Đẹp Quá Cũng Nguy Hiểm, Sinh Viên Thể Thao Cần Cẩn Thận

Chương 49: Thiếu một nụ hôn




Cúp máy, mười mấy giây sau đó, trong đầu Diệp Luân chỉ một mảng trống rỗng.

Tin tốt đến muộn hai tháng, và cái nó mang kèm không phải vui vẻ, mà là sự hoang mang ngắn ngủi. Sau khi cậu đã xem phòng 319 như nhà mình thì lại đột ngột được thông báo phải dọn đi, điều này khiến trái tim cậu trống rỗng, bỗng chốc khó chấp nhận được.

Cuối cùng vẫn là Chu Dật không nhịn được, bò sang nghiêng đầu hỏi cậu: “A Luân, thầy hướng dẫn tìm cậu có việc gì vậy?”

Bấy giờ Diệp Luân mới hoàn hồn, kể hết ra, trong phòng lập tức như nổ tung.

Với chuyện Diệp Luân phải dọn đi, người phản ứng mạnh nhất không phải bản thân cậu mà là Chu Dật. Chưa nghe hết chuyện, mặt cậu nhóc đã đanh lại, bước hẳn qua ván giường, ôm lấy đùi Diệp Luân một cách đầy khoa trương, vừa hô vừa gào: “Đừng mà, đừng mà đừng mà đừng mà, A Luân đừng dọn mà, đã nói sẽ ở đây mãi mãi mà!”

Diệp Luân dở khóc dở cười, nghĩ bụng: Đâu có hứa với cậu như vậy đâu.

Đang ầm ĩ thì đại ca và Khỉ Còi ngủ giường trên cũng thức thời thò đầu xuống, tình cảm dạt dào ngỏ ý níu kéo Diệp Luân. Tuy nhờ quan hệ với Chu Dật, thời gian quen biết cũng chẳng dài, nhưng mấy chuyện như có duyên với nhau khó nói rõ. Hợp tính nhau thì trở thành anh em cả đời, con trai khá thẳng thắn và dứt khoát về mặt này.

Nên câu “ở lại đi”, “đừng dọn”, “ở chung tốt lắm mà” không phải lời khách sáo, họ thật sự không để bụng Diệp Luân luôn ở cùng với mình, chỉ thêm người ăn thêm người ngủ thôi, “bốn người” và “năm người” có khác biệt gì về bản chất đâu?

Những lời này rất tuyệt vời, Diệp Luân nghe mà ấm lòng. Ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng cậu lại có suy nghĩ của riêng mình: Cậu chắc chắn sẽ dọn thôi.

Một là ở nhờ không phải kế lâu dài, mấy tháng thì được, nhưng lâu dần ai cũng không tiện, khó tránh việc nảy sinh mâu thuẫn; hai là hành lý đồ dùng vừa nhiều vừa lỉnh kỉnh, cũng cần đủ chỗ để sắp xếp, có một phòng ngủ của riêng mình, sống sẽ có quy luật hơn.

Lý trí phân tích thiệt hơn thế đấy, nhưng về tình cảm lại chẳng nỡ.

Giống như người đã quen cô đơn không hiểu chỗ vui của sôi động, người đã quen sôi động cũng không thích ứng được với cô đơn, điều mà phòng 319 khiến người ta lưu luyến không chỉ là nhóm ba người heo rừng hài hước, mà còn cả chàng sinh viên Thể thao ít nói chững chạc.

Diệp Luân vô thức túm chặt chăn, rụt đầu vào trong, quanh mũi đều là mùi hương của anh. Vừa nghĩ đến việc mùa đông sau này chỉ có thể run rẩy một mình, cậu đã không nhịn được thở dài: “Aiz…”

Khó chịu, buồn bã, cần ôm một cái mới hết.

Còn về việc một hồi sau mới biết người có thể ôm mình bấy giờ đã ngồi máy bay đến thành phố A, hơn nữa tận mười ngày nửa tháng cũng chẳng về được, thì cậu sẽ có tâm trạng như thế nào, cái này một câu khó diễn tả được.

