Sau khi ăn thức ăn ngon, Trình Vũ Phỉ nhìn bạn tốt của mình, "Cậu không cần như vậy." Lời
này một câu hai nghĩa, vừa uyển chuyển nói cho Tiết Giai Nhu biết không
cần phải áy náy khi không giúp được em trai cô, Trình Vũ Phỉ cũng có ý
không hy vọng Tiết Giai Nhu vì cô làm mọi chuyện như hôm nay.
Bắt đầu từ rất nhiều rất nhiều năm trước, Trình Vũ Phỉ không ngừng tưởng
tượng đến ngày cô và An Diệc Thành gặp nhau, thậm chí cô còn tưởng tượng ra vô số cảnh tượng, chuyện mà cô nhớ lâu nhất là một giấc mơ ban
ngày, anh sẽ nhớ đến cô như cô nhớ đến anh. Càng về sau, cô càng không
nghĩ nữa rồi, cha cô đầu tư bắt đầu xảy ra vấn đề, cuối cùng thiếu nợ
một số tiền lớn, đột nhiên ba bị xuất huyết não qua đời, mẹ chống đỡ
không được bao lâu cũng ra đi theo ba, Trình Vũ Phỉ phải một mình chăm
sóc đứa em trai nhỏ bảy tuổi, khi cô và em trai đứng ở đó, nhìn người
khác dán tờ giấy niêm phong lên nhà của mình bán đấu giá, cô ngay cả nhà cũng không có, sau đó cô chỉ dốc lòng kiếm tiền cho em trai đi học,
tình hình thực tế khác những tưởng tượng về tình yêu đó, cho nên chỉ là
thoảng qua như mây khói.
Cô cho là mình thật sự quên mất, cho tới bây giờ mới hiểu được, cô chẳng qua chỉ những chuyện trải qua không
muốn đề cập đến đặt ở sâu trong lòng, không muốn lộ ra, thậm chí cô cho
là mình rất kiên cường buông xuống tất cả.
Tiết Giai Nhu hành
động, vì cô lừa mình dối người hung hăng tát cô một bạt tai, cô ngay cả
người khác cũng không lừa gạt được, làm sao có thể gạt được mình.
"Nhiều năm như vậy rồi cậu vì sao không yêu ai?" Tiết Giai Nhu vẻ mặt lại bình thường, chăm chú nhìn Trình Vũ Phỉ, "Tại sao không muốn nghĩ về tình
cảm nữa?" Thấy Trình Vũ Phỉ chuẩn bị mở miệng phản bác, Tiết Giai Nhu
lắc đầu một cái, "Cậu không phải lại định nói cậu muốn toàn tâm toàn ý
chăm sóc cho em trai cậu đã rất nhiều năm rồi, lý do này chỉ là cái cớ,
cậu sử dụng rất nhiều năm, cũng nên đổi mới rồi."
Trình Vũ Phỉ
lập tức mất đi dũng khí giải thích, việc của cô Giai Nhu hiểu rất rõ,
giống như một chiếc gương, soi thấy tất cả hình ảnh của mình, nhưng mình vẫn muốn không ngừng che giấu.
Tiết Giai Nhu hiểu rất rõ tình
cảm Trình Vũ Phỉ đối với An Diệc Thành, trong lúc vô tình cô phát hiện
ra. Khi đó học chính trị lớp 12, thầy giáo mỗi ngày đều ở trên lớp không sợ làm phiền người khác nói tầm quan trọng của thi tốt nghiệp, mong
muốn mọi người ngày đêm học tập chăm chỉ vì kì thi tốt nghiệp. Ở trường
thì căng thẳng, mỗi ngày Trình Vũ Phỉ vẫn lựa chọn đi bộ trở về nhà. Lúc đầu, Trình Vũ Phỉ nói muốn rèn luyện thân thể, muốn đi bộ nhiều một
chút.
Cho đến có một ngày, Tiết Giai Nhu phát hiện, Trình Vũ Phỉ
một thời gian dài không đứng cùng mình đợi tài xế chở về nhà, cũng vì
chợt có ý nghĩ đi theo phía sau Trình Vũ Phỉ. Nếu như hôm đó cô không đi theo Trình Vũ Phỉ, có lẽ đời này cũng không biết bí mật của Trình Vũ
Phỉ, ở chuyện tình cảm Trình Vũ Phỉ cũng thật có năng lực che dấu, không đem cô ấy bức đến chết, cô ấy tuyệt đối sẽ không nói bất cứ đề tài gì
về việc này.
