh Lãng nghiêm túc nói: "Tôi đã hỏi người phục vụ đã tiếp xúc với hai người kia, phục vụ nói trên người bọn họ có mùi đất và xăng. Tôi có coi lại CCTV, phát hiện bọn họ bước xuống từ một chiếc xe tải. Đầu xe tải nhỏ kia đã được thay đổi một số kết cấu, bỏ đi cản trước thêm vào vài thứ dễ cháy nổ."
Nghe đến đó, Mai Như Ngọc cảm thấy miếng sườn bò non trong miệng không còn ngon nữa.
Biểu cảm trên mặt Tư Không Tịch cũng lạnh hẳn xuống.
Phùng Thanh Lãng thở dài: "Rốt cuộc hai cậu đã đắc tội với ai vậy? Hai tên đeo khẩu trang này chính là người xấu. Tôi thấy giống như hai người bọn họ muốn lái xe "tiếp xúc thân mật" với các cậu đó."
"Nếu không phải các cậu cảnh giác, nói dở mổm nếu thực sự bị đâm xe kết quả có thể bị huy dung thậm chí mất mạng."
"Bọn này quá độc ác!"
Mai Như Ngọc nhổ xương trong miệng ra: "...... Có thể không phải bọn họ muốn đâm chúng ta, nói không chừng bọn họ là hai người nông dân thiện lành đang theo đuổi ngôi sao đó."
"Chỉ là muốn hỏi tôi và Tư Không Tịch nhờ ký tên thôi."
Phùng Thanh Lãng phì cười: "Lời cậu nói cậu có tin nổi không?"
Mai Như Ngọc: "......"
Uhm ~ Được rồi, cậu cũng không tin được!
Tư Không Tịch gắp cho Mai Như Ngọc một cái bánh bao nhân gạch cua: "Không sao, chúng ta đổi xe, đi cửa sau."
Hắn chọn đưa Mai Như Ngọc đến nhà hàng của bạn nối khố chính là điều tra chuyện này. Giờ chuyện đã tra ra, hắn tuyệt đối sẽ không để Mai Như Ngọc tiếp cận nguy hiểm. Tối nay hắn sẽ phái người đi điều tra hai người kia.
Mai Như Ngọc cắn miếng bánh bao không khỏi thở dài một tiếng, sau đó cậu đột ngột đập bàn hừ lạnh: "Đây là khiêu khích trắng trợn! Có người dám ức hiếp tận mặt tôi, tôi còn nhịn nổi sao?!"
"Nhìn thuật triệu hồi của tôi đâyyy!!"
Mai Như Ngọc oán hận cầm lấy di động, dưới cái nhìn chăm chú có chút ngây dại của Tư Không Tịch và Phùng Thanh Lãng, điện thoại được kết nối:
"Ba!!!"
Hai mươi phút sau, bên ngoài nhà hàng tập trung 6 chiếc SUV, khoảng hai mươi người đàn ông cao to lực lưỡng nhảy xuống khỏi xe.
Tư Không Tịch, Phùng Thanh Lãng: "......!"
Người qua đường: "???!"
Hai tên đeo khẩu trang: "?!!!"
VÃI NỒI! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?