Đẹp Quá Cũng Nguy Hiểm, Sinh Viên Thể Thao Cần Cẩn Thận

Chương 40: Tôi có thể vẽ chim to của cậu thành con rùa không (2)




Sở dĩ Kình Phong nói thế là có ý thăm dò, vì tình huống hôm nay rất đặc biệt.

Đây là một nơi khép kín, không có bạn cùng phòng ồn ã, chỉ có hai người họ với nhau; bầu không khí vừa đủ, rất ấm áp, chứa chút quyến luyến khiến người ta mơ màng muốn ngủ, muốn buông bỏ mọi đề phòng và phán đoán.

Bỗng dưng Kình Phong không muốn che giấu nữa. Anh muốn biết suy nghĩ của Diệp Luân.

Bao lâu nay, trước cám dỗ như có như không rồi lại như thật như giả của Tiểu Diệp Tử, anh vẫn luôn áp dụng chính sách cơ bản đó là né tránh, tránh được bao xa thì cứ tránh. Dần dà cũng thấy vất vả và hoang mang…

Như vậy có ích thật sao?

Nhưng mình vẫn còn thích cậu ấy lắm.



Mà suy cho cùng, sở dĩ anh chọn cách lùi bước, nguyên nhân quan trọng là vì không biết tính hướng của Diệp Luân.

Ai sáng suốt đều nhìn ra quan hệ giữa hai người họ khá tốt, thậm chí đôi khi còn thân hơn cả Chu Dật đã chơi với cậu hai năm, điều này đã nhiều lần khiến cục cưng Chu ganh tỵ, khóc hô “A Luân nhà tôi bị cuỗm đi rồi”.

Nhưng sự tiếp xúc da thịt mờ ám này thì nói rõ được vấn đề gì?

Thái độ của Diệp Luân luôn tự nhiên và thẳng thừng, khiến người ta nhìn chẳng đoán được.

Rốt cuộc cậu chỉ xem anh là “anh em tốt”, là tình bạn giữa những chàng trai thẳng sắt thép; hay vì cũng có rung động nên mới để mặc những đụng chạm tiếp xúc từ bản năng?

Kình Phong bức thiết muốn biết những điều này. Tóm lại chỉ một câu thôi: rốt cuộc Tiểu Diệp Tử có chấp nhận đàn ông không?

Có một sinh viên Thể thao không biết trời cao đất rộng muốn làm bạn trai cậu đó.

Nhưng anh không hỏi được, cũng không dám hỏi, sợ rằng vừa mở miệng thì con thuyền tình bạn sẽ đâm sầm vào tảng băng, thế nên chỉ có thể đổi cách thăm dò khác.

Nếu cậu muốn vẽ lên bên hông tôi, thậm chí vẽ lên “chim” tôi cũng được, tự đến đây cởi quần của tôi đi.

Câu này cực lộ liễu, dù Diệp Luân có chậm hiểu đến mấy cũng cảm nhận được: Kình Phong đang trêu ghẹo mình?

Nhưng sao cậu ấy lại trêu ghẹo mình?

Tiểu Diệp Tử không rõ, trước đây anh sợ tránh còn không kịp, sao hôm nay lại như thay đổi thành người khác vậy.

Trở nên hùng hổ, hung hăng, làm cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.

Diệp Luân chợt do dự muốn rút lui, vậy có cần vẽ không đây? Dù bỏ chạy giữa chừng cũng không ai cười cậu cả.

Nhưng thua trận chứ không thua khí thế, vào giây phút quan trọng, cậu nhớ ra kế hoạch quyến rũ của mình. Không đúng, Kình Phong mới phải là người bị vỡ khiên chắn đề phòng, là người tháo chạy mới đúng, phải là mình chiếm thế mạnh, sao có thể thua cậu ấy được?

Huống chi chỉ cởi quần thôi. Diệp Luân chẳng thấy gì.