Tiết Giai Nhu thấy Trình Vũ Phỉ vẫn đi theo phía sau lớp trưởng, thậm chí ngay cả cô đi theo phía sau cô ấy đều không phát
hiện, rốt cuộc sau đó cô ấy không thể không rẽ hướng khác, Tiết Giai Nhu mới đi đến trước mặt Trình Vũ Phỉ, vỗ một cái thật mạnh vào vai Trình
Vũ Phỉ, Trình Vũ Phỉ bị sợ đến thiếu chút nữa hét ầm lên, "Thì ra là cậu đối với lớp trưởng chúng ta......" Tiết Giai Nhu cười đến mức kỳ
dị lại xảo quyệt, chọc cho Trình Vũ Phỉ lập tức đỏ mặt.
Cho dù lúc đó, Tiết Giai Nhu phát hiện bí mật của Trình Vũ Phỉ.
Tiết Giai Nhu đối với chuyện tình cảm của Trình Vũ Phỉ cũng không muốn phát
biểu thái độ gì, cô đối với An Diệc Thành thái độ bình thường, thật ra
thì trong trường người thầm mến An Diệc Thành không ít, mỗi lần có nữ
sinh lớp khác đỏ mặt đưa thư tình. An Diệc Thành đối với nữ sinh này,
thật không có bất kỳ đặc biệt gì, cũng không coi người ta có bao nhiêu
xinh đẹp, vẫn lạnh lùng cự tuyệt. Thật sự đặc biệt, cũng chính vì việc
An Diệc Thành đối với mỹ nữ trường học Hạ Tư Tư đặc biệt hơn một chút,
những cô gái khác anh cũng không để vào mắt, mà thái độ của anh cũng
không kiêu căng không tỏ vẻ bề trên, mà là không hiện lên mặt cảm xúc
gì. Tiết Giai Nhu cảm thấy nam sinh như thế, càng thêm đả thương người,
người khác ngay cả cảm xúc của anh cũng không thể nào động được một ít.
Không có chuyện gì thì Tiết Giai Nhu thích trêu ghẹo Trình Vũ Phỉ, cô cực kỳ
tò mò, rất muốn biết Trình Vũ Phỉ vì sao lại động lòng vì một nam sinh
như vậy. Ở trong mắt Tiết Giai Nhu, An Diệc Thành cũng chỉ là đẹp trai,
thành tích tốt mà thôi, việc khác cũng không tính là được, hơn nữa gia
đình An Diệc Thành hết sức khó khăn là sự thật tất cả mọi người trong
lớp đều biết.
Tiết Giai Nhu nhớ Trình Vũ Phỉ hình như có nói qua, Trình Vũ Phỉ cũng không biết tại sao, chỉ là nhìn anh thì trong lòng
tình cảm tràn đầy, muốn đến gần anh một chút, gần anh thêm một chút nữa.
Nhìn Trình Vũ Phỉ vì có thể ở bảng vàng trong kì thi tháng gần tên anh hơn
một chút mà nghiêm túc nghe giảng cố gắng học tập, Tiết Giai Nhu cố gắng đem lời khuyên của mình nuốt xuống.
Tiết Giai Nhu thừa nhận,
mình so với Trình Vũ Phỉ thực tế hơn rất nhiều rất nhiều. An Diệc Thành
coi như được Thầy giáo và bạn học thừa nhận về sau có khả năng thành
công thì thế nào, coi như anh thành công, cũng là chuyện nhiều năm nhiều năm sau này, huống chi trên cái thế giới này nhiều người thành tích tốt không kể siết, vậy thì có thể nói lên vấn đề gì. Lấy thái độ cha mẹ
Trình Vũ Phỉ, là tuyệt đối không thể nào chấp nhận Trình Vũ Phỉ đi theo
một người không có địa vị không có thân phận cao quý như vậy. Đừng nói
đến hoàn cảnh gia đình Trình Vũ Phỉ như vậy, ngay cả trong gia đình bình thường, cha mẹ cũng không đồng ý đem cả đời con gái của mình giao cho
một nhà nghèo đói như vậy.
Quan trọng hơn là, Trình Vũ Phỉ còn có một đối tượng đính hôn, từ sớm đã được sắp xếp xong xuôi việc đính hôn.
Nhưng lúc đó Trình Vũ Phỉ hoàn toàn lâm vào tình trạng yêu say đắm, Tiết Giai Nhu không muốn làm cụt hứng. Nếu không phải vì sau này Trình gia gặp
chuyện ngoài ý muốn, nhà trai từ hôn, có lẽ thật sự Trình Vũ Phỉ đã kết
hôn với đối tượng đó rồi. Tiết Giai Nhu có mấy phần hiểu rõ Trình Vũ
Phỉ, cô ấy rất ít khi cãi lời ba mẹ mình, coi như có thể vì tình cảm mà
phản kháng, cuối cùng cũng không chịu được khi cha mẹ cô ấy cầu xin và
uy hiếp.
"Có lẽ chưa gặp được người thích hợp!" Lời nói này không đúng với lòng, Trình Vũ Phỉ cũng không khỏi khẽ cười mình một tiếng.
"Tớ giới thiệu giúp cậu, tớ nhất định sẽ giới thiệu cho cậu đối tượng tốt." Tiết Giai Nhu cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện này.
"Chờ một thời gian ngắn nữa đi!" Trình Vũ Phỉ ăn thức ăn, "Cậu cứ như muốn đem tớ nhanh chóng bán ra ngoài?"
Tiết Giai Nhu nhìn Trình Vũ Phỉ lúc lâu, cũng muốn thừa nước đục thả câu,
"Vũ Phỉ, cũng nhiều năm như vậy rồi, nên để xuống cũng nên buông xuống,
đừng nói hai người chưa bao giờ ở cùng nhau, coi như đã từng ở chung một chỗ, buông ra đi sống chết giữ lấy như vậy là rất ngu xuẩn..... Như cậu được tính là gì?"
"Mặc kệ cậu có tin hay không, trong nhiều
năm nay, tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra việc gì với người kia, một chút
cũng không có." Cô đã nói chân thành và cũng thật sự nghĩ như vậy. Trước đây rất lâu, còn từng có ảo tưởng, có lẽ hai người còn có một phần vạn
tỷ lệ với nhau, cho đến có một ngày, cô hỏi tin tức về anh từ đám bạn ở
trường trung học, biết được tin tức của anh. An Diệc Thành học một
trường đại học, nhưng lại nghỉ học, không người biết tung tích của anh.
Cho đến bây giờ An Diệc Thành đều đặt việc học tập là một phần quan
trọng nhất của anh, hy vọng duy nhất của mẹ anh là anh dựa vào học tập
để thành công, người như anh lại lựa chọn nghỉ học. Trong nhóm bạn học
có người suy đoán, có lẽ vì anh ra nước ngoài để tìm bạn gái Hạ Tư Tư,
khi đó Hạ Tư Tư đang du học ở nước ngoài.
Một người đàn ông dám
vì một người phụ nữ vứt bỏ việc mình từng xem là sinh mạng, tình cảm như vậy, người ngoài nhìn vào cũng thấy vì một thứ mà mình mong muốn cũng
thật tầm thường.
Có một ngày, Trình Vũ Phỉ nằm ở trước máy vi
tính, yên lặng nhìn các bạn học nói, cuối cùng khép lại lòng mình, cô
không bao giờ muốn biết tin tức của anh nữa, từ giờ phút bắt đầu, cô đã ý thức được hai người thuộc hai thế giới không liên quan đến nhau, tất
nhiên không nên xuất hiện cùng một chỗ.
Cô không biết tại sao
mình lại rơi nước mắt, giống như là dùng cách tốt đẹp này đặt dấu chấm
hết, cô tự thấy đây là một nghi thức kết thúc buồn cười.
Tiết
Giai Nhu nhẹ nhàng thở dài, "Tìm một người đàn ông tốt gả đi, An Diệc
Thành, anh ta không thích hợp với cậu." Tiết Giai Nhu lắc đầu một cái,
"Anh ta không còn là người thiếu niên áo trắng của quá khứ trong lòng
cậu đâu, anh ta đi theo Cố Trường Dạ, ở trong nước thế lực rộng lớn bao
nhiêu, chúng ta đều không thể tưởng tượng được, mà anh ta có thể trở
thành tâm phúc của Cố Trường Dạ, có chút bản lãnh không phải người nào
cũng có thể làm được?"