Nếu buộc phải nói, có lẽ sẽ là: Không ngờ Kình Phong anh lại là người như vậy, một thằng công rút “chim” vô tình?

Do phòng mới đã được sắp xếp xong, thầy hướng dẫn còn đặc biệt gọi đến thông báo nên chuyện Diệp Luân dọn lên tầng sáu đã chắc như đinh đóng cột rồi, rất khó thay đổi hoặc gạt bỏ.

Cục cưng Chu không hổ là cậu nhóc cứng đầu, cậu ta vắt óc suy nghĩ, cuối cùng đã ra được một kế hay: Nếu núi không theo ta thì ta sẽ theo núi. Cậu ta bèn đề nghị cả phòng 319 đóng gói theo Diệp Luân lên tầng sáu ở chung.

Đại ca và Khỉ Còi không có ý kiến, để mặc cậu ta. Lá gan của Chu Dật cũng cực lớn, lập tức hí hửng chạy đi tìm thầy xin được đổi phòng.

Và tiếp theo cũng trong dự đoán: Quả nhiên đề nghị vô lý này đã bị thầy hướng dẫn hiểu thành não úng nước, vô cớ gây sự, thế là dùng gậy đuổi về.

Cục cưng Chu bụm mông khóc hu hu, bất đắc dĩ chỉ có thể lấy điện thoại ra kêu gọi viện trợ.

Cậu ta cảm thấy, về chuyện này không ai đủ quyền lên tiếng cả, chỉ mỗi anh Phong là có thể thử xem. Cậu ta cũng chẳng rõ vì sao lại có suy nghĩ này, nhưng trong đầu rà một lượt, cũng chỉ nghĩ ra được mỗi Kình Phong.

Phải thừa nhận rằng, tuy Chu Dật còn nhỏ tuổi nhưng đã có trực giác của dã thú mà người thường không có, đã cứu anh một mạng vào giờ phút quan trọng.

Còn Kình Phong ở thành phố A xa xôi bấy giờ đang cùng đồng đội tập trung trong sân đấu mà ban tổ chức cung cấp, bắt đầu huấn luyện làm quen trước khi thi. Điện thoại được thống nhất chỉnh sang chế độ im lặng đặt trong túi đeo của mỗi cá nhân, nên anh không thấy ngay màn hình chớp tắt liên tục báo hiệu có cuộc gọi đến.

Cho đến khi kết thúc, bấy giờ đã là chạng vạng.

Hoàn thành một ngày tập huấn, mọi người đều mồ hôi nhễ nhại ra rìa sân nghỉ ngơi, thảo luận sôi nổi xem lát nữa sẽ đi đâu ăn cơm. Thành phố A có rất nhiều món ăn nổi tiếng đặc sắc, ăn nhiều cơm canh thanh đạm của thành phố H rồi, họ muốn đổi khẩu vị xem sao.

Kình Phong không kén ăn, vừa nghe họ bàn tán vừa dùng khăn lau tóc, cúi đầu mới chú ý thấy đèn thông báo của điện thoại sáng lên. Mở khóa màn hình xem, một chuỗi cuộc gọi nhỡ dọa anh nhảy dựng.

Ở giữa còn được xen lẫn một dòng tin nhắn wechat: Anh Phong cứu với!!! o(╥﹏╥)o

“…”

Đã quen với những suy nghĩ khác người và tính cách hay sốt sắng của cục cưng Chu, phản ứng đầu tiên của Kình Phong là: Cứu cậu con khỉ.

Nhưng lý trí vẫn xúi giục anh hãy gọi lại, nhạc chờ vừa vang đã được người đối diện nhận, ngay sau đó, tiếng khóc đặc biệt của cục cưng Chu vọng đến khiến tâm trạng vốn đang bình tĩnh của Kình Phong trở nên sốt ruột:

“Anh Phong, làm sao đây hu hu hu, A Luân phải dọn đi rồi!”