Giữa các chàng trai thân thiết đừng bảo cởi quần, dù có sục giúp nhau cũng chẳng kỳ lạ, từ nhỏ đến lớn có ai chưa chạm qua “chim” của mình hoặc “chim” của người khác đâu.

Cũng đều là một cây xúc xích hai quả trứng, còn biến được ra gì mới mẻ nữa chứ?

Đừng sợ, cứ tới luôn đi! Tiểu Diệp Tử thầm cổ vũ mình: “E hèm, gì nhỉ, cậu tự nói đó nhé, tôi không khách sáo đâu.”

Nhìn dáng vẻ sốt sắng của cậu, ai không biết còn tưởng muốn ăn thịt người luôn. Kình Phong không nén được cười, vuốt cằm: “Tới đi.”

Đối thủ bình tĩnh như vậy khiến Diệp Luân dần nhận thấy phản ứng mình hơi quá.

Cậu gãi đầu muốn thả lỏng lại, dần nghiêng người đến gần sinh viên Thể thao. Ánh sáng không đủ, như một ống kính quay chậm kéo dài chuỗi động tác.

Vạt dưới của chiếc áo ba lỗ đen bằng bông vải rất dài, Diệp Luân thử cuộn nó lên, tay không đủ linh hoạt nên chẳng mấy chốc lại trượt xuống. Cậu không nghĩ nhiều, chỉ vén một góc kéo lên với vẻ mặt tự nhiên, ra lệnh cho Kình Phong: “Cắn lại.”

Anh không từ chối. Chỉ là hai mắt u ám hơn, nhìn chằm chằm mặt cậu, hé môi cắn áo.

Không biết vì sao, Diệp Luân cảm thấy vẻ mặt anh hơi dữ tợn, cứ như một con sói hoang ngoài thảo nguyên đang há mồm cắn vào con mồi, mặc do chất dịch bên trong phun tung tóe làm ướt người, hoang dại và phóng túng, buông thả lại huênh hoang, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.

Thiếu niên hoảng hốt dời mắt đi, nào ngờ nhìn thấy phần bụng với những khối cơ bắp chỉnh tề xinh đẹp đang phập phồng theo từng nhịp thở. Làn da ngăm khỏe khoắn, đầu v* ẩn dưới lớp vải đen lập lờ hiện ra, gợi cảm đến cùng cực.

Trong đầu như có từng hồi pháo hoa đang nổ mạnh, rối tung cả lên, sau đó Diệp Luân đã không còn nhớ rốt cuộc mình làm sao nữa, khi hoàn hồn lại, lưng quần của Kình Phong đã bị kéo ra, để lộ quần lót tứ giác màu xám truyền thống đóng vai trò túp lều, chứa một vật khổng lồ tuy đang say ngủ nhưng trông vẫn khá dữ tợn.

Dù ngày thường thấy nhiều, nhưng khi bản thân tự tay cởi thì sự kích thích ấy vẫn quá lớn, đã không tài nào dùng ngôn ngữ để diễn tả nổi cảm xúc xấu hổ lúc này nữa.

Tiểu Diệp Tử chợt ngây ra, hai má nóng phừng như muốn bóc khói, bỗng chốc không nhớ rằng rốt cuộc mình muốn làm gì. Chỉ ngơ ngác nhìn lớp vải cuối cùng nọ, đầu dừng hoạt động, chỉ nghĩ:

Mặc giống như mình, hình như cùng nhãn hiệu kiểu dáng… nhưng lớn hơn một số…

Có nên cởi không? … Tự dưng đi cởi làm gì, làm như không có vậy…

Nhưng vóc người này đẹp thật… đi quay phim được luôn…



Diệp Luân rơi vào sự hỗn loạn không biên giới, Kình Phong chờ đến mức đầu đầy mồ hôi, đành lên tiếng nhắc nhở: “Tiếp tục đi.”

Thiếu niên nhìn anh với ánh mắt mơ màng, sau đó lại cúi đầu, vô thức vươn tay đặt lên. Vừa tiếp xúc, con rồng khổng lồ nọ dường như giật mạnh một cái.

Rất khó hình dung cảm giác trong tay lúc này, nhiệt độ quen thuộc, nhưng kích cỡ hoàn toàn xa lạ, không đến nỗi một bàn tay cầm không được, nhưng chiều dài và chiều ngang vẫn khiến người ta ngưỡng mộ lắm.

Người anh em có phải dân châu Á không vậy? Diệp Luân kinh ngạc lắm, nhưng cùng là nam, chẳng mấy chốc cậu đã nhận ra vấn đề.

Linh hồn vốn bay ra đột nhiên quay về, IQ tỉnh giấc, Tiểu Diệp Tử không hoảng hốt nữa, còn hơi vui, khẳng định rằng: “Cậu cương rồi.” Bất kể có được ông trời thương cỡ nào thì trạng thái mềm cũng không đến mức ghê gớm như vậy.

Kình Phong lại cực kỳ thẳng thắn, chuyện rành rành ra đó, giấu cũng chẳng được.

Huống chi không có gì hay để giấu, cương là tất nhiên, không có phản ứng mới lạ đó.

“Bản năng đàn ông.” Anh cắn vạt áo với vẻ mặt điềm nhiên, hỏi ngược lại với giọng lúng búng: “Vẽ nữa không?”

Con trai với nhau nhàm chán lắm, cái gì cũng đòi so, so thể lực, so kích cỡ, so sức bền, ai đầu hàng trước thì thua; và cũng thế, ai cương trước nghĩa là đã rơi vào thế yếu.

Diệp Luân tự nhận mình “cao hơn người khác một bậc” bấy giờ cực kỳ tự tin, nói gì cũng chẳng sợ nữa. Bút lông xoay một vòng trên ngón tay, mở nắp ra: “Vẽ chứ, vẽ chim to của cậu thành con rùa.”

Kình Phong nhướng mày cực đẹp trai, dáng vẻ “tới đi”.

Thế là Diệp Luân không chần chừ nữa.

Cậu chưa dám kéo ra vật che chắn cuối cùng, điều này khiến bé sói con thở dài một tiếng đầy tiếc nuối, còn Tiểu Diệp Tử thì thông minh vờ như không nghe thấy. Đặt bút xuống phần eo dưới ngay phía trên lớp vải màu xám, vẽ một đường cong trên phần da lộ ra, đầu tiên là một cái đầu to, sau đó là cái cổ vươn dài, cuối cùng đến mai rùa hình tròn, phía trên còn dùng bút móc vài nét đơn giản nhìn như bát quái.

Cậu vẽ rùa thật nhỉ. Kình Phong hăng hái nghĩ.

Tuy hơi xấu… móng vuốt còn huênh hoang như đang vén mép quần lót ra, không đủ vị trí vẽ, thế là dứt khoát vẽ đè lên luôn.

Cảm giác cứ như con rùa đang nằm nhoài lên hông quần Kình Phong, đề phòng đũng quần anh rơi xuống vậy, chẳng những trông kỳ lạ mà còn hơi buồn cười.

Vẽ xong nét bút cuối cùng, Diệp Luân thẳng người lên thưởng thức hồi lâu, lắc đầu trầm trồ: “Nhiều năm không vẽ rồi, hơi lạ tay nhưng cũng còn hình dáng cơ bản. Nếu cậu thích thì chờ tôi luyện tập xong sẽ vẽ thêm một con đáng yêu hơn nữa cho cậu.”

Kình Phong cúi đầu liếc nhìn, lười phản bác lại câu “nếu cậu thích”.

Anh chỉ muốn cởi luôn cái thứ này xuống, mặc lên người cậu chàng đang tạo nghiệp này.

Chắc chắn hình ảnh đó sẽ đẹp lắm đây, nghĩ thôi máu đã sôi sùng sục rồi.

Nhả vạt áo đang cắn ra, cuối cùng Kình Phong cũng ngồi thẳng người, cơ ngực săn chắc căng ra tràn trề sức mạnh. Anh khẽ giọng hỏi: “Hài lòng chưa?”

