Đen Và Trắng

Chương 57: NĂM NĂM XA CÁCH




Nói thật thì tôi viết truyện không phải để câu like câu view, nhưng số lượt vote đã chạm đến 1000, thật bất ngờ, thật phấn khởi, cám ơn các bạn đã ủng hộ tôi *cúi đầu*
...............................................................................................................................................
CHƯƠNG 57: NĂM NĂM XA CÁCH
Ba năm trước...
"Tôi đang ở đâu đây?"
Tôi không thể nhìn, cũng không thể nói, tứ chi cứng ngắc không thể cử động.
Tôi có thể nghe thấy tiếng chim hót và cảm nhận được những tia nắng đang nhảy nhót trên cơ thể mình. Thật ấm áp!
Nhưng mà...
Tôi không nhận ra bản thân mình, cũng không thể nhớ được bất cứ thứ gì...
"Con tỉnh rồi!". Giọng nói nhu hòa của một người phụ nữ vang lên.
Biết chắc thương thế của tôi, người đó tiếp tục cất lời: "Ta là Tô Hương Đình, là mẹ của con!"
Mẹ, mẹ sao? Mẹ tôi tên là Tô Hương Đình...
"Tên con là Liễu Minh"
......................................
Qua lời kể của người phụ nữ tự xưng là "mẹ" của tôi, tôi biết mình tên là Liễu Minh, là con trai của một người họ Liễu. Cha tôi là một kẻ cắp linh hồn nên bị trục xuất tại Liễu môn.
Hừ, tôi đâu có ngu, linh hồn cái quái gì chứ? Tôi đây là người không bao giờ đụng chạm tới mê tín dị đoan. Bà ta nói, cha tôi bị đày xuống địa ngục làm thủ thư. Tôi đã tham gia vào một trận chiến quyết liệt, linh hồn bị tan vỡ thành từng mảnh, nhờ có cha gom góp hết hồn vía mới có thể sống sót.
Đây là thế kỉ 21, đừng lừa tôi.
Bà ấy còn nói rằng, tôi bị một tên quỷ móc mắt, bị một người phụ nữ luôn mang oán khí mà đâm nát yết hầu, phá tung nội tạng. Đúng, cảm giác đau lúc này là chân thực, nhưng lại xuất hiện tên quỷ và người phụ nữ nào đó nữa, có tin được không?
"Giác mạc của con bị tổn thương rất nặng nề, cổ họng cũng vậy. Con đã bất tỉnh suốt hai năm nay rồi. Ta đã mang con tới tương lai, mắt con được thay thế, yếu hầu với nội tạng đã được phẫu thuật sửa đổi, các vết sẹo trên người con đã được xóa bỏ, chỉ còn lại dấu tích do ca phẫu thuật năm đó. Bây giờ, tuy đã tỉnh lại, nhưng thể trạng của con thật sự rất kém, cần hai năm nữa để hồi phục. Sau khi khôi phục, chúng ta sẽ trở về thời điểm hiện tại."
Bà ấy nói một hồi lâu, tôi chỉ hiểu rằng mình bị thương rất nặng, phải phẫu thuật cấy ghép rất nhiều lần. Hơn nữa, tôi đang sống ở tương lai, và sau này sẽ trở về thực tại. Thôi kệ vậy, cứ tạm thời tin tưởng bà ấy đi, đằng nào tôi cũng chẳng còn ai nữa.
Tôi thử cử động tay chân... khá nhẹ nhàng, tôi muốn mở to đôi mắt của mình ra để ngắm nhìn xung quanh nhưng không thể. Cảm giác đau nhói xông đến tận óc khi tôi cố gắng mở miệng. Thật buồn chán, sống mà không thể nhìn, không thể nói thì có khác gì tôi đang ở tù.
Gắng gượng mãi, cuối cùng thì tôi cũng có thể di chuyển được, mặc dù hai chân cứng ngắc, dáng đi xiêu vẹo nhưng tôi vẫn quyết tâm. Mẹ đưa cho tôi một cái nạng, trông thật thảm hại, chả khác gì người khuyết tật.
Có người phục vụ đầy đủ, tôi không phải lo gánh nặng cơm áo. Thoáng nghe thấy vài gia nhân nói rằng mẹ tôi rất giàu, bà là chủ tịch một công ty lớn, mẹ thật giỏi!
Một năm rồi lại nửa năm nữa, tôi khá chán nản với cuộc sống hiện tại. Con người chúng ta không ngừng thích nghi với cái mới, mà tôi lại phải ở trong nhà điều trị. Bây giờ thì khác, tôi đã khỏe hẳn, vậy là có thể ra ngoài được rồi.