Một bữa cơm tối ăn chẳng có mùi vị gì, đến tận khi về khách sạn, Kình Phong vẫn đang trong trạng thái hồn vía lên mây.

Diệp Luân dọn đi, đây quả thật không phải tin tốt gì; từ việc chung giường chuyển sang khác phòng, chênh lệch tâm lý không phải vừa đâu. Cảm giác ấy cứ như đang cầm nắm cát trong tay vậy, càng ra sức giữ chặt, sẽ mất đi càng nhanh.

Anh tự nhủ nhiều lần rằng đừng lo được lo mất như thế, nhưng lại không kìm được nghĩ: Tại sao lại quyết định vội vã và kiên quyết như vậy, có phải anh rời khỏi đã khiến Tiểu Diệp Tử tức giận không…

Hơn nữa thông báo vào buổi trưa, mà cả một buổi chiều cậu cũng không chủ động nói với mình. Ngược lại là Chu Dật xin nhờ giúp đỡ, chạy đến đánh tiếng trước, đó có phải là đang biểu đạt một cách khéo léo rằng cậu không vui, không bằng lòng…

Hoặc là hối hận.



Kình Phong càng nghĩ càng thấy trời như sụp đổ, càng đắn đo càng buồn bã, nếu không phải vì trong đội nghiêm ngặt quá, chắc anh đã không nhịn được bay ngay về, chặn người lại hỏi cho ra lẽ.

Nhưng khoảng cách xa xôi đã ngăn cản mọi thứ.

Cuối cùng anh chỉ ngồi lên mép giường một cách chán chường, cúi đầu vọc điện thoại, tìm ra cái tên được dán ngay lên đầu danh bạ, nhấn xuống.

Điện thoại nhanh chóng được nhận, sau tiếng “alo” nhẹ nhàng của Diệp Luân, hai người hai đầu đều không nói chuyện ngay. Bên tai chỉ còn mỗi tiếng hít thở rõ ràng của đối phương.

Một sự im lặng ngắn ngủi nhưng đầy tra tấn.

Kình Phong có rất nhiều lời níu kéo, nhưng anh đã quen ít nói, vào giờ phút quan trọng lại càng không biểu đạt được. Rối rắm thật lâu, chỉ hỏi: “Khi nào dọn?”

Diệp Luân gãi đầu, giọng điệu lạnh nhạt nghe không ra cảm xúc, cứ như đang nói chuyện của người khác vậy: “Đồ hơi nhiều, nếu dọn từ từ thì… tuần sau, hoặc tuần sau nữa…”

Vốn còn định hỏi: Anh về kịp không? Nhưng sắp nói ra lại sợ ảnh hưởng trạng thái thi đấu của đối phương, bèn mím môi không nói gì nữa.

Chờ thật lâu không nghe thêm gì, biết lời cậu muốn nói đã hết. Sau một khoảng lặng, Kình Phong hạ giọng: “Được, anh biết rồi.”



Cuộc đối thoại ngắn ngủi và không thành thật, đến tận khi cúp máy cũng chẳng nói được nội dung ý nghĩa gì. Hai bên cách xa nghìn dặm, cùng nhìn màn hình điện thoại tối đi, sâu thẳm trong lòng đều có cảm giác ấm ức vì không thể nói ra.

Chuyện đơn giản như tỏ tình mà thôi, tôi làm không tốt, cậu cũng làm không tốt.

Diệp Luân phiền muộn muốn hất giường, cũng giận mình nhát gan, và cả Kình Phong như hũ nút nữa, cậu cảm thấy có một cục tức nghẹn ngay giữa lồng ngực, làm cho toàn thân chẳng thoải mái chút nào.

Nhưng lại không biết làm gì hơn.

Có lẽ đây chính là tuổi trẻ nhỉ, vừa có trong tay một tương lai rộng lớn vô hạn, lại đi kèm với những nổi buồn bất đắc dĩ. Chua chua ngọt ngọt, trăm nghìn năm qua đi đều đong đầy hương vị của tình yêu.

Dù ngày nào Chu Dật cũng dốc hết sức níu kéo quấy rối, nhưng bánh xe thời gian vẫn đều đặn tiến về phía trước.