“Hưm… cũng thường thôi…” Diệp Luân đắm chìm trong niềm vui sáng tác nghệ thuật, không nhận thấy được bầu không khí nguy hiểm, còn vươn tay chọt lên đầu rùa: “Cảm thấy chỗ này không hài hòa lắm, chắc do vẽ to quá…”

Cho cậu vẽ là tốt rồi, còn ý kiến nhiều như vậy…

Kình Phong nhướng mày, lười nghe thêm nữa. Anh nâng tay túm cổ tay Diệp Luân, kéo cậu đến chỗ mình trước khi Diệp Luân kịp phản ứng.

“Ái da!” Tiểu Diệp Tử không kịp đề phòng, mất trọng tâm khiến toàn thân cậu ngã vào phần eo của Kình Phong, cậu vừa ngước lên, chống cánh tay trên đất định bò dậy, nhưng bất đắc dĩ ở chỗ cả vai và eo đều bị người nọ giữ chặt từ phía sau, cậu không ra sức được, chỉ có thể nằm rạp xuống thảm, cứ như một bé rùa bị lật vậy, chẳng động đậy được gì.

“Đm, cậu làm gì vậy…”

Diệp Luân bất mãn hô, nhưng không dám to tiếng, sợ sẽ khiến mẹ trong phòng nghe thấy.

Nói đoạn, cậu lại bắt đầu nghiêng người giãy giụa, nửa người trên chống lên được một nửa thì thấy phần vai nặng nề, Kình Phong nhấn lại bả vai cậu, sau đó đè lại xuống.

Tiểu Diệp Tử suýt đập thẳng mặt xuống dưới, mũi cũng sắp bị đụng trẹo luôn, trong lòng gào thét điên cuồng: Tôi đờ cậu, không nhẹ chút được à!

Cậu còn chưa gào xong thì sau lưng chợt thấy nặng, Kình Phong cứ như trực tiếp đè lên lưng cậu vậy, hơi nóng xuyên qua lớp áo không tay truyền vào người. Bàn tay to được dùng để bắt bóng nhiều năm đặt lên sau gáy, xoa mái tóc mềm mại bồng bềnh, ép cậu hơi nghiêng đầu sang.

Ngay sau đó là hơi thở ướt át và nóng bỏng đến gần, răng gần như chạm lên vành tai cậu.

Diệp Luân nhạy cảm run bần bật, tóc gáy dựng đứng, hoảng hốt nghe thấy tiếng nói như đang thở dài bên cạnh gáy mình của Kình Phong:

“Cậu quyến rũ tôi trước.”

Ngay sau đó thì vành tai bị cắn mạnh một cái.

Diệp Luân chấn động, cơn đau nhoáng lên khiến cơ thể run rẩy vì tê dại. Cậu lớn thế rồi nhưng chưa từng gặp chuyện này, nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, hốc mắt đỏ hoe. Cảm thấy sống lưng nơi tiếp xúc hừng hực như lửa, khe mông còn kẹp thứ đồ chơi vừa cứng vừa thô, muốn tránh không được, muốn giãy cũng chẳng ra, quả thật không biết phải làm sao mới tốt.

Cả tiếng nói cũng bất giác trở nên mềm mại: “Cậu đừng nói bậy, sao… sao tôi… tôi quyến rũ cậu chứ…”

Kình Phong thấp giọng cười ở nơi cậu không thấy: “Giờ biết sợ rồi à? Ban nãy lúc cởi quần tôi ra, cậu chưa từng nghĩ đến hậu quả sao?”

Ai biết sẽ có hậu quả này đâu! Tiểu Diệp Tử nước mắt đầy mặt, hối hận xanh cả ruột, chỉ ước được bò dậy dập đầu xin lỗi cậu Kình.

