Đẹp Quá Cũng Nguy Hiểm, Sinh Viên Thể Thao Cần Cẩn Thận

Chương 46: Cách sử dụng poster chính xác (1)




Đôi khi, tắm một lần nước nóng còn quan trọng hơn ăn một bữa thịnh soạn.

Nước chảy qua từng nơi trên cơ thể xua tan những dơ bẩn và mệt nhọc, sau khi ra ngoài thì thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tinh thần tỉnh táo hẳn.

Diệp Luân tắm rất nhanh, lau khô người, mặc quần cộc và áo ba lỗ sạch sẽ, ra phòng tắm và bất ngờ phát hiện Kình Phong không ở trong phòng.

Nghĩ có lẽ anh có việc phải ra ngoài, Diệp Luân cũng chẳng để ý, bèn đi đến cửa sổ đang đóng chặt, mở ra một khe nhỏ để gió đêm mát mẻ thổi vào, cuốn đi hơi nước còn đọng trên tóc.

Đêm tối luôn mang đến cảm giác thư thái và yên bình, cũng sẽ khiến những mệt nhọc của bắp thịt trở nên rõ ràng hơn. Di chứng sau khi tạo dáng cả ngày đã bắt đầu xuất hiện, cậu đứng trước cửa sổ xoay cổ, cảm thấy đã khỏe hơn rồi bèn giơ cao tay vươn vai một cái.

Thế là khi Kình Phong vừa đẩy cửa, đập vào mắt là một đường cong cơ thể tuyệt đẹp.

Rất nhiều người sẽ dùng “mèo” để hình dung người yêu mình, vì từ này chứa ý “cao quý” và “biếng nhác”. Nhưng khoảnh khắc ấy, Kình Phong không nghĩ đến mèo, mà là một chàng thiên nga đang nghễn cổ kêu.

Vì Diệp Luân đang đứng, tất nhiên cơ thể sẽ kéo căng ra như đang vươn người lên vậy; hai cánh tay cậu giơ cao, áo bị nhấc để lộ phần eo thon thả dẻo dai, đường cong uyển chuyển như đang tỏa sáng lấp lánh giữa màn đêm tối tăm.

Động tác cực kỳ tao nhã, dứt khoát lại đầy phóng khoáng, cứ như một điệu múa, rồi lại giống một bức tranh, khiến Kình Phong bỗng chốc nhìn đến sững sờ, đứng ngoài cửa quên mất động tác tiếp theo của mình là gì.

Diệp Luân nghe tiếng nên xoay người trước, vừa định hỏi sao anh ra ngoài thì điện thoại trên bàn đột ngột vang lên. Nghe tiếng chuông biết ngay là mẹ, Tiểu Diệp Tử không dám trì hoãn, vội vã bắt máy, lễ phép báo bình an.

Cậu kéo chiếc ghế bên cạnh, ngồi vào bàn nhận điện thoại, không chú ý thấy Kình Phong đã đặt cái gì đó vào ngăn tủ phía sau, sau đó thì lặng lẽ cầm áo thay vào phòng tắm.

Diệp Luân liếc nhìn cánh cửa đang dần khép lại, bĩu môi. Tuy đã quen tính ít nói của đối phương, nhưng anh cứ ngậm miệng im lặng như thế sẽ khiến người ta không rõ ý, cảm giác không chắc chắn lắm.

Lần tắm này của Kình Phong khá dài.

Tắm hai lần, tóc cũng gội hai lần, cả sữa tắm cũng chà hai lần mới rửa sạch được lớp trang điểm trên toàn thân. Anh giơ cánh tay lên ngửi, cứ cảm thấy còn mùi của dầu ô liu, thế là lại tắm thêm năm phút nữa, bấy giờ mới hài lòng.

Hết cách, là chàng trai tục tằng thường làm bạn với “mùi mồ hôi”, anh rất khó chấp nhận người mình cứ thơm tho như vậy.

Đánh răng, ra khỏi phòng tắm, trong phòng đã không còn tiếng nói chuyện điện thoại nữa.

Đầu tiên, anh đi đến chỗ giường của Chu Dật, thấy trống không, bấy giờ mới dời mắt nhìn cái đụn cao cao đang ngủ dựa vào tường trên giường mình.

Tiểu Diệp Tử xoay mặt vào trong, hướng mông ra ngoài, chỉ để lại cho anh tấm lưng thon và cái ót bồng bềnh. Dáng vẻ chẳng hề động đậy này trông cứ như đã ngủ rồi.

Gạt ai đây?

