Tiểu Gia nhìn một chút rồi tắt điện thoại, lại nhìn về phía ba cậu vừa rời đi, thái độ vừa rồi của ba hơi kỳ quái, cậu nghĩ mãi mà không hiểu được, vì vậy không thèm
nghĩ nữa, chuyện của người lớn quá mức phức tạp. Cậu cúi đầu, thu dọn
bài tập, cất vào nơi quy định xong, để bút vào trong ống bút, lúc này
mới chạy ra khỏi cửa. Ý của dì Trình là dì ấy sẽ tới đây ngay? Bác Cả đã tới đây, chú Thất chú Bát đã tới đây, dì Hạ cũng đã tới đây, nhưng dì
Trình thì thực sự chưa có tới nơi này, dì Trình muốn đến đây làm cái gì? Gặp cậu hay là gặp ba cậu?
Tiểu Gia đảo hai tròng mắt, tất nhiên vẫn không có bất cứ kết luận gì, nhưng cậu là ông chủ nhỏ của nơi này,
dì Trình đến, cậu không ngại đưa dì ấy đi khắp nơi xem một chút, cậu đã
nghĩ thông suốt, dì Trình thật sự có thể trở thành mẹ của cậu, cho dù dì ấy không sinh ra cậu......
Chú Thất còn nói cho cậu biết,
người khác phái bên cạnh ba của cậu đã ít lại càng ít, chỉ có một dì Hạ, mà quan hệ giữa dì Hạ và ba cậu lại không phải là người yêu, còn dì
Trình lại là bạn gái duy nhất của ba...... Khi chú Thất nói lời này còn dùng hành động ngầm ra hiệu cho cậu biết rõ hơn rằng cậu có thể sớm đi lấy lòng ngừơi mẹ kế này, có lẽ mẹ kế cũng không ác độc giống như
trên TV vẫn diễn. Tiểu Gia chỉ cảm thấy chú Thất đi ra ngoài một chuyến, biến thành ngốc, ba tốt với cậu như vậy, người nào sẽ lại đánh cậu mắng cậu chứ!
Tiểu Gia suy nghĩ miên man, bên ngoài trời lạnh, cậu
lại không đeo găng tay, đeo găng tay thì cầm bút không thoải mái, hiện
tại cậu ra sức xoa xoa tay, lại hơi lo lắng dì Trình không tới, như vậy
không những cậu uổng công đợi mà còn phải chịu lạnh vô ích nữa, cậu xoa
xoa tay, lại dậm chân một cái, cậu mặc chiếc áo lông màu xanh, giống như một chú gấu con màu xanh mập mạp, toàn thân đều bị bao lấy, chỉ để lộ
khuôn mặt nhỏ nhắn.
Xe taxi không được phép đi vào, Trình Vũ Phỉ
vừa xuống xe xong đã chạy vào, cô chạy một lát, không ngừng thở dốc, sau đó ngừng lại, gió lạnh khiến cô tỉnh táo hơn chút, vì vậy không chạy
chật vật như vậy nữa, mà đi nhanh vào An gia.
Sau khi Tiểu Gia
thấy bóng dáng Trình Vũ Phỉ, ánh mắt lóe lên, chạy chầm chậm về phía
Trình Vũ Phỉ, cậu vốn là muốn nhào vào trong ngực Trình Vũ Phỉ, nhưng
lại nghĩ đến mình không nên làm động tác thân mật như vậy, vì vậy dừng
lại trước mặt Trình Vũ Phỉ, "Dì Trình...... Dì......" Những
lời mà cậu muốn nói lại không nói ra được, bởi vì cậu thấy sắc mặt dì
Trình hình như rất kỳ quái, "Dì làm sao vậy? Rất khó chịu sao? Có phải
lên cơn sốt hay không?"
Cậu nhớ lúc cậu bị ốm, cũng giống như vậy, mặt đỏ một cách không bình thường.
