Đẹp Quá Cũng Nguy Hiểm, Sinh Viên Thể Thao Cần Cẩn Thận

Chương 36: Gói quà lớn cho người vỡ lòng (1)




Hôm ấy là thứ Tư, tiết trời đẹp bất ngờ, là một ngày thích hợp để bung xõa sức thanh xuân.

Sinh viên chuyên ngành Động lực học Hàng không chỉ có một tiết vào buổi chiều, giáo viên có việc đột xuất trong nhóm nghiên cứu, không nghỉ nhưng cho về sớm hơn mười phút.

Ánh mặt trời chiếu lên người tạo cảm giác biếng nhác, đa số sinh viên chỉ muốn ngủ, còn chẳng có tinh thần vào thư viện. Diệp Luân dứt khoát không tốn hơi sức nữa, sau khi rời khỏi dãy phòng học, cậu bèn cùng vài người bạn khá thân về ký túc xá ngủ bù.

Bạn cùng lớp với cậu đều ở tầng một, thế là mọi người chào tạm biệt nhau ở cầu thang, còn lại một mình Diệp Luân ngáp ngắn ngáp dài lên tầng ba. Cậu đã quen dần với việc xem phòng 319 là căn cứ địa của mình, cũng chỉ vào khoảnh khắc “mỗi người một ngả” thế này mới nhớ đến thật ra mình chỉ là một người “ké giường” mà thôi.

Như vậy xem ra, đã ba tháng rồi mà tầng sáu trên cùng vẫn chưa sửa xong à? Dù bị thủng một cái lỗ lớn chăng nữa cũng không đến nỗi khó sửa thế chứ…

Tuy phiền muộn nhưng cậu lười lắm, tuyệt đối không lên xem đâu, bèn đi về phòng 319.

Trong ấn tượng, chiều thứ Tư bọn Chu Dật không có tiết, nên khi thấy cửa mở, Diệp Luân không lấy làm lạ chút nào. Nhưng trong phòng lại chẳng có bóng ma nào, cặp và giày thể thao bên ngoài thì để lung tung chứng tỏ mấy tên kia đều ở trong, chỉ không biết đang trong xó nào thôi.

Tình trạng này rất thường thấy, không đáng để ý. Diệp Luân cũng vào phòng, đặt cặp xuống, thay quần áo thoải mái. Vừa định lên giường ngủ dưỡng thần thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên bàn học vang lên: tiếng chuông với làn điệu nhẹ nhàng và khá cũ xưa, vừa nghe đã biết là phong cách của cậu sinh viên Thể thao nào đó rồi.

Chuông vang khoảng mười tiếng nhưng không ai nghe nên treo, chẳng mấy chốc lại bất khuất vang lên lần nữa.

Diệp Luân không thể tiếp tục giả vờ được, đành đi đến nhìn, trên màn hình hiển thị là giáo viên bên đội bóng rổ. Giục gấp như thế, đừng nói là có chuyện quan trọng nhé? Diệp Luân không dám để lỡ, bèn cầm điện thoại sang phòng bên cạnh tìm người.

Trong tầng này, cả dãy phòng từ Bắc ra Nam đều học chuyên ngành của bọn Chu Dật, ngày thường cũng hay đi học họp hành với nhau, toàn là gương mặt quen thuộc thôi. Ở hơn hai tháng, Diệp Luân cũng đã quen mặt rồi.

Không biết người ở đâu, chỉ đành tìm từng phòng, chẳng thấy Kình Phong nhưng lại phát hiện Phương Vĩ đang ở phòng bên cạnh chơi PUBG.

Diệp Luân không vào, chỉ đứng ngoài cửa hô: “Đại ca!”

Phương Vĩ đeo tai nghe có vẻ đã nghe thấy, thao tác tay vẫn thoăn thoắt, chẳng quay đầu lại, hỏi: “Chuyện gì!”

“Sao chỉ có mỗi cậu, Kình Phong đâu?”

“Cậu ấy ở bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh…” Phương Vĩ không mấy tập trung: “Là ở phòng… 313!”

Diệp Luân “ồ” một tiếng: “Biết rồi.” Xoay người đi về hướng ngược lại.

Cách đến tận ba, bốn cánh cửa mà đã nghe thấy tiếng người ầm ĩ, có người cười, hô hò, và cả tiếng tru tréo nữa, ló đầu vào cửa nhìn, quả nhiên cảnh tượng bên trong cực kỳ sôi nổi, bầu không khí cao trào đến mức làm người ta tưởng giờ đang là giữa hè.