Kình Phong cười thầm, mới mấy phút đâu, dù ngủ ngay cũng không nhanh như vậy.

Nhưng anh cũng không định vạch trần lớp ngụy trang của cậu chàng: thích ngủ phải không? Vậy thì cố diễn đến nơi đến chốn mà ngủ nhé, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng dậy, không thì để sói xám bắt được là đánh mông đấy.

Hơn nữa còn là “đánh mông” theo các loại ý nghĩa luôn.

Do tóc rất ngắn nên khô cũng nhanh, chỉ sờ vài cái đã khô một nửa rồi. vắt khăn lên lưng ghế đối diện, Kình Phong đá dép sau đó bò lên giường, chui vào ổ chăn.

Dù chiều ngang có thêm bao nhiêu thì giường đơn vẫn là giường đơn, không nhét vừa hai tấm chăn dày. Nên kể từ khi vào đông, hai người đều đắp cùng một chiếc chăn, ngày thường đều rất đàng hoàng, chưa từng xảy ra vấn đề gì cả.

Hôm nay cũng như mấy ngày thường, hơi lạnh tràn vào từng ngõ ngách, theo Kình Phong chui vào chăn khiến Diệp Luân run lập cập, nổi một lớp da gà. Nhưng chút lạnh này không là gì cả, với nhiệt độ trên người Kình Phong, chẳng mấy chốc sẽ ấm lại ngay thôi, đây cũng là nguyên nhân mà Diệp Luân đắn đo cả buổi trời và cuối cùng vẫn không đổi giường. Cậu không nỡ xa máy sưởi hình người là chàng sinh viên Thể thao này.

Nhưng tục ngữ nói đúng, ham của rẻ thì phải trả giá lớn. Diệp Luân quấn chặt chăn, đang định thôi miên mình mau ngủ đi thì phía sau chợt vang lên tiếng sột soạt, sau đó “máy sưởi to” của cậu tự dựa đến gần, cúi đầu thổi hơi lên gáy cậu.

Diệp Luân như bé động vật bị dọa, phản ứng đầu tiên không phải bỏ chạy, mà là nhắm mắt giả chết.

Hành động này quá đáng yêu, Kình Phong khẽ cười ở nơi cậu không thấy, không định bỏ qua mà thuận thế hôn lên nơi vừa thổi ban nãy, sau đó dịch chuyển sang bên cạnh, hôn tiếp lên bờ vai lộ ra của cậu.

Hô hấp của anh rất nhẹ, hôn cũng khẽ, cứ như một chiếc lông vũ phớt qua vậy, vừa mềm vừa tê, trong tê lại hơi ngứa, ngứa từ ngoài da vào thẳng trong tim, khiến Diệp Luân cố gắng thế nào chăng nữa cũng không kìm nén nổi, cậu bật cười, oán trách: “Đừng quậy nữa… nhột quá.”

Kình Phong đổi hôn sang cắn, dùng răng cắn lên phần da trắng nõn dưới môi mình, nói không rõ chữ: “Ai quậy?”

Diệp Luân không phải Khỉ Còi, không dễ bị dọa bởi giọng điệu nguy hiểm của anh, cậu dứt khoát không giả vờ ngủ nữa, bèn xoay người nhìn anh, chỉ trích với giọng nghiêm túc: “Giả sói đuôi to gì nữa, lương tâm của cậu không biết đau à, chiếc giường này ngoài cậu ra thì còn người khác… ư!”

Lời sau đó đã và lại một lần nữa không nói ra được.

Như đã chờ đợi giờ phút này từ lâu, Kình Phong nghiêng đầu ngậm cánh môi cậu.

“Ưm ưm…” Cả buổi tối bị cùng một người dùng cùng một cách không có kỹ thuật chút nào chặn miệng ba lần, Diệp Luân vốn hơi nóng tính suýt đã nổ tung thành quả bom khinh khí phía chân trời.

Ông nội cậu, có thôi không hả!

Bé thỏ Diệp xù lông rồi, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, dù đang nằm trên giường cũng phải phát huy trọn sự năng động của mình, cậu huơ tay múa chân tiến hành một đợt lên án và chống cự hành vi hoang dại của kẻ địch.

Dù hành vi đáng yêu thế này chẳng xi nhê gì với sinh viên Thể thao da dày thịt chắc cả, nhưng nếu bị đấm cùng một vị trí cũng sẽ đau. Anh quyết định cho cậu chàng “biết mặt” một chút. Thế là không biết vì sao, Diệp Luân lại mơ màng gối lên cánh tay Kình Phong, bị đối phương kẹp chặt trên vai.