Trình Vũ Phỉ nhìn thằng bé, khóe miệng không ngừng rung, nhưng ngay cả một
câu đều không nói ra được. Con trai của cô, là diện mạo này, thằng bé có một đôi mắt hồn nhiên lanh lợi, cái mũi thật cao, đôi môi hơi mỏng, lỗ
tai cũng nho nhỏ...... Con trai của cô, thì ra là có hình dáng như
vậy, cô đã vô số lần tưởng tượng nếu như đứa bé kia lớn lên, sẽ có dáng
vẻ thế nào, sẽ có tính tình như thế nào, mỗi một lần nghĩ đến, trái tim
sẽ đau đớn một lần, sau đó lại chết lặng đi, vì vậy lại khuyên bản thân
đừng suy nghĩ, dần dần lăn lộn làm việc trong cuộc sống đầy tục khí,
dường như đã thật sự quên mất.
Nhưng cái cảm giác thống khổ và
giải thoát khi đứa trẻ kia từ trong thân thể cô ra ngoài, lại vẫn nhớ
kỹ, đau như vậy, đau đến mức cô cảm thấy mình sẽ chết mất, nhất là khi
mẹ nói đứa bé kia vừa sinh ra đã chết thì cô cảm thấy cuộc sống của mình tiến ngay vào trong một động tối, mà cô cũng không nhìn thấy một tia
sáng nào. Khi đó, cô tự hỏi, sớm biết rằng kết quả sẽ là như vậy, còn có thể kiên trì như thế được không, chống đối lại ba mẹ, bỏ qua cơ hội học đại học báo chí, còn sợ hãi không dám nghĩ tới tương lai mình mang theo một đứa bé, đủ loại vấn đề như vậy nếu như cô biết trước, vậy sẽ không
hối hận muốn sinh đứa bé kia ra chứ? Nếu như sớm biết tất cả thành
không, có thể hối hận hành vi của mình hay không?
Đáp án là, sẽ không.
Cô dùng thái độ thành thật nhất, bảo vệ tình cảm mà cô đã nhận định, liều
mạng bảo vệ ràng buộc duy nhất cùng với người đàn ông đó mà cô muôn lưu
lại. Đã nhiều năm như vậy, cô không biết năm đó cách làm của mình là
đúng hay sai, thậm chí nếu như người bên cạnh xảy ra tình huống như vậy, cô cũng sẽ khuyên bỏ đứa bé kia đi, nhất là hành vi không đúng của cô,
còn trẻ đã mất trinh, chưa kết hôn mà có con, may mắn cô đã gặp được
người đàn ông như An Diệc Thành, anh đáng giá cô chịu đau đớn như vậy để giữ lại đứa bé này.
Mà bây giờ, cuộc sống thực tại, lại cho cô
một kết quả hòan mỹ nhất, đối với những việc cô đã làm cuối cùng Thượng
Đế cũng mở ra một cánh cửa hy vọng, cô chưa từng hối hận, mà bây giờ cô
rốt cuộc cũng đã có thể vì mình chưa từng hối hận mà cảm thấy kiêu ngạo, cô làm tất cả, đều đáng giá.
Tiểu Gia, đứa bé đáng yêu này, là đứa bé cô vất vả sinh ra được, là thịt trên người cô rơi xuống, là con trai của cô......
Cô run rẩy vươn tay, sờ vào ánh mắt của thằng bé, ánh mắt của thằng bé
thật sự rất giống An Diệc Thành, nhưng cảm giác cũng không giống, ánh
mắt của Tiểu Gia trong veo, còn đôi mắt của An Diệc Thành lại giống như
có một tầng sương mù dày đặc, hơn nữa không cách nào tản ra, mũi của
thằng bé, Gia Đống nói giống cô, bọn họ là mẹ con, dĩ nhiên giống nhau
rồi......
Tiểu Gia nhìn cô chăm chú, vẫn không hề nhúc
nhích, cậu cảm thấy dì Trình cứ một mực vuốt mình, loại cảm giác này
không hề làm cho cậu khó chịu, ngược lại để cho cậu cảm thấy mình được
quý trọng, cho dù nhìn nét mặt dì Trình rất kỳ quái.
