Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới

Chương 27: Ngất




Thời gian trôi cũng thật nhanh thoáng cái đã hai tuần, kì thi của nó cũng đã tới. Kể từ lúc anh đi đến giờ, nó dốc toàn bộ tâm trí vào việc ôn tập, ăn cầm vở, uống cầm sách, vừa học thuộc vừa ngủ nói chung là cuộc sống trong những ngày ôn thi của nó phải nói là khắc nghiệt. Nó và anh cũng hay liên lạc với nhau, chủ yếu là do anh nhớ nó nên chủ động gọi thì nó mới để ý chứ nếu không nó cũng quên béng mất rằng phải liên lạc cho anh.

Tối trước hôm thi

Vẫn như thường ngày, cầm trên tay phải một quyển sách, cầm trên tay trái một cuốc vở ghi miệng lại lẩm bẩm học thuộc bài một cách gấp rút thì "reng reng reng" điện thoại của nó reo lên, dời tầm mắt khỏi những thứ đang cầm trên tay đến chiếc điện thoại màu tím nhạt ở trên bàn, nó cười nhẹ, là anh.

- Thế nào hả ông xã? - Nó cười cười

- Mai em thi? - Anh hỏi

- Vâng, sợ thật đấy - Nó thở dài

- Sợ gì chứ? Ôn tập cho tốt vào. Em thử thi trượt xem, biết tay anh - Anh nghiêm khắc

- Đó, anh cứ như thế thì bảo sao em sợ là phải - Nó chu môi phản bác

- Nói vậy thôi chứ anh lo cho em lắm vợ ạ, cố lên em, mong là đến ngày trở về anh sẽ nghe được tin tốt - Anh cười cười

" Tách tách" Đang nghe điện thoại của anh thì tự dưng có thứ gì đó từ mũi nó chảy ra rơi xuống cuốn vở ghi, in xuống đó hai chấm đỏ. Nó nhíu mày, máu? Rồi vội vàng chạy đến giấy lau đi thật nhanh,thế nhưng máu từ mũi vẫn không ngừng chảy ra, nó bắt đầu cảm thấy choáng váng.

- Vợ? Em bị sao vậy? Có nghe anh nói không? - Thấy đầu dây bên kia im lặng một lúc thì anh không khỏi lo lắng mà thậm chí là hốt hoảng.

Đang gục xuống bàn thì nghe thấy tiếng anh nói vọng ra từ điện thoại nó mới sực nhớ rằng nó và anh vẫn còn đang nói chuyện. Dạo này nó đãng trí quá! Một tay ôm trán cố gượng dậy, tay kia với lấy chiếc điện thoại đưa lên tai.

- Vừa rồi em đói bụng quá nên xuống dưới tìm đồ ăn, anh nói gì vậy? - Nó cố điều chỉnh giọng nói cho thật tự nhiên

- Không có gì, thấy em không nói gì anh lại tưởng em làm sao. Tìm đồ ăn giờ này? Em ăn tối chưa? - Nghe thấy giọng nó thì anh thở phào nhẹ nhõm

- Em ăn rồi nhưng cái bụng cứ không chịu nghe lời - Nó cười

- Ha ha ha khổ thân vợ quá. Thôi không làm phiền em nữa học tiếp đi nhé, mai cố gắng làm bài cho tốt. Tạm biệt vợ.

- Em nhớ rồi, tạm biệt anh - Nó cố cười,đến khi nghe thấy tiếng tút tút tút đầu dây bên kia thì điện thoại cũng cũng rơi xuống sàn, cả người nó gục xuống.

" Reng reng reng reng" Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, nó cũng vì thế mà cũng nheo mắt tỉnh dậy, đầu vẫn còn đau lắm. Thật may là hôm qua nó đã hẹn giờ báo thức trước chứ nếu không buổi thi kết thúc thì nó mới tỉnh dậy. Cố gắng chạy thật nhanh vào làm vệ sinh cá nhân rồi lấy vở nhẩm lại một lần nữa nó mới yên tâm đến trường.