Nhìn nghiêng, nửa người trên của cậu đã bị kìm chặt, muốn giãy giụa cũng không còn cách nào nữa, chỉ có thể đáng thương ngửa mặt đón nhận nụ hôn.

Thế mà vẫn chưa hết. Bàn tay thô ráp của sinh viên Thể thao luồng vào trong chăn, men theo đường cong xinh đẹp nơi eo rồi bóp chặt cánh mông tròn trịa trong tiếng thở dốc kinh ngạc của Diệp Luân, sau đó thì vừa xoa vừa nắn cứ như nhào bột vậy, làm cho gò thịt mềm mại trắng trẻo bị nặn ra đủ loại hình dạng chỗ lòi chỗ lõm.

Đây… đây đúng là… xấu hổ quá đi mất!

Tiểu Diệp Tử đỏ bừng mặt, phát ra tiếng kêu trong cổ họng như bé động vật, nghe cực kỳ đáng thương. Nhưng Kình Phong lại chẳng hề để tâm, thậm chí động tác trên tay còn ra sức hơn, làm Diệp Luân sốt ruột đến mức máu dồn lên não, không quan tâm gì nữa, chỉ biết há mồm cắn lên môi anh.

“Shh…” Kình Phong không tránh kịp nên bị cậu cắn một cái, tuy không chảy máu nhưng vẫn đau.

Anh vươn đầu lưỡi liếm lên chỗ vết thương, hơi nhướng mày, nói lời mập mờ: “Không ngoan, phải phạt.”

Sau đó Tiểu Diệp Tử hoảng sợ cảm thấy mông mình lành lạnh, Kình Phong chẳng nói chẳng rằng đã tuột quần lót của cậu xuống.

Nếu ý thức được thực thể hóa, thì giờ phút này, có lẽ bé thiên sứ và bé ác ma trong đầu Diệp Luân đều có cùng một phản ứng, đó là bưng cái đầu to thét chói tai: Á á á á á á!

Nếu giọng nói được thực thể hóa, thì có lẽ tiếng hét thảm này sẽ khiến cả dãy ký túc xá này đều nghe được.

Nhưng từ đầu đến cuối chỉ là ý thức thôi, bất kể linh hồn có cuộn trào đến đâu, ngoài mặt Diệp Luân vẫn cực kỳ bình tĩnh. Không, nói chính xác hơn là cậu “chết máy” rồi.

Cậu chớp đôi mắt sũng nước, gương mặt xinh đẹp đầy hoang mang, cả buổi trời mới bật ra được một chữ: “Móa…”

Không biết người khác nghĩ thế nào, dù sao thì Kình Phong cảm thấy tiếng mắng này đáng yêu cùng cực, chứa đầy kiêu căng và phô trương, khiến anh không kìm được cúi đầu thè lưỡi xâm chiếm khoang miệng thiếu niên một lần nữa, tay trái cũng bóp nắn phần thịt trên bờ vai lõa lồ.

Không có lớp vải ngăn cách, cảm giác trên tay sướng bất ngờ, mịn màng như rau câu, còn đàn hồi hơn rau câu nữa, từng tế bào đều đang gào thét vì chưa thỏa mãn.

Anh muốn thêm một bước nữa.

Anh muốn nhiều hơn nữa…

Gần như vắt kiệt sức lực để tự kiểm soát mình, bấy giờ Kình Phong mới tách khỏi người Diệp Luân. Anh thở dốc một cách khó khăn, như đang nỗ lực đè nén điều gì, giọng trầm thấp đến mức nói không nên lời, thậm chí chỉ mấy chữ thôi mà cũng lạc giọng, nhưng đang trong trạng thái hưng phấn và căng thẳng cực độ nên chẳng ai chú ý đến chi tiết này.

Anh hít sâu vài lần, vừa nhổm người dậy vừa thì thào: “Tôi đi tắt đèn… Nếu không muốn, cậu sang giường của Chu Dật ngủ.”

Diệp Luân chậm chạp không lên tiếng. Cậu cũng đang thở dốc, hai môi sưng đỏ, mi mắt khép hờ, bóng lưng cao to của sinh viên Thể thao trở nên nhòe đi trong mắt cậu.

Cậu ngơ ngác trọn mười giây mới hiểu lời đối phương nói có ý gì, thế là giật nảy mình, chuông cảnh báo trong đầu vang lên, nhắc cậu không có nhiều thời gian đâu… Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun… chạy mau đi người anh em… Chạy cái con khỉ mốc ấy…

Tiểu Diệp Tử dở khóc dở cười, khâm phục bản thân mình lắm, đã là lúc nào rồi còn nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này chứ.