Diệp Luân dành một ngày không phải học nhiều để đến chỗ hậu cần của trường nhận chìa khóa, số phòng cũng được xác nhận: 608. Phòng phía Bắc cửa hướng Nam, sáng sủa thoải mái, tràn ngập ánh sáng, là một vị trí khá tốt.

Cũng là phòng bốn người, ba bạn cùng phòng khác học trong những khoa khác nhau. Lúc Diệp Luân lên lầu dọn vệ sinh thì gặp hai người trong đó, sau vài câu trao đổi đơn giản thấy cũng khá hợp, tuy không hoạt bát như nhóm ba người heo rừng nhưng cũng hào sảng, lạc quan lắm, tốt hơn gấp bao nhiêu lần mấy tên đàn anh năm ba hồi đầu.

Tiểu Diệp Tử đã bị tổn thương bởi những tên rác rưởi trong ký túc xá, bấy giờ rất cảm kích về điều này.

Do đã sắp cuối kỳ, việc học khẩn trương, bài tập cũng nhiều, nên mấy người trong phòng mới đều không quá tích cực với việc dọn nhà, thi thoảng có rảnh mới lấy vài thứ sang, kéo dài một tuần mà phòng 608 vẫn trống trải chẳng mấy hơi người.

Diệp Luân cũng thuộc dạng tiêu cực như thế, một là lười, hai là lạnh, ba là bận. Chớp mắt đã sắp đến lễ Giáng sinh, gối của cậu vẫn đang được đặt ngay ngắn trên giường Kình Phong, chưa đổi ổ.

Nhưng dọn nhà thì chậm được, còn mấy bữa tiệc chia tay phải sắp xếp sớm, nhân tiện tổ chức mừng hai dịp lễ luôn cho náo nhiệt, rồi đi hưởng thụ niềm vui cuối cùng của năm nay nữa.

Thời gian tiệc tùng được chọn vào đêm bình an, Diệp Luân là chủ xị, đã đặt sẵn chỗ trong tiệm cơm khá quen thuộc trước một tuần, hôm ấy tan học về sẽ qua thẳng luôn.

Sau cuộc điện thoại mười mấy hôm trước, cậu và Kình Phong cứ như rơi vào tình trạng gượng gạo quái lạ, hai bên đều không chủ động liên lạc nhau. Nhưng có cái loa phát thanh Chu Dật ở đây, không có chuyện gì trong phòng 319 qua được camera giám sát từ xa của đối phương cả.

Nên khi từ trong dãy phòng học ra ngoài, từ xa đã nhìn thấy một bóng người cao to quen thuộc trước cổng trường, Diệp Luân cũng chẳng bất ngờ.

Thay vào đó là nhịp tim bỗng dưng tăng tốc:

Kình Phong về rồi.

Cả bản thân cậu cũng khá ngạc nhiên, mới nửa tháng không gặp thôi mà lại nhớ nhung đến thế.

Trận đấu bên thành phố A cực kỳ thuận lợi, đội Đại học H biểu hiện xuất sắc, vừa vào trận đã dẫn đầu với tỷ số chênh lệch, khiến thầy huấn luyện cười không khép được mồm.

Trận cuối của đấu giao hữu đã kết thúc từ chiều qua, theo kế hoạch đã đặt ra, đội sẽ ở lại thành phố A qua lễ Giáng sinh mới về, xem như thả lỏng và cũng là phần thưởng sau trận đấu. Kình Phong có việc nên không chung vui với mọi người trong đội, anh đã đánh tiếng với huấn luyện viên từ trước rằng sẽ tự ngồi chuyến bay hôm nay về trường.

Bữa “tiệc chia tay” này cực kỳ quan trọng đối với từng thành viên của phòng 319, anh không muốn vắng mặt rồi phải để lại tiếc nuối gì.

Đêm bình an đúng vào cuối tuần, chuông tan học vừa vang, dòng người đã ùa ra từ các dãy nhà của trường học, cả sân trường như thất thủ.

Bốn người Chu Dật không học tiết cuối, bèn hẹn chờ Diệp Luân ở trước cổng trường.

Cậu chạy bước nhỏ sang chỗ họ, thấy Kình Phong hai tay trống không, tưởng anh đã về phòng ngủ nên cũng không nghĩ nhiều, bèn cười chào hỏi mọi người rồi cùng đi vào tiệm ăn.

Kình Phong không chủ động đến bắt chuyện, vẫn đút hai tay vào túi, chậm rãi đi phía cuối như thường ngày.

Diệp Luân lén liếc nhìn sang, thấy anh vẫn mang mang mặt ngầu, vừa yên tâm cũng có đôi chút mất mát khó tả. Sau những hành động kích tình đêm ấy, vốn tưởng mình sẽ trở nên đặc biệt hơn, quan hệ giữa hai người cũng sẽ khác đi… trên thực tế lại vẫn như cũ.

Tuy không phải ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, cũng chưa chắc sẽ am hiểu sâu sắc gì về câu chuyện về ngày lễ này, nhưng các thanh niên vẫn đầy nhiệt tình với Giáng sinh, suy cho cùng thì có lẽ chỉ vì muốn tìm dịp để vui chơi mà thôi, cần gì quan tâm là lễ nào, cứ ăn bữa cơm no nê rồi tính sau.

Cũng vì nguyên nhân này mà khu phố ẩm thực vốn khá đông đúc trở nên đông nghịt người vào đêm nay, mỗi tiệm ăn đều ngồi đầy những gương mặt thanh xuân phơi phới. Nếu không nhờ đặt phòng trước, e là dù đám 319 xếp hàng hai giờ đồng hồ cũng chẳng có bàn.

Thực đơn cũng đã được gọi sẵn, chỉ cần đủ người là mang thức ăn lên thôi. Năm người ngồi vào bàn, vừa ăn thức ăn vặt khai vị được cung cấp miễn phí, vừa thảo luận xem có nên chơi một ván game nhân lúc thức ăn chưa được dọn lên hay không.

Đề nghị này được nhất trí thông qua, mọi người vừa định lấy điện thoại thì cánh cửa phòng đột ngột bị gõ vang. Một nhân viên phục vụ ló đầu vào, tỏ ý xin lỗi rằng nước uống mà họ đã đặt trước không có nữa.

Hỏi kỹ mới biết, bên nhà cung cấp phụ trách bia nước cho tiệm ăn gặp chuyện đột xuất không giao được, nước uống còn lại trong tiệm không đủ, đêm nay khách đông, quả thật hết cách rồi. Ông chủ cũng nói hôm nay là tình huống đặc biệt, không cấm khách mang bia rượu thức uống bên ngoài vào, thế nên nếu cần, có thể tự sang siêu thị bên cạnh mua.

Trời không chiều lòng người, xảy ra chuyện ngoài ý muốn này cũng thường thôi, không có gì đáng trách cả. Mọi người đều tỏ vẻ thông cảm, nhân viên phục vụ cười đầy cảm kích, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi.

Nhưng tục ngữ nói đúng, không rượu bia sao thành tiệc, chuyện quan trọng như tiệc chia tay như thế, không có cồn đúng là không hợp lẽ chút nào. Diệp Luân rất có tự giác làm chủ xị, cậu đứng lên mặc áo khoác, nói với mọi người: “Các cậu chơi trước đi, để tôi mua.”

Người bên cạnh chưa kịp đáp thì Kình Phong đã nhanh chóng đứng dậy: “Tôi đi với cậu.”

Phương Vĩ vốn định giúp thấy thế thì thả lỏng người, kéo Chu Dật đang ngấp nghé ý đồ muốn theo, xua tay: “Trời lạnh, thức ăn nguội nhanh lắm, các cậu đi sớm về sớm.”

Diệp Luân gật đầu đáp lại, lần lượt cùng Kình Phong ra khỏi phòng.