Nhưng giờ nói gì cũng đã muộn, Kình Phong không có ý bỏ qua cho cậu: tay trái giữ chặt vai, tay phải thì trượt xuống theo sống lưng hõm vào, kéo mạnh lưng quần xuống trong tiếng hô của người bị đè bên dưới.

Bé sói con hung hãn hơn cậu nhiều, sức kéo khiến cả quần ngủ và quần lót cũng không cánh mà bay, trực tiếp để lộ hai gò mông tròn mẩy, thịt trên ấy tràn đầy rồi lúc lắc vài cái, làm Kình Phong nhìn mà đầu quả tim ngứa ngáy như bị bé mèo đánh yêu.

“Cậu thích rùa lắm à?” Sinh viên Thể thao hỏi với giọng mập mờ.

Diệp Luân suýt bị dọa khóc, còn tưởng tên cầm thú này muốn vẽ lên mông mình, vội vã lắc đầu: “Không… không thích…”

“Vậy cậu thích gì?” Kình Phong không hề định dễ dàng bỏ qua cho cậu: “Voi hay hươu cao cổ?”

Tiểu Diệp Tử lắc đầu nguầy nguậy, sợ mình từ chối chưa đủ cương quyết, sẽ bị hiểu lầm.

“Đều không thích à?” Kình Phong trầm ngâm, ra quyết định: “Vậy vẽ cái đuôi đi.”

Bút lông cầm trong tay bị cướp đi một cách dễ dàng, Diệp Luân vốn đang nuôi chút hy vọng mỏng manh bấy giờ đã hoàn toàn bỏ cuộc không giãy giụa nữa. Cậu vùi gương mặt đỏ bừng của mình vào lòng bàn tay, không nghe không thấy không biết không hỏi, cố gắng giả vờ rằng mình đã hòa làm một với tấm thảm.

Nhưng bất kể có giả ngốc thế nào, cảm giác trên da thịt vẫn không thể gạt người, cũng chẳng tài nào vờ như không biết được.

Cậu cảm nhận thấy đầu bút đặt xuống ngay nơi xương cụt của mình, cũng chính là rãnh mông, vẽ một vòng tròn trịa.

Sau đó… không có sau đó nữa.

Chẳng mấy chốc cậu lại nghe thấy tiếng nắp bút đóng lại.

Diệp Luân không nén được lòng hiếu kỳ, nghiêng đầu với vẻ khó hiểu, muốn hỏi… không phải đòi vẽ đuôi à, sao chỉ có một vòng tròn?

Cậu hé môi, vừa định hỏi thì một suy nghĩ nhảy ra trong đầu.

Không phải đuôi đó sao? Hình tròn, lông xù, một vòng, là đuôi thỏ!

Vào khoảnh khắc nhận ra, Diệp Luân sượng cứng người, hai má đỏ như gấc, lông toàn thân đều dựng lên vì ngượng, lưỡi như bị thắt gút, nói năng chẳng còn trôi chảy nữa: “Cậu… cái tên dâm dê khốn nạn biến thái, đùa, đùa…”

“Đùa giỡn lưu manh à?” Kình Phong nói tiếp giúp cậu, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, chẳng có tự giác rằng mình đã làm chuyện quá đáng gì: “Việc này không tính.”

Diệp Luân giận đến mức choáng váng đầu óc, ngay cả khi Kình Phong buông mình ra khi nào cũng không biết, trong đầu còn đang tràn đầy suy nghĩ cái đuôi nọ… Không biết cái đầu cậu, dám làm không dám nhận… Sao cậu dám, sao có thể… Thật là quá đáng!

Song, điều quá đáng hơn nữa còn ở phía sau.

Kình Phong chợt kề sát vào khẽ giọng nói một câu: “Hay là tôi dạy cậu nhé.”

Sau đó nhân lúc Diệp Luân đang trợn tròn mắt, đột nhiên bò lên người cậu, kéo cái áo ngủ choáng chỗ ra, cúi đầu hôn một cái lên “chiếc đuôi” tròn trịa.

“Đây mới là lưu manh nè.”