Nếu đổi một người sức chiến đấu kém, cậu có lòng tin sẽ đấu một trận oanh liệt, nhưng đối mặt với Kình Phong, cậu tự biết mình chẳng có chút phần thắng nào, nghĩ qua nghĩ lại vẫn nghiêng về: Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Thế nên Kình Phong tắt đèn trên đỉnh, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ ở góc tường, sau đó lại cầm đồ trong ngăn tủ ra, vừa quay đầu đã thấy bé thỏ con của anh đang nhũn cả tay chân bò dậy, định trốn sang giường đối diện.

Cậu quỳ sấp trên giường, tất nhiên phần eo sẽ hơi ưỡn xuống, hông và mông thì nhếch rõ cao, nếu phía trên có đuôi, chắc sẽ còn run rẩy vài cái.

Chăn gấm trượt xuống theo động tác nhổm dậy, gió lạnh thổi qua, Diệp Luân mới muộn màng nhận ra mông mình bấy giờ còn đang lõa lồ bên ngoài, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vội vươn tay kéo quần lót lên lại.

Kình Phong im lặng đứng bên cạnh, không lên tiếng, chỉ nhìn cậu dùng một tay chống đệm giường, tay kia thì kéo, tạo ra tư thế cực kỳ quyến rũ thế nhưng chủ nhân của nó lại chẳng hề hay biết, anh không nhịn được thở dài:

Ăn hay không? Đây vốn không phải vấn đề.

Diệp Luân vừa sờ trúng ga giường của Chu Dật, công tác trốn chạy mới tiến hành dang dở thì chợt nghe tiếng bước chân đến gần, chiếc quần lót vừa mặc được một nửa lại bị kéo xuống khỏi ranh giới an toàn. Cậu tức giận “này!” một tiếng tỏ ý lên án, xương cụt lại bị vô duyên vô cớ hôn một cái.

Kình Phong bắt lấy mắt cá chân của cậu, dáng vẻ nghiêm túc: “Hết giờ rồi.”

What?!

Diệp Luân bị kéo ra sau, cơ thể không giữ được thăng bằng nên nghiêng mặt nằm thẳng lên gối, nghĩ trong cơn xây xẩm: Cậu mẹ nó nói có thời hạn bao giờ?!

Tất nhiên Kình Phong sẽ không giải thích, cũng lười giải thích, anh rất dễ bộc lộ bản tính bị che giấu kín kẽ của mình trước mặt Tiểu Diệp Tử, vừa lưu manh vừa hoang dại, giống hệt một con sói ngoài thảo nguyên nhịn đói đã lâu, khó khăn lắm mới bắt được một con mồi, chỉ muốn được ôm vào lòng liếm cả ngày trời rồi nhấm nháp thật chậm.

Động tác ngã sấp quá mạnh khiến lưng cậu cuộn lại theo thói quen, lộ mảng lớn sống lưng ra ngoài. Vóc người cậu rất đẹp, thon thả nhưng không yếu ớt, có một lớp cơ mỏng bên trên, mịn màng và đàn hồi, phần xương sống ở giữa hõm xuống tạo thành một đường hõm thẳng.

Tất nhiên, thứ khiến người ta thèm khát nhất là vòng eo dẻo dai kia.

Cảnh tượng Diệp Luân đứng bên cửa sổ vươn vai cứ bồi hồi mãi trong đầu Kình Phong, luôn xuất hiện trước mặt anh. Rõ ràng anh chỉ liếc nhìn thoáng quá, nhưng kỳ lạ thay, lại có thể nhìn thấy rất nhiều chi tiết nhỏ.

Đường cong tuyệt mỹ đó tựa như một vết dao khắc trên tim, không đau nhưng ngứa, ngứa lắm, còn gây nghiện hơn cả thuốc phiện, khiến Kình Phong chẳng tài nào kiềm chế được, khi Diệp Luân định chống đệm giường bò dậy, anh cúi đầu cắn một cái lên hông cậu.

“A…” Tiểu Diệp Tử bỗng dưng bị cắn thì hoảng hốt hô một tiếng, toàn thân như bị điện giật, tức thì mềm nhũn ngã lại xuống.

Eo lưng là vùng nhạy cảm của cậu, không thể chịu được bất kỳ sự trêu ghẹo nào, không biết Kình Phong cố ý hay tình cờ chạm trúng, anh nhấn giữ bả vai cậu, nghiêng người đè lên.

Được bao phủ bởi cơ thể nóng bỏng, Diệp Luân cảm thấy eo bị kéo cao ngang bằng vai, Kình Phong thì nằm nhoài trên người cậu triền miên hôn liếm, cảm giác ướt át dần lan rộng ra khắp lưng, để lại những vệt nước đầm đìa bóng loáng.

Anh hôn từng nơi một, không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào như đang hưởng thụ bữa tiệc ngon lành nhất, lưu luyến không rời, trông vừa dâm loạn lại đầy quyến luyến. Từng cơn tê dại như ngọn sóng xô thẳng vào thần kinh nhạy cảm của Diệp Luân.

Nó khiến cậu sướng đến mức toàn thân run lẩy bẩy, rồi không nén được muốn bật khóc. Nước mắt sinh lý ứa đầy hốc mắt, tràn ra chảy xuống làm đuôi mắt cậu thêm ướt át, trông càng yếu ớt bất lực hơn.

Cậu cảm thấy vật đang cương cứng đặt trên gò mông mình ngày một to, ý thức được nguy hiểm nhưng lại không tránh nổi, chỉ có thể nói với vẻ mê mang: “Kình Phong… đừng…”

Giọng mũi đầy cám dỗ, khiến chàng sinh viên Thể thao si mê đến mức không dằn được suy nghĩ muốn nhìn thấy vẻ mặt cậu lúc này.

Sau màn tra tấn dịu dàng, cuối cùng Kình Phong nắm phần eo mềm mại của Diệp Luân, xoay người cậu nằm ngửa.

Tiểu Diệp Tử vẫn hơi mơ màng nhưng chưa quên ngượng ngùng, cậu có linh cảm rằng mình lúc này không được gặp ai cả, định nâng tay che mặt nhưng tất nhiên không thể như mong muốn.

Cơ thể rắn chắc đầy nam tính chen ngang vào giữa cặp đùi thon dài của cậu, từ trên cao nhìn xuống, không bỏ sót chi tiết nào. Cậu nằm dưới bóng râm mà đối phương tạo ra, không giãy thoát được, mỗi một biểu cảm đều bị lộ rõ.

Ngực và má ửng đỏ, đôi môi ướt át khẽ mở, mái tóc rối tung, trông nhếch nhác và đôi chút tủi thân khiến người nhìn đau lòng, cũng khiến người nọ muốn ra sức bắt nạt cậu hơn nữa; ngũ quan xinh đẹp trở nên sinh động khi được phủ lên sắc thái sung sướng, mỗi lần thở ra là một tiếng khóc than: Đừng mà… Nhưng mỗi lần chớp mắt đều như đang khát khao: Cho nhiều hơn nữa đi.

Diệp Luân như thế vừa mâu thuẫn lại chân thành, ngày thường rất hiếm thấy, vừa yếu ớt như báu vật, rồi lại đẹp như một bức tuyệt tác.

Kình Phong đè lên người cậu, ngắm nhìn thiếu niên như tranh vẽ thật lâu, chợt gọi cậu với giọng trầm khàn: “Tiểu Diệp Tử.”

Diệp Luân không rõ ý anh, ngửa đầu nhìn, ánh mắt hoang mang hỏi: Sao?

Không biết nhớ đến điều gì, gương mặt sinh viên Thể thao dần trở nên thâm sâu khó lường. Anh cúi đầu hôn lên má Diệp Luân, sau đó vừa thẳng lưng nhổm lên vừa nói câu đầy thâm ý: “Cậu từng hỏi tôi, muốn ảnh chụp lõa thể của cậu làm gì?”

Tim Diệp Luân giật nảy, chợt có một suy đoán quá mức chịu đựng, điều này khiến máu nóng của cậu dồn thẳng lên đầu, ngượng đến mức suýt ngất.

Kình Phong lại không có ý định dừng lại.

Anh kéo áo ngủ lên cắn giữ, hai mắt sắc bén như ưng nhìn thẳng vào mắt của Diệp Luân, tay trái chậm rãi nhưng đầy quả quyết cầm và chà xát lên xuống vật phía dưới của mình.

Giờ phút này Diệp Luân đã quên đi cách thở, cậu mong rằng mình có thể mất đi thính giác, nhưng giọng nam gợi cảm ấy vẫn xuyên thẳng qua màng nhĩ, rót vào trái tim đang nóng chảy của cậu.

“Bây giờ tôi sẽ cho cậu biết.”