Diệp Luân cực kỳ khâm phục: Còn đang trong tuần mà đã không chờ kịp mở sòng sớm rồi sao.

Hơn nữa không chỉ một chỗ: gần cửa có bảy, tám cái ghế xếp thành vòng tròn, ở giữa được hai chiếc bàn nhỏ ghép lại thành bàn lớn, mấy chàng trai đang tụm lại chơi board game, phía gần ban công thì có một tụ khác, ba người nọ trông như đang đấu địa chủ[21], phía sau còn có hai tên hò hét ầm ĩ nữa.

[21] Đấu địa chủ: là loại bài 54 lá khá phổ biến ở TQ, có 2 phe gồm 3 người chơi là 1 địa chủ và 2 nông dân, đánh đến khi một người hết bài trước thì kết thúc và chiến thắng. Trong đó có tên lửa (2 Joker) và bom (tứ quý) có thể chặt những lá bài khác, tên lửa to hơn bom. Chi tiết các bạn search GG nhé vì quy tắc chơi dài ngoằn luôn.

Và trung tâm của chốn ầm ĩ, anh chàng cao to đang nhíu chặt mày như gặp kẻ địch chính là người mà Diệp Luân đang tìm.

Kình Phong mặc một bộ đồ nhà rộng rãi ngồi ở vị trí bên trái, trên đầu còn dán mảnh giấy note đủ màu, cả trên cổ và cánh tay cũng có, trông có vẻ thua thê thảm lắm.

Đừng thấy anh cao to như bọn xã hội đen đánh thuê mà nhầm, thật ra anh chẳng dính tệ nạn nào, bài poker và mạt chược toàn là lên đại học mới được tiếp xúc nhiều đấy.

Hiếm khi thấy anh nhếch nhác như thế, Diệp Luân buồn cười, bèn đi vòng qua đám người đang chơi board game bước thẳng vào trong phòng.

Kình Phong nhìn mấy lá bài trên tay như có thù hằn ghê gớm lắm, không chú ý ngoài cửa, đến tận khi một bàn tay thon dài đưa điện thoại đến trước mặt, bấy giờ anh mới nhận ra.

Diệp Luân bắt chuyện: “Giáo viên Thể dục tìm cậu có việc, gọi nhiều lần lắm rồi, cậu mau gọi lại hỏi thăm thử xem.”

“À, được, cảm ơn.” Kình Phong sửng sốt, vội vã đặt bài xuống, ra ban công gọi điện thoại.

Diệp Luân không vội đi mà liếc nhìn đống bài, hỏi bốn người còn lại: “Các cậu đang chơi gì vậy, đấu địa chủ à?”

Mấy người nọ đều là người quen, bạn học cùng lớp với Chu Dật, tính cách hào sảng, vì ngày thường cũng hay qua lại, khá hợp tính nhau.

Một người trong đó đáp: “Đúng vậy, có muốn chơi không, thêm cậu vào lại đủ ba người, mở thêm một sòng nữa.”

Diệp Luân nghe thế cười xấu xa: “Không chơi đâu, tôi sợ các cậu thua nhiều quá khóc bù lu bù loa mất.”

Cả bọn nghe thế không tin, cùng dè bỉu cậu: “Điêu quá rồi đấy, có cần khoa trương thế không?”

“Không tin thì thôi.” Diệp Luân xua tay, hỏi tiếp: “Kình Phong có chuyện gì vậy, sao dán đầy người thế, các cậu hợp tác chơi cậu ấy à?”

“Chẳng cần phải chơi xỏ gì.” Mọi người lại cười: “Trước đây cậu ấy không biết chơi, mới học hồi chiều, ra bài có quy luật lắm, còn chẳng biết nhớ bài, nên nhắm mắt chịu ngược đãi thôi.”

Diệp Luân nhướng mày: “Ma cũ bắt nạt ma mới, các cậu có còn mặt mũi không?”

“Cần mặt mũi làm gì, mặt cũng đâu ăn được, không cần thì không cần thôi…”

Thấy họ thẳng thừng như vậy, Diệp Luân dở khóc dở cười: Không biết xấu hổ như thế có thật sự ổn không, chẳng phải đã nói tình bạn thắm thiết đó sao?

Một đám người đang trêu đùa thì Kình Phong đã cúp điện thoại trở lại. Diệp Luân quan tâm hỏi: “Xong rồi à?”

Đối phương gật cái đầu đầy màu sắc: “Xong rồi, chuyện nhỏ thôi.”

Mấy “tên không biết xấu hổ” nọ nghe thế lo lắng lắm, bèn rướn cổ hỏi: “Tiếp tục không?” Cứ như sợ anh sẽ bỏ chạy giữa chừng vậy.

Kình Phong vốn chẳng nhận ra “lòng dạ hiểm ác” của họ, đặt mông ngồi về chỗ cũ, hỏi ngược với vẻ khó hiểu: “Tiếp tục thôi, các cậu bận à?”

“Không có không có không có, tất nhiên không bận.” Mấy người họ xua tay lia lịa, còn không quên liếc ánh mắt cảnh cáo Diệp Luân: Cậu đừng lo chuyện bao đồng đấy.

Diệp Luân cười bất đắc dĩ, lắc đầu nhưng không rời đi ngay, cậu đứng sau lưng Kình Phong xem anh chơi, được vài ván đã nhìn ra.

Là cục cưng người mới vàng thật 24K, ngoài quy tắc cơ bản, Kình Phong gần như chẳng có khái niệm gì về mấy thứ như kỹ xảo, lường gạt gì đó.

Trong tay không có lá Joker, không có 2, không có A, cũng chẳng có quân đầu người JQK mà còn dám giành làm địa chủ, đúng là sợ mình thua không đủ nhanh mà; lúc hợp tác với bạn bè làm nông dân thì chẳng biết đánh bài lớn để ngăn cản địa chủ người ta, cứ mãi chặn họng đồng đội mình, không để đồng đội ra tay, lãng phí rất nhiều cơ hội tốt được đi tiếp; cuối cùng là không được may mắn lắm, chơi biết bao nhiêu ván nhưng chẳng có ván nào được cả đôi Joker, khó khăn lắm mới được vài lốc ba kèm hai[22], nhưng bài cũng yếu lắm, càng đừng nói đến việc được hai lốc máy bay[23] để tới trắng.

[22] Ba kèm hai: lốc 3 lá giống nhau ra kèm theo 1 đôi (ví dụ: 333+44)

[23] Máy bay: 2 lốc 3 lá giống nhau liên tiếp ra kèm với 1 đôi hoặc số lượng bài đơn bằng với số lốc; hoặc 3 lốc 3 lá giống nhau liên tiếp (ví dụ 333444+5566; 333444+56; 333444555), chỉ cần là số liên tiếp đều được, trừ lá 2 và Joker

Tóm lại, phép màu về “người mới học luôn cực kỳ may mắn” trong truyền thuyết chẳng hề được thể hiện ở chỗ Kình Phong. Và thứ tự ra bài chẳng có mục đích gì cũng khiến những chỗ da lộ ra ngoài của anh bị dán đầy giấy note, giờ chỗ chưa được dán chỉ còn mỗi đầu tóc mà thôi.

Diệp Luân đứng phía sau thở dài.

Vừa cảm thán đám tay già đời đúng là độc ác, nhưng cũng khâm phục sự rộng rãi của Kình Phong. Thua đến thế mà chưa giận dữ bỏ đi, đúng là tốt tính đến mức không ai đỡ nổi.

Xem từ đầu đến cuối trận đấu khoảng nửa giờ đồng hồ, Kình Phong chẳng hề phản kháng được chút nào mà bị ngược đãi cả quá trình, nếu chơi ăn tiền thì e là cả tiền dành dụm để lấy vợ cũng thua sạch.

Cuối cùng, Diệp Luân hết mắt nhìn, nhịn không được lên tiếng: “Này mấy người các cậu cứ bắt nạt người mới có ý nghĩa gì? Đổi người đi.”

Chơi lâu có lẽ cũng thấy không thú vị, mọi người nghe thế đều không phản đối, cũng chẳng ai ngăn cản, bèn vẫy tay với cậu: “Tới đi!”

Diệp Luân nhìn quanh: “Có ghế dư không?”

“Hết rồi.” Có người đề nghị: “Hay ngồi của Kình Phong đi, hoặc sang phòng các cậu mang đến?”

Kình Phong rất tích cực: “Để tôi đi cho.”