Bấy giờ chỉ mới hơn sáu rưỡi, trời bên ngoài chưa tối hẳn, gió lạnh như chứa những mảnh băng vụn thổi rát cả mặt.

Diệp Luân dựng thẳng cổ áo lông nhung lên che đi nửa khuôn mặt, dù muốn nói chuyện thì giọng cũng bị chắn đi nhiều… thế là lười nói luôn.

Cậu không lên tiếng, tất nhiên chàng sinh viên Thể thao cũng không làm mất hình tượng, hai người cứ thế im lặng đi đến siêu thị. Nếu không phải vì cách nhau rất gần, thi thoảng cánh tay sẽ chạm trúng đối phương, thì sẽ khiến người ta hiểu lầm rằng họ là hai người xa lạ, chỉ tình cờ ở chỗ đi cùng đường mà thôi.

Siêu thị ở cách đó không xa, chẳng mấy chốc đã đến, Diệp Luân đi thẳng đến kệ bia, do dự xem nên chọn loại nào. Chọn qua chọn lại cảm thấy cũng tương tự nhau, bèn cầm bừa một lốc có nhãn hiệu trông khá quen, quay đầu thấy Kình Phong đứng ở cách cậu vài bước, cũng vươn tay cầm một lốc bia trái cây.

Diệp Luân đang định nhắc nhở lượng cồn của thứ này chỉ có mấy độ thôi, ngọt hệt như nước trái cây vậy, dù uống ứ bụng cũng chẳng say nổi… Nào ngờ Kình Phong như biết cậu muốn nói gì, giải thích trước: “Em và Chu Dật uống cái này.”

Tiểu Diệp Tử nghe thế sửng sốt, câu hỏi “tại sao” còn chưa được thốt ra, đối phương đã nhìn cậu với vẻ mặt không cảm xúc, nhưng lời dặn dò lại vô cùng nghiêm túc: “Đêm nay đừng uống bia.”

Dứt lời cũng không chờ Diệp Luân phản ứng đã nhận lấy bia trong tay cậu, mang thẳng ra quầy thu ngân tính tiền.

Lúc bước khỏi siêu thị, vị trí của hai người đã đổi cho nhau, trở thành Kình Phong xách bia đi vững vàng ở phía trước. Còn Diệp Luân vung tay đi thong thả theo phía sau, ngơ ngác nhìn chằm chằm tấm lưng thẳng của anh.

Diệp Luân đi rất chậm, cũng không biết có phải cố ý hay không mà luôn làm người phía trước thỉnh thoảng phải quay đầu tìm, sợ cậu chàng bị tên hung dữ nào bắt mất.

Dưới đêm tối lung linh, hai mắt anh sáng như sao trời, im lặng đấy, nhưng cứ lấp lánh mãi không thôi.

Diệp Luân lần nữa thừa nhận, tuy Kình Phong thật sự không biết ăn nói, nhưng ánh mắt anh lại như biết diễn đạt, qua những lần liên tục quay đầu, rõ ràng nó đang bày tỏ những lời quan tâm và để ý.

Điều này khiến cậu chợt nghĩ thông suốt, cứ chơi trò giận dỗi mãi chẳng ý nghĩa gì cả.

Rõ ràng cảm thấy không gặp một ngày như cách ba thu, ấy vậy mà cứ giả vờ lạnh nhạt, có nghĩa lý gì đâu chứ? Đúng là nực cười mà. Cả mấy bé nhóc mới tập tễnh học đi cũng biết, nếu nhớ một người thì phải hôn người đó một cái, nói để người đó biết.

Diệp Luân không nhịn được bật cười.

Cậu lắc đầu cười sự trẻ con và vô tri của mình, đã để lãng phí biết bao nhiêu thời gian như thế.

Thế là cậu quyết định thôi không phí hoài nữa. Hai tay đặt lên bên miệng, cất cao giọng hô: “Kình Phong!” Sau đó ngay khi đối phương quay đầu với vẻ khó hiểu, cậu đã chạy như bay đến kéo người rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh, choàng tay qua cổ anh trong bóng tối, ngửa đầu hôn lên.