Tay của cô không ngừng vuốt mặt của thằng bé, dừng như sờ không đủ, nhìn cũng không đủ.
Tiểu Gia, con của cô, đây là con trai của cô......
"Dì Trình......"
Tiểu Gia thử gọi một tiếng, muốn hỏi dì ấy một chút, có phải đến tìm ba hay
không, nếu là như vậy, cậu có thể đi gọi ba giúp dì ấy,chắc là ba ở thư
phòng, nhưng không biết cậu có thể gọi ba đến không. Dì Trình tới đây,
là vì cãi nhau với ba sao, thảo nào ba không chịu nhận điện thoại của dì Trình.
Dì Trình...... Dì?
Trình Vũ Phỉ dừng tay lại, cô lắc đầu một cái gần như sợ hãi nhìn Tiểu Gia, "Không phải, không
phải dì...... Tiểu Gia, đừng gọi dì là dì, đừng gọi dì là dì......"
Cô lắc đầu, hốc mắt lại hơi đỏ lên.
Tiểu Gia chợt có cảm giác rất khó chịu, cậu nghe nói người lớn đều rất ít khóc, cậu hỏi
ba vì sao lại như vậy, ba nói đó là bởi vì người lớn kiên cường hơn
nhiều, sẽ không khóc vì một chút chuyện nhỏ, cậu hỏi ba, vậy thì tại sao có người lớn vẫn khóc, ba nói người lớn khóc như vậy chứng tỏ là rất
đau lòng......
Người lớn kiên cường khóc, như vậy thì thật sự gặp chuyện đau lòng rồi, ngay cả người kiên cường cũng khóc.
"A......" Tiểu Gia căng thẳng nhìn Trình Vũ Phỉ, hình như không biết
mình làm gì khiến cho cô khó chịu, có chút lo lắng, lại không dám gọi cô là dì nữa.
Trình Vũ Phỉ lại ôm cổ Tiểu Gia, làm cho Tiểu Gia dán vào trong lòng cô, chỉ có vào giờ khắc này, cô mới có thể cảm thấy cái
thế giới này đối tốt với cô, cô may mắn như vậy, lại hạnh phúc đến thế.
Tiểu Gia không giãy giụa, bởi vì trán của cậu, có chất lỏng rơi xuống, chất lỏng này đang từ từ trôi xuống dưới.
"Đừng gọi dì là dì, dì không phải là dì của con......"
"Vâng." Tiểu Gia đồng ý, thậm chí ngọ ngọay gật đầu một cái.
"Gọi dì là...... Mẹ......"
Tiểu Gia ngay lập tức cảm thấy cơ thể của mẹ mình, cậu ngẩng đầu lên, hình
như không thể tin những gì mình vừa nghe được, trên mặt đều là không thể tin nổi, nhưng khi nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của người này, không thể tưởng tượng nổi của cậu lại dần dần bị tiêu tan, vốn là cậu đã đoán cô
là mẹ của mình, lại còn vì điều này gây gổ với ba, thái độ của ba đối
với cô ấy cũng rất kỳ quái......
Cô ấy thật sự là mẹ, thật sự là mẹ đẻ của cậu, thật sự là người mẹ mà cậu vẫn luôn tìm kiếm.
Tiểu Gia cười, lại thấy nước mắt trên mặt cô, lập tức không cười được nữa,
cậu đưa tay nhỏ bé ra, muốn lau khô nước mắt cho mẹ, nhưng cậu càng lau, nước mắt trên mặt mẹ càng nhiều, giống như làm thế nào cũng không lau
hết được, cậu bắt đầu khẩn trương và sốt ruột.
Trình Vũ Phỉ lại nắm được tay của Tiểu Gia, không để cho thằng bé lau tiếp, cô chính là nhìn thằng bé, nhìn con trai của cô.
Hình như Tiểu Gia có thể cảm thấy mong đợi trong mắt cô.
"Mẹ...... Mẹ." Thằng bé hô lên một tiếng, tâm tình lập tức trở nên kích động, sau đó khóc lên.
