Đẹp Quá Cũng Nguy Hiểm, Sinh Viên Thể Thao Cần Cẩn Thận

Chương 31: Động đậy nữa là có chuyện đấy!




Trong mắt người xung quanh, được thiếu niên xinh đẹp sà vào lòng là chuyện tốt đẹp sung sướng biết nhường nào.

Nhưng với Kình Phong, giây trước còn đang ngủ ngon lành, giây tiếp theo tự dưng bị sinh vật không rõ tấn công, đó không phải kích thích, mà là có thích khách.

Thế nên, là một sinh viên chuyên Thể thao hợp chuẩn, từng được huấn luyện môn võ chiến đấu tay không[16] nửa năm, phản ứng của Kình Phong hoàn toàn khác với tưởng tượng của Diệp Luân:

[16] Môn võ chiến đấu tay không: hay còn gọi là Tán thủ, được khởi xướng từ quân đội đặc nhiệm TQ, rồi cảnh sát áp dụng để trấn áp tội phạm… Môn võ bao trùm hết các kỹ năng chiến đấu, cầm nã, vật, chiến đấu trong mọi tư thế, tay không chống vũ khí từ các môn võ cổ truyền TQ, và được du nhập thêm các kỹ thuật chiến đấu tay không hiện đại của các môn như boxing, quyền Thái, vật…

Rõ ràng anh vẫn chưa tỉnh táo, nhưng phản xạ của cơ thể lại cực nhanh. Cánh tay phải vòng qua eo “thích khách”, chân phải móc lên, phần hông ra sức xoay lại, ôm người đè xuống giường.

Cũng chỉ trong cái chớp mắt này, anh đã thay đổi vị trí của hai người với nhau.

Tuy xét từ mức độ nào đó, cậu chủ Diệp đã không tốn nhiều công sức đã thành công bò lên giường, đáng mừng đáng mừng. Nhưng…

Chân đang bị kẹp chặt, không động đậy được; cổ tay phải bị nắm lấy ấn lên đầu giường, cũng không động đậy được; và điều đáng thương nhất là trên người còn bị một anh chàng chưa tỉnh ngủ đè lên, đừng bảo là động đậy, cả nói chuyện cũng khó khăn kia kìa.

Còn Kình Phong thì cứ như mộng du vậy, sau khi hoàn thành một chuỗi động tác này mới mở cặp mắt nhập nhèm, hỏi với giọng quái lạ: “Diệp Luân? Cậu đang làm gì vậy?”

“…”

Thiếu niên xinh đẹp khóc không ra nước mắt: Trọng điểm sai sai rồi người anh em, tôi chưa làm gì cả mà cậu đã phản công một tràng thế rồi!

“Cậu dậy trước đã…” Diệp Luân khó khăn gằn vài chữ qua kẽ răng.

Kình Phong chỉ nửa tỉnh thôi, IQ còn đang say giấc, bấy giờ anh hơi bực bội vì dậy giữa giấc, bèn vờ như không nghe, chỉ hỏi một cậu lạc đề: “Cậu thích chơi trò tập kích đêm khuya à?”

Diệp Luân lần nữa: “…”

Muốn tập kích cũng tập kích em gái xinh đẹp chứ, vóc người cậu cao lớn mà sức lại mạnh như vậy, tập kích cậu chẳng phải đâm đầu vào chỗ chết à?

Đúng là không nói lý được với người vừa tỉnh giấc, bé thỏ Diệp đành cố gắng tỏ vẻ đáng yêu: “Tôi chỉ muốn lên giường ngủ thôi.”

Kình Phong ngơ ngác vài giây, sau đó “ồ” với vẻ mơ màng. Anh chỉ thả cổ tay của cậu ra, nhưng vẫn đè chân cậu, vươn cánh tay ôm lại eo, đầu cũng thuận thế đặt lên vai, nhắm mắt: “Ngủ ngon.”

Diệp Luân:???

Ngủ ngon cái khỉ gì, chẳng lẽ cậu muốn ngủ vậy á?

Hành động lời nói trẻ con như thế, vừa thô bạo lại khác thường, có thể khẳng định thật ra Kình Phong hoàn toàn chưa tỉnh. Có lẽ mọi người đều từng có kinh nghiệm thế này: Nếu bị ai đó làm ồn tỉnh lại trong lúc ngủ say, bạn sẽ đáp lại vài lời, sau đó nhanh chóng ngủ tiếp, hôm sau thức dậy hoàn toàn chẳng nhớ nổi đã từng xảy ra việc như thế.