Những năm sau này, thật ra thì Trình Vũ
Phỉ cố ý tránh những tin tức của người kia, đối với lời nói của Tiết
Giai Nhu, hiểu một chút, lúc này gật đầu một cái.
Tiết Giai Nhu
tiếp tục nói, "Đừng nói đến cuộc sống trước đây của anh ta......"
Cô dừng một chút, "Scandal của anh ta và Hạ Tư Tư đã truyền nhiều năm
như vậy, là thật hay giả, người sáng suốt đều rõ."
Từ lúc học trung học đã có lời đồn An Diệc Thành và Hạ Tư Tư ở cùng một chỗ, chỉ là người trong cuộc chưa bao giờ có đáp trả gì.
Trình Vũ Phỉ mấp máy môi, đột nhiên không biết mình nên nói gì.
Tiết Giai Nhu lại ném một quả boom tấn ra, "An Diệc Thành có một đứa con,
mặc dù không công bố ra ngoài, nhưng mọi người trong ‘Hoàng Thành’ đều
biết rõ......"
Trình Vũ Phỉ đột nhiên hiểu, đây mới là lời
mà hôm nay Tiết Giai Nhu muốn nói với cô nhất, không nên lãng phí thời
gian với An Diệc Thành. Tiết Giai Nhu có thể chấp nhận Trình Vũ Phỉ vờ
ngớ ngẩn nhưng trong lòng có một người đàn ông, nhưng không thể chấp
nhận bạn tốt của mình khi nào cũng nghĩ tới một người đàn ông đã có gia
đình, đó cũng ranh giới cuối cùng, các cô cũng cần có ranh giới cuối
cùng.
Sắc mặt Trình Vũ Phỉ đột nhiên trắng bệch, Tiết Giai Nhu cũng không nói thêm gì nữa.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cô nghĩ đến đây để an ủi bạn tốt của mình, lại bị Tiết Giai Nhu khuyên.
Buổi ăn cơm gần kết thúc thì Tiết Giai Nhu nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt đang bình thường lập tức thay đổi. Trình Vũ Phỉ trong lòng cũng biết có chuyện xảy ra hỏi, "Thế nào?"
"Bảo mẫu gọi điện thoại tới nói Nhân Nhân không biết đi đâu, cô ấy không tìm được bé."
"Vậy cậu mau trở về tìm đi." Định nói nhiều một chút, suy nghĩ một lát thì
lựa chọn không nói gì. Lúc này Nhân Nhân buồn bực có lẽ là do bố mẹ ly
hôn, nhưng bây giờ nói ra, cũng chỉ làm cho Tiết Giai Nhu thấy ngột
ngạt.
Tiết Giai Nhu gật đầu một cái, nhưng vẫn đi trước quẹt thẻ rồi mới rời đi.
Trình Vũ Phỉ nhìn chằm chằm đồ ăn đầy bàn, tâm sự cũng nặng nề, cô cầm chiếc
đũa lên, liều dốc sức gắp đồ ăn vào miệng, giống như làm như vậy có thể
làm cho cảm giác dạ dày trống trải được lấp đầy.
Mãi cho đến khi cô cảm thấy dạ dày cũng không căng được nữa, lúc này mới chuẩn bị rời đi.
Chỉ là đi ra khỏi nhà hàng không xa, cô tựa vào thùng rác ói như điên,
trong dạ dày không ngừng co bóp, thức ăn mới vừa ăn, cô phun ra rất lâu, nước mắt cũng rơi ra ngoài, cô đứng tại chỗ nghỉ ngơi một lát, lúc này
mới lấy ra khăn giấy lau chùi miệng mình.
Sau khi cô sửa sang
mình xong, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên phát hiện có gì đó không
đúng, cô xoay người, nhìn thấy một chiếc xe đậu cách mình không xa, quen mắt như vậy, thậm chí cô có thể đoán được người trong xe dùng ánh mắt
gì thưởng thức vẻ nhếch nhác của mình.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, An Diệc Thành liếc mắt nhìn người phụ nữ cách đó không xa, sắc mặt vẫn âm trầm như cũ, "Lên xe."