“Không cần đâu.” Diệp Luân vươn tay ngăn cản, thuận thế ngồi lên chân phải của anh ngay trước khi Kình Phong kịp phản ứng: “Cứ vậy đi, chia sẻ nhau, lát nữa là ăn cơm rồi.”

Mọi người thấy có lý, cũng chẳng cảm thấy tư thế có vấn đề gì, đều là con trai, không để ý mấy chuyện vụt vặt, thế là xào bài bắt đầu ván mới.

Diệp Luân đã quen làm gì cũng dứt khoát rồi, hành động cực kỳ tự nhiên, hơn nữa trong lòng vẫn còn nhớ về “cách đốn gục đàn ông”, thế nên cố tình chọn “ghế ngồi hình người” này.

Người duy nhất đang mất tự nhiên trong căn phòng chỉ có mỗi Kình Phong.

Dù ngày nào họ cũng ngủ chung trên chiếc giường đơn, tay chân đều chạm trúng nhau nhưng bản chất vẫn khác với việc “ngồi lên đùi”. Cảm giác này cứ như Diệp Luân đang rút trong lòng anh, cho anh ôm vậy.

Huống hồ còn trước biết bao nhiêu cặp mắt… Điều này khiến bắp thịt toàn thân anh đều căng cứng lại một cách mất tự nhiên. Hai cánh tay rũ xuống bên người, nâng lên không được mà hạ xuống cũng chẳng xong, quả thật không có chỗ để. Cuối cùng gượng gạo quá, bèn đặt nhẹ lên eo Diệp Luân, hơi siết chặt một chút, đề phòng động tác của Tiểu Diệp Tử mạnh quá sẽ trượt xuống.

Ngực người này dán lưng người nọ, khoảng cách quá gần làm tai Kình Phong đỏ bừng. Cũng may mọi người đều đang tập trung xem bài, không ai chú ý đến vẻ lúng túng của anh.

Lúc trước bài xếp lung tung, cực ít sảnh, thế là sau khi vào cuộc, Diệp Luân chủ động nhận nhiệm vụ xào bài, xào bừa vài lần rồi bắt đầu chia bài, như vậy cầm trong tay mới dễ có được bom hoặc sảnh.

Kình Phong ngồi phía sau nhìn bài của Diệp Luân qua vai cậu, bài lớn cực nhiều mà còn chỉnh tề, đẹp hơn bài cả buổi chiều của anh nhiều.

Bài thế này vốn phải làm địa chủ, sau đó Diệp Luân đã nhân đôi điểm để giành được, mọi người đều đang chờ ra bài thì chợt nghe cậu nói chuyện khác: “Dán giấy note chẳng ảnh hưởng không thú vị gì, chúng ta đổi trò khác nhé?”

Mọi người khó hiểu nhìn nhau: “Đổi trò gì, ăn tiền à?”

Diệp Luân phì cười: “Các cậu tục quá đi, ai cũng là sinh viên, ăn tiền không thực tế.”

“Vậy cậu nói xem trừng phạt gì thì được?” Nhất thời nghĩ không ra.

Kình Phong luôn không lên tiếng ở phía sau chợt xen mồm: “Người thua mặc thêm một cái áo?” Anh cũng vừa nghĩ ra thôi, hồi tốt nghiệp cấp ba từng chơi với bạn.

Chàng trai ngồi đối diện nghe thế lắc đầu: “Mặc áo là dành cho mùa hè, hôm nay lạnh như vậy, mặc thêm mấy cái không giống trừng phạt mà giống đang khen thưởng hơn, đến mùa đông rồi thì phải là ai thua cởi một món.”

Chàng trai đứng xem bên cạnh bật cười: “Cởi đồ gì, làm như chỗ sắc dục đen tối ấy.”

“Gì mà sắc dục đen tối?” Có người hỏi: “Cậu hay đi lắm à?”

“Không… không có!” Mặt chàng trai nọ đỏ lên: “Cậu đừng nói bậy.”

Mọi người cười to.

“Cứ vậy đi.” Diệp Luân quyết định: “Thua cởi một món, bị bom chém thì gấp đôi, ai thắng được mặc lại một món, cởi đến lúc chỉ còn quần lót thì đổi người, kẻo bị cảm, thấy sao?”

Mọi người xoa tay, nhất trí: “Không thành vấn đề!”

Diệp Luân hài lòng gật đầu, cười tít mắt nói: “Vậy tôi bắt đầu nhé.”