- Thùy Linh lại ăn sáng đi em - Chị Hải giúp việc gọi nó

- Em không ăn đâu ạ, hôm nay thi nên em muốn đến trường sớm - Nó cười

- Chính vì hôm nay thi nên em mới phải ăn. Mấy ngày nay em đã bỏ bữa nhiều rồi - Chị Hải lo lắng nhìn nó

- Nhưng....

- Không nhưng nhị gì cả, lại ăn đi lấy sức mà làm bài chứ em

- Được rồi - Thấy chị nói vậy nó cũng đành lòng ngồi xuống, tuy nhiên bữa ăn diễn ra khoảng 5 phút thì nó đã đứng dậy với lí do là đã no, trong khi đó nó mới chỉ ăn được hai miếng bánh và nữa cốc sữa.

- Em ăn xong rồi, chào chị em đi - Nó chạy ra phía cửa

-Linh, em còn chưa ăn hết mà, quay lại đi em - Nó vẫn chạy về phía xe chú Lương đang đỗ trước cổng mà không ngoái đầu lại

Một lúc sau chiếc xe mui trần đen bóng đừng lại trước cổng trường, nó từ từ bước ra

- Tam biệt chú - Nó vẫy tay với chú Lương

- Linh này, sắc mặt con không có được tốt lắm thì phải, con bệnh sao - Chú Lương lo lắng nhìn nó

- À chắc tại hôm qua con ôn bài khuya quá, không sao đâu chú - Nó xua tay

- Ừm, vậy thôi chú đi trước, lát chú qua đón. Làm bài tốt con nhé - Chú Lương nhìn nó cười

- Vâng, tạm biệt chú.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một ngày cũng đã trôi qua, chỉ cần hôm nay nữa thôi là kì thi cũng kết thúc, nó cũng có thể thở mạnh ra rồi. Trong suốt một ngày thi vừa rồi, nó chẳng biết nên vui hay buồn nữa, có môn thì nó làm bài rất tốt nhưng cũng có môn làm rất tệ, có môn lại trung trung. Tuy nhiên nó cũng chẳng mấy để ý nhiều, nó chỉ biết là mình đã cố gắng hết sức rồi.

Giờ chỉ còn môn Địa nữa thôi là xong xuôi rồi, chết thật môn này nó coi như mù tị luôn, nó chỉ biết phần lí thuyết thôi chứ còn vận dụng thì bó tay.

Đến lúc phát xong đề thi, nó nhắm chặt mắt lại rồi lại mở ra nhìn đề một lượt, ha ha cái này có được coi là trúng tủ không vậy. Theo như nó đếm thì chỉ có khoảng 10 câu là "tịt" còn lại thì đều ở trong đầu nó hết rồi. Ông trời thật có mắt, vậy là xem như nó có thể phần nào yên tâm rồi. Thời gian làm bài cũng nhanh chóng trôi qua

"reng reng reng" Tiếng chuông báo hết giờ vang lên mang theo nhiều cảm xúc hỗn độn, vui mừng của những đứa trúng tủ, thất vọng của những đứa "vấp phải vỏ chuối" và cũng là không cảm xúc của những đứa mơ hồ về bài thi, điểm số.

- Số báo danh 230256 em Trương Thùy Linh - Giám thị kêu tên nó lên nộp bài

Đặt tờ giấy thi lên trên bàn giáo viên, nó nhanh nhảu xoay người bước trở về bàn thu dọn đồ dùng thì "Tách tách", chết tiệt cái chất lỏng đáng ghét đó lại xuất hiện, lúc này cơn đau đầu lại dày vò nó, thực sự là rất đau. Nó choáng váng, hai tay ôm lấy đầu, loạng choạng bước đi.

- Bạn gì ơi, bạn có sao không? - Một nữ sinh gần đó chạy tới hỏi han

Nó đang định trả lời thì cứ thế đôi mắt không chịu nghe lời cứ nhắm chặt lại, trước mắt nó bây giờ chỉ toàn là màu đen. Nó ngất lịm đi

- Thưa cô, có bạn học sinh bị ngất