Tôi dự định sẽ đi du lịch một vài nơi nào đó. Có một hôm, khi đang thu dọn hành lí thì mẹ tôi xuất hiện: "Tiểu Minh, ta mang đến cho con một bất ngờ!"
Tôi còn chưa kịp hiểu gì có một người ngoại quốc, thoạt nhìn bằng tuổi tôi tự dưng nhảy ra, ôm chầm lấy tôi, hai chân của hắn còn quắp lên người tôi. Khỉ thật! Hai thằng đàn ông thì ôm ấp cái gì, nhưng hắn là người nước ngoài, vấn đề này tôi cũng khá rộng rãi nên không sao.
"Henry! Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh!" - Hắn ta nói thế, tôi chẳng hiểu gì cả!!!
"Henry là ai?" - Tôi hỏi ngược lại hắn.
Hắn ngơ ngác nhìn tôi, tôi lại ngơ ngác nhìn mẹ, ba người cùng nhìn nhau.
Mẹ tôi nói: "Michael, có thể bây giờ nó không nhớ ra gì. Hãy đợi! Tới thời cơ thích hợp, kí ức sẽ quay trở lại"
Kí ức sẽ quay trở lại? Vì cái gì nhỉ? Tôi đã đánh mất điều gì đó sao? Tâm hồn tôi bỗng trào dâng lên một cảm giác mãnh liệt, lồng ngực tôi nhói đau. Tôi cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, lạ thật!
Michael cùng tôi tới Maldives, mẹ tôi không đi cùng, chắc là bà còn bận nhiều việc. Tôi không hiểu, tại sao mình lại biết lướt sóng nhỉ? Chắc đó là do thói quen trước khi tôi "mất trí" chăng?
Hôm nay, khi đang ra sức tranh đua với Michael, tôi nhìn thấy một cậu con trai có phần quen mắt. Cậu ta đang trong tình cảnh khẩn cấp, đúng vậy, chắc là bị chuột rút rồi. Tôi đứng ở đằng xa, chưa kịp tới cứu giúp thì có ai đó đã kéo cậu ấy lên. Tôi đến gần họ, cậu trai kia bị sặc nước, người kia thì vỗ ngực cậu ấy, luôn miệng gọi "Dương Dương".

"Dương Dương?" Cái tên này nghe quen lắm, tôi mấp máy môi gọi theo. Ồ, một cảm xúc khác lạ xảy ra trong tôi. Từ trong tâm trí của mình, tôi có thể dễ dàng gọi lên cái tên ấy - tựa như một thói quen.
Cậu trai có cái tên Dương Dương vẫn chưa tỉnh lại, người kia nâng người cậu ấy lên rồi cõng đi cấp cứu.
Tại sao tôi lại cảm thấy mất mát?
Tại sao tôi lại luyến tiếc cậu trai kia như vậy?
Tại sao khi nhìn thấy người kia cõng cậu ấy trên lưng, tôi lại ghen tỵ?
Tại sao?
Kể từ khi đó, đi chơi mà tâm hồn tôi trống rỗng. Tôi cảm thấy những chuyến đi này thật vô vị. Khó chịu quá, ngay đến Michael cũng nhìn ra điểm này. Người ta đi chơi giải khuây, còn tôi lại cảm thấy buồn.
Buồn, rất buồn. Nhìn những con sóng lặng lẽ đánh vào bờ, nó cứ khiến tôi hồi tưởng tới một tình yêu thầm kín nào đó. Tình yêu ấy, xa rất xa...và mãi mãi... tôi không thể nắm bắt được.
Tôi đã từng yêu ai đó sao?
Có thể, đó là một tình yêu...đã chết!
Nhưng dù đó có là điều bất hạnh, tôi vẫn muốn nhớ lại. Đúng vậy, nhất định tôi phải thoát khỏi cảm giác khó chịu này.
"Mẹ, kí ức của con, tại sao lại biến mất?". Tôi thật lòng muốn tìm lại đoạn kí ức đã qua.

Mẹ nhìn tôi, bà thở dài một lát rồi nói: "Bởi vì sự an nguy của con."
"Sự an nguy....của con?"Tôi không hiểu. Quá khứ của mình thì có liên quan gì chứ?"
"Đúng vậy. Nếu biết con còn tồn tại, Linh Thạch sẽ truy sát đến cùng. Bốn năm qua, ta đã tạm thời cất giấu đoạn kí ức đó, nên con mới an toàn. Theo ta, con đừng nên lưu giữ quá khứ, sống như bây giờ không phải rất tốt sao?". Bà trấn an tôi.