Hiện Kình Phong đang ở trạng thái tương tự, dáng vẻ không hề đề phòng thế này, có thể thấy đã mệt lắm rồi.

Nhưng hiếm khi anh trẻ con một lần, lại làm khổ cậu chủ Diệp đang bị xem là gối ôm hình người.

Vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy hàng mi đang gần kề, ngày thường Kình Phong ngầu đến mức chẳng có bạn, ngủ rồi thì mọi góc cạnh như được mài nhẵn, trông ngây thơ vô hại làm sao.

Chỉ còn mỗi cơ thể ấm nóng và toàn thân gần như trần truồng, da thịt hai người kề sát như đang thiêu đốt, khiến Diệp Luân cảm thấy khó chịu, hơi nóng xộc thẳng vào mặt, lòng bàn tay cũng rướm mồ hôi.

Dù biết gọi bé sói con đang ngủ say dậy thì quá đáng lắm, nhưng cậu vẫn cố gắng dùng cả tay và chân đẩy người ra.

Vừa giãy giụa vừa đẩy vừa kéo cả buổi trời, cánh tay đặt trên người vẫn chẳng buông lỏng. Diệp Luân nảy ra một ý tưởng hay, cậu rụt người xuống như nhộng con, cơ thể cứ nhích dần từng chút một, định thoát khỏi “cái vòng” nọ.

Tưởng chừng như sắp thành công lớn rồi, phấn khởi quá, thế là không kìm được… ngay sau đó thì động tác hơi mạnh nên vô ý huých cùi chỏ vào eo Kình Phong.

Anh hít “shh” một tiếng vì đau, cuộn người thật mạnh, do ra sức quá nên gân ở đùi và lưng bị căng đột ngột, sau đó thì đau đớn truyền lên não, tỉnh luôn.

Trước đó chỉ mơ màng thôi, bây giờ là tỉnh thật.

Chuột rút khó chịu cỡ nào, gần như ai trải qua tuổi thanh xuân dậy thì đều biết cả. Kình Phong nằm nghiêng, cuộn người lại, hai tay ôm đùi vùi mặt vào gối, mồ hôi cũng toát cả ra.

Diệp Luân trốn khỏi lồng giam hơi hoảng hốt, bèn bò dậy ngồi xếp bằng bên cạnh như một bé thỏ con mắc lỗi, đôi tai dài cũng ngả rạp xuống: “Xin lỗi, tôi không cố ý, cậu vẫn ổn chứ?”

Kình Phong vội điều chỉnh nhịp thở, không lên tiếng, chỉ lắc đầu.

Tình hình này… nhìn sao cũng chẳng giống vẫn ổn, Diệp Luân phiền muộn.

“Kình Phong…” Rướn người sang một chút, đặt tay lên bắp chân Kình Phong, sờ thấy một đường gân cứng ngắc nổi lên: “Khó chịu chỗ nào? Tôi mát-xa cho cậu.”

Đừng thấy cậu chủ Diệp được nâng niu từ nhỏ, ngày thường chả làm việc tay chân gì, nhưng về mát-xa thì cậu có kinh nghiệm thật đấy nhé.

Hết cách, từ nhỏ đã ở chung với ông bố vạm vỡ xuất thân quân đội, việc tự chăm sóc mình là bài học bắt buộc.

Từ bắp chân lên đến đùi, rồi sang sau lưng… Nếu đổi chàng sinh viên Thể thao cường tráng thành chị gái xinh đẹp, cái sờ này thật sự rất có vấn đề, đủ để khiến Chu Dật bịt chặt mắt hô to “Tôi còn con nít đó!”.

Nhưng Diệp Luân biết mình đã gây họa, nên lúc mát-xa cậu làm rất có tâm.

Nhưng hậu quả của việc có tâm đó là: Bất kể bạn đau nhức hay không, thì những nơi lộ ra ngoài đều sẽ được mát-xa hết.

Và có thể thấy, Kình Phong chỉ mặc một chiếc quần lót tứ giác cực ít vải.

Thế là khi ngón tay thon dài chạm vào phần lưng, bé sói Kình đã dịu đi sau cơn đau bấy giờ không nhịn được nữa, vừa rụt về sau vừa khẽ giọng cười: “Dừng, dừng, được rồi.”

Diệp Luân đang bóp sướng tay, vừa thấy biểu hiện này thì lấy làm lạ: “Sao vậy, nhức lắm à?”