Con trai không dễ dàng rơi nước mắt, nhưng cậu đã tìm được mẹ, cậu chính là muốn khóc, muốn khóc.
Trình Vũ Phỉ lại ôm Tiểu Gia vào trong ngực.
Mẹ, tiếng gọi êm tai nhất trên thế giới này, làm lòng cô ấm áp, để cuối cùng cô đã tin, thì ra cô thật sự rất hạnh phúc.
Trên giường nhỏ trong phòng của An Minh Gia, Tiểu Gia tựa vào trong lòng
Trình Vũ Phỉ, thằng bé lật mình sang trái rồi lại lật mình sang phải,
sau đó cười ngốc cùng Trình Vũ Phỉ, sau khi bé cười một lúc, thì ngẩng
khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi, "Tại sao mẹ lại nói không biết đến sự tồn
tại của con chứ?"
Trình Vũ Phỉ cắn răng, tại sao không tin đây?
Cô chỉ nhớ rõ mẹ nói con của cô không sống được, rồi chỉ biết đau lòng
khó chịu, lại chưa từng suy nghĩ đến kết quả khác, là lỗi của cô, đều là lỗi của cô, "Tiểu Gia, thật xin lỗi, mẹ thật xin lỗi con......"
Tiểu Gia lắc đầu một cái, "Mẹ chưa từng không muốn con, có phải không?"
Cậu không phải là đứa bé mà mẹ không muốn, không phải mẹ ghét bé, mẹ cũng
không muốn bỏ lại bé chán ghét cậu, mẹ là thật sự không biết đến sự tồn
tại của cậu, cậu biết, mẹ của cậu nhất định sẽ rất thích cậu, cậu ngoan
như vậy, làm sao mà mẹ của cậu có thể không thương cậu được!
Trình Vũ Phỉ vô cùng khó chịu, cô nhớ đến Tiểu Gia từng hỏi cô, có phải cháu
không ngoan hay không, nên mẹ mới có thể bỏ lại cháu, thì trái tim giống như bị thứ gì đó hung hăng cắn, không thể dùng tay gạt đi, vì vậy chỉ
có thể chịu đựng.
"Ừ, mẹ làm sao có thể không quan tâm Tiểu Gia
của mẹ được, Tiểu Gia của mẹ đáng yêu như thế, là lỗi của mẹ, đều là sai lầm của mẹ......"
Tiểu Gia lại nở nụ cười, bé vươn tay, lau sạch nước mắt cho mẹ, "Mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc...... Con khó chịu."
Cô cố gắng khống chế bản thân, để cho chính mình không tiếp tục khóc nữa.
Tiểu Gia của cô, đây là con của cô, cuộc đời của cô vì vậy mà hạnh phúc.
Cô hôn trán của thằng bé, đây chính là bảo bối của cô, là tâm can bảo bối của cô.
"Mẹ không biết đến sự tồn tại của con sao?" Tiểu Gia thận trọng suy đoán.
"Ừ, bời vì một vài nguyên nhân, nên mẹ tưởng rằng Tiểu Gia...... Bây
giờ mẹ đã biết, mẹ sẽ làm một người mẹ tốt, Tiểu Gia sẽ cho mẹ cơ hội
này sao?"
Tiểu Gia ra sức gật đầu.
Tiểu Gia tựa vào trong ngực mẹ, cảm thấy thật hạnh phúc, thật là tươi đẹp, mẹ không có bỏ rơi cậu, mẹ yêu cậu.
Tiểu Gia nhắm mắt lại, dường như muốn ngủ, Trình Vũ Phỉ vỗ vỗ lưng của Tiểu
Gia, động tác của cô hết sức cẩn thận, người trong ngực chính là bảo bối của cô, khiến cô không thể nào xuống tay được, rồi lại buộc chính mình
quan tâm thằng bé.
Tiểu Gia chợp mắt một lát, lại mở mắt, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại, chỉ một lát sau lại mở ra ngay.
"Vì sao không ngủ được?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
"Con sợ đây chỉ là một giấc mơ, lúc tỉnh lại, con lại không có mẹ nữa."