Đúng, tôi có đầy đủ vật chất, nhưng cái cảm giác mất mát khó chịu kia khiến tôi phát điên. Nó đã dày vò tôi hơn một tháng nay rồi. Tôi không muốn bị ám ảnh và day dứt mãi như thế này nữa. Bất chấp mọi thứ, tôi chỉ muốn nhớ lại mà thôi.
"Mẹ à. Dù có đen tối hay nhục nhã, kí ức là nơi lưu giữ tâm hồn mỗi người. Nếu con nhớ lại quá khứ, trái tim sẽ không còn đau đớn nữa, tâm trí con sẽ thanh thản hơn. Cho nên, xin mẹ, con muốn nhớ lại!". Tôi thiết tha, khẩn khoản cầu xin mẹ.
Căn phòng im ắng lạ thường, những con chim nhỏ ngừng hát, gió ngừng thổi, mây dừng bay. Mà toàn thân tôi bỗng bất động.
"A.......A..............A........"Tôi hết lên trong đau đớn.
Đầu óc tôi cứ như muốn nổ tung. Mắt tôi mờ đi, các tiêu bản ảnh hiện ra. Hàng trăm tỷ bức ảnh bị bóp méo, xoay vòng rồi pha trộn lẫn lộn. Tôi không thể đoán được nội dung của những hình ảnh đó là gì. Trái tim tôi chấn rung kịch liệt.
Đau quá, thân ảnh của ai đó mơ hồ hiện ra trong tưởng tượng của tôi. Người con trai mà tôi đã từng hứa rằng suốt đời sẽ yêu thương đang ở đó, em ấy đứng trước mặt tôi, chìa tay ra rồi gọi: "Cao Minh"
Thật bất ngờ, em ấy chính là người mà tôi nhìn thấy ở Maldives, cậu trai tên Dương Dương.
Những thước phim về quá mãnh liệt chạy qua đầu tôi, tất cả mọi chuyện, tôi nhìn thấy rõ, nhưng nhanh quá, sóng não tôi không theo kịp. Tôi chỉ nhớ đến cậu ấy: Mục Nhất Dương.
Và tôi ngất đi.
...................................................
Quá khứ dần dần quay trở lại...trong giấc mộng của tôi.
Phải trải qua biết bao nhiêu khó khăn, chúng tôi mới có thể quay trở lại quá khứ. Hôm đó, tôi đang đi tìm Mục Nhất Dương thì bị người ta đánh lén. Tỉnh lại, mắt bị che kín nên tôi không thể nhận biết mọi thứ xung quanh, nhưng qua mùi hương và nhiệt độ, tôi có thể nhận ra đây là căn nhà nhỏ giữa hồ của Tống Minh Chi.
Không lâu sau, tôi trò chuyện cùng với một người nào đó, nghe giọng hắn ta rất quen, phong thái ngạo mạn của hắn làm tôi nhớ đến em trai mình - Cao Mạng. Buồn cười thật, chuyện này thì có liên quan gì đến Cao Mạng. Tôi mơ hồ hiểu ra được mọi chuyện, bọn chúng cần nước mắt của Dương Dương để hợp nhất hai viên đá.
Tiếp theo, tôi lại nói chuyện với Tống Minh Chi, bà ta đúng thật là mất hết nhân tính, lợi dụng tất cả mọi người chúng tôi để thực hiện cái kế hoạch ngu xuẩn kia. Điên thật rồi! Loạn thật rồi! Dương Dương là em trai cùng mẹ khác cha với Phương Thế Phong. Em ấy có thể sống tới giờ này do linh hồn của anh trai mình.
Tôi đã cảm nhận được linh lực của Dương Dương quanh đây, vạn nhất chỉ mong em không xảy ra chuyện. Nhưng đã muộn rồi, cánh cửa mở ra, em đã bị phục kích. Nghe tiếng kêu la thất thanh của em, tôi cảm thấy căm phẫn những kẻ kia. Vì không muốn bọn chúng đạt được mục đích, tôi luôn miệng nhắc em không được khóc.
Tên quỷ đánh tôi. Tôi cắn răng chịu đựng. Hắn đánh cho tới khi tôi hộc máu, cạn kiệt sức lực.
Hắn ta dùng mấy viên than hồng trên da thịt tôi. Tôi cố gắng nén cơn đau tới mê loạn thần trí này mà nhắc Dương Dương không được khóc.
Và rồi, hắn hủy hoại đôi mắt của tôi. Tôi chỉ kịp hét lên một tiếng, hai con mắt đã bị thương quá nặng, thể thủy tinh cùng giác mạc không còn. Máu đỏ tươi chảy từ hai hốc mắt. Tôi ngất đi. Sau đó, tôi đã không còn biết gì hết.
Tôi hoàn toàn trở thành người mù.