“Không phải.” Kình Phong hơi nhếch mép, dưới ánh đèn mờ, đôi mắt đầy thâm ý như bầu trời sao trong đêm: “Đã không sao nữa.”

Không sao thì không sao, nói tiếng là được rồi, tránh né cái gì?

Diệp Luân buồn bực, hai mắt xoay vòng… chợt nảy ra một suy nghĩ, cậu nhận ra: “Ồ, cậu nhột à?”

Chết mất, bị phát hiện rồi.

Chuông cảnh báo trong lòng Kình Phong vang lên, ngoài mặt vẫn vô cùng chân thành và nghiêm túc: “Không có.”

“Thật sao?” Diệp Luân híp mắt, đánh giá từ trên xuống, sau đó vừa cười xấu xa vừa lộ “móng vuốt”: “Dám gạt cậu đây, đã chuẩn bị tinh thần gánh hậu quả chưa?”

Bấy giờ bé sói con có muốn xoay người bỏ chạy cũng đã muộn.

Diệp Luân đã đoán được ý đồ của anh từ trước, cậu dang cái chân dài, thuận thế vòng hờ qua người Kình Phong để hạn chế không gian hoạt động của đối phương, sau đó vươn tay cù lét eo anh.

Biết anh bị đau nên Diệp Luân rất nhẹ tay, chỉ đơn giản là trẻ con nô đùa với nhau thôi. Nhưng quan trọng là tấm thân này chẳng sợ gì, chỉ sợ nhẹ.

Kình Phong cảm thấy như có hai chiếc lông vũ đang liên tục gãi vào nơi ngứa ngáy nhất của mình, anh vươn tay muốn túm chặt, Diệp Luân lại dựa vào ưu thế tầm nhìn, lối di chuyển linh hoạt và phản ứng nhanh nhạy để né tránh tất cả đòn tấn công.

Dùng hành động để chứng tỏ triệt để câu nói: Nhân lúc cậu bệnh, lấy mạng cậu.

Kình Phong nằm ngửa, cứ tránh né sang hai bên, nhịn cười đến mức thở chẳng nổi, thật sự không nhịn được nữa bèn xoay người đè Diệp Luân xuống giường, toan bỏ chạy.

Còn Tiểu Diệp Tử vốn là “chàng công tử bột” nổi tiếng toàn khóa toàn trường, hiếm có lần được trên cơ khi đối kháng với sinh viên Thể thao, đang chơi vui mà sao chịu bỏ qua. Vừa thấy người nọ muốn chạy, cậu đã lập tức nhào đến: dây dưa không thả!

Khoảnh khắc mà thiếu niên xinh đẹp áp sát đến, Kình Phong quả thật muốn khóc chết luôn.

Bấy giờ toàn thân anh trần truồng, Diệp Luân cũng chẳng khá khẩm hơn: phía dưới là một cái quần lót, trên người chỉ mặc chiếc áo ba lỗ màu xám mỏng manh.

Tóm lại: mặc như không mặc.

Kình Phong cảm thấy toàn thân mình bốc lửa hừng hực, nơi chạm vào Diệp Luân càng nóng cháy hơn, đốt đến đau đớn. Ấy vậy mà cậu chàng bên trên chẳng những không thông cảm cho sự khó xử của anh, còn hiểu nhầm hành động “phòng vệ chính đáng” thành “ý đồ xấu”, rồi cứ quấn chặt lấy eo anh “hành động” liên tục.

Thấy cậu vặn vẹo sắp tuột xuống bụng dưới rồi. Gân xanh trên trán Kình Phong giật liên hồi, mồ hôi nóng toát đầy lưng, chẳng quan tâm được gì nữa, anh nhanh tay ôm lấy eo Diệp Luân, giọng đã khản đặc, hô lên một cách khó khăn: “Đừng động đậy!”

Động đậy nữa là cmn có chuyện đó!

Có lẽ câu này của anh nghiêm túc quá khiến Diệp Luân sững sờ, cậu vịn lồng ngực Kình Phong, vâng lời ngồi ngoan ngoãn trên hông anh.

Không có mắt ở sau gáy nên bấy giờ cậu tạm thời chưa biết: Phía sau mình, nơi chỉ cách cái mông nhỏ của cậu chưa đến ba centimet, con rồng khổng lồ bên dưới lớp vải đã hơi ngóc đầu.

Một túp lều cứng phồng lên, đang huênh hoang không biết sợ mà nhắc nhở anh trai nhà mình rằng:

Sợ gì, tới luôn đi!