"Sẽ không, Tiểu Gia yên tâm ngủ đi, sau khi tỉnh lại, mẹ cũng vẫn ở bên con như cũ."
Mơ? Đối với cô mà nói, đây mới giống như một giấc mộng, vui sướng đến mức
cô căn bản là không dám ngủ, chỉ có người trong ngực, mới có thể để cho
cô cảm giác được tính chân thật, cô không bỏ xuống được tính chân thật
này, bởi vì nó tuyệt vời quá mức.
Tiểu Gia híp mắt nhìn cô một
lúc lâu, vươn tay, ấn ngón tay cái vào ngón tay cái của cô, sau khi làm
hình thức đóng dấu xong, Tiểu Gia mới cười cười, sau đó nhắm mắt lại,
sau khi đóng dấu, không cho phép ai lừa gạt mình nữa, đây không phải là
giấc mơ, cậu thật sự có mẹ, tỉnh dậy, cậu vẫn là đứa trẻ có mẹ hạnh
phúc.
Trình Vũ Phỉ nhìn vẻ mặt khi ngủ của Tiểu Gia, yên lặng
nhìn, nhìn thế nào cũng đều không chán, mà Tiểu Gia mơ mơ màng màng ngủ
thiếp đi, cô lại vẫn nhìn Tiểu Gia, ở trên trán thằng bé, nhẹ nhàng hôn
xuống.
An Diệc Thành đứng ở cửa gian phòng, nhìn một đôi mẹ con
đang nằm ở trên giường, anh có cơ hội ngăn cản, không nhận điện thoại,
không cho cô đến nơi này, vì sao muốn để mặc cho đây!
Anh nhìn
thấy, cơ thể của cô vẫn đang không ngừng run, khẩn trương và sợ hãi như
vậy, giống như mọi thứ cô quan tâm, dường như sẽ biến mất trong khoảnh
khắc vậy.
"Dề bài này mình không biết, có thể nhờ bạn......"
Lời còn chưa nói hết toàn bộ, giọng nói trầm thấp của cô gái đã bị âm thanh khác lấn át, một người khác trực tiếp đặt sách bài tập lên trên bàn của An Diệc Thành, "Lớp trưởng đại nhân, đề bài này làm như thế nào?"
Anh quay đầu lại, thấy không phải là khuôn mặt của cô, mà chân cô đang không ngừng phát run.
Khẩn trương như vậy, tại sao còn phải tới đây chứ?
Không ai chú ý đến cô, anh giảng đề cho người khác xong, lại quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng của cô.
Mặc kệ cho người khác chen cô sang bên cạnh, lời muốn nói, mới chỉ nói được một nửa.
Anh cau mày, không muốn suy nghĩ đến một cái bạn học không quen thuộc như
vậy ở trong lớp, đối với anh mà nói, chỉ là một học sinh nữ nhát gan sợ
phiền phức mà thôi......
Một người khẩn trương như vậy, là loại sức mạnh nào khiến cho cô vẫn hướng về đây?
Hiện tại so với cô đã tốt hơn nhiều rồi, mà cô vẫn khẩn trương như vậy,
nhưng cô nằm ở nơi đó, chuyên chú nhìn Tiểu Gia, hình ảnh này, nhìn xem
mà cũng khiến ánh mắt anh hơi cay cay.
Tác giả nói ra suy nghĩ
của mình: Tôi vẫn luôn cảm thấy khi viết cảnh mẹ con gặp lại này …. Đây
là một tổn thương sâu sắc, lại viết không tốt lắm, hướng đến tình yêu
lớn, cám ơn mọi người đã khích lệ, khen tôi đều không biết xấu hổ ~ cám
ơn mọi người cố gắng tìm ra ưu điểm của tôi, tránh không đề cập đến
khuyết điểm của tôi, mọi người đều là Ngân tốt......
Cám ơn các anh Bá Vương ~
Chiều hoàng hôn ném một quả mìn
Tô Diệp ném một quả mìn
Cười một tiếng khuynh thành ném một quả mìn
Cười một tiếng khuynh thành ném một quả mìn