Nghe tiếng bước chân của Mục Nhất Dương tới gần, tôi giơ đôi tay đang bị xiềng xích của mình lên nhưng không nắm bắt được thứ gì. Thấy tiếng động, tôi bò về phía em, nhưng hoàn cảnh không cho phép tôi làm điều đó, chỉ biết bất lực tại chỗ.
Nửa tỉnh nửa mê, tôi bị Tống Minh Chi ném xuống một con sông, nước ở đây chứa đầy chất nhầy. Tôi dìm đầu bà ta xuống, bà ta một tay đâm nát yết hầu tôi, còn phá hư nội tạng tôi. Tôi thổ huyết, máu chảy lênh láng, hòa cùng với nước sông.
Tôi biết mình sắp tận mạng rồi, nên dùng chút sức lực cuối cùng để bóp cổ bà ta. Dương Dương ở bên cạnh, gào thét không ngừng, cứ như muốn tiếp thêm sức mạnh cho tôi vậy.
Nhưng tôi bây giờ đã không còn đủ sức nữa. Không biết Tống Minh Chi lấy đâu ra một con dao, bà ta đâm liên tiếp vào người tôi, da thịt của tôi nơi còn nơi không. Thân xác tôi nổi trên mặt nước.
Hết rồi sao? Cuộc đời tôi cứ thế kết thúc sao?
"Cao Minh, không được ngủ, anh đi rồi thì ai sẽ nuôi tôi?"
"Cao Minh, tôi xin anh, đừng chết!"
Giọng của người con trai tôi yêu nhất trên đời lạc hẳn đi. Tại sao chúng tôi lại rơi vào tình cảnh này? Chẳng lẽ số mệnh đã sắp đặt, chúng tôi mãi mãi không thể ở bên nhau sao?
"TÔI YÊU ANH!". Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy em nói câu này. Hơn nữa, những lời ấy được lặp lại nhiều lần, cứ như những nhát búa nện vào trái tim tôi.
Em yêu tôi, nhưng tôi không thể cùng em bước tiếp trên con đường này nữa rồi. Tôi không thể là người ở bên cạnh em cả đời nữa.
Tôi cũng muốn nói nhưng nào đâu thể? Tôi muốn ôm em vào lòng, thì thầm bên tai em những lời chân thành nhất, tôi còn muốn dặn dò em nhiều hơn, nhưng không thể nữa rồi.
Em cúi đầu xuống hôn tôi, và tôi khóc, khóc trong niềm hạnh phúc khổ đau ấy.
Rồi sau đó, cơ thể tôi nhẹ bâng, thần chết đã tới và muốn mang tôi đi.
Và tôi không còn cảm nhận được bất cứ điều gì nữa.
Tôi chết rồi!
Dương Dương, em nhất định phải sống tốt.
Anh không thể bên em được nữa rồi! Anh sẽ tới một nơi rất xa - một nơi quạnh hiu và lạnh lẽo.
Anh bỗng nhớ tới hình bóng em ngày đầu gặp mặt. Em như một chú thỏ con, làm anh chỉ muốn trêu ghẹo, muốn nhìn thấy vẻ mặt phụng phịu của em.
Em khờ khạo, chân thực lại tốt bụng, luôn giở trò, nhưng cũng chính vì điều đó mà anh yêu em.

Anh chỉ muốn cưng chiều em đến suốt đời, nhưng ông trời ác độc, không muốn chúng ta bên nhau.
Anh đã chết rồi, đừng lưu luyến anh nữa.
Nếu anh không còn ở đó, em hãy tự biết chăm lo cho bản thân mình, phải dậy sớm, ăn uống đầy đủ, uống nhiều nước và không được lười đánh răng đâu đấy.
Nếu anh đi rồi, chỉ mong em đừng mãi đau khổ, đừng hành hạ bản thân mình.
Anh luôn ở đây nhìn em, nhìn em từng bước...trưởng thành...
Anh yêu em, Dương Dương của anh.
Vậy là tôi đã nhớ ra tất cả. Tôi tên là Cao Minh, em ấy là Mục Nhất Dương. Minh Dương là tên ghép của chúng tôi. Tôi nhất định sẽ đi tìm em ấy, xây dựng lại đoạn tình cảm năm xưa.
...................................................................................................................................................................................
Quay trở lại hiện tại, năm 2021.
Dương Dương bỗng nhiên phun ra một ngụm máu lớn, tôi hoảng sợ đỡ lấy em, nghe được ba tiếng "Tôi hận anh!", lòng tôi đau như cắt.
Tôi biết em hận tôi, tôi cũng đã từng hận em. Nhưng hiện tại, tôi chỉ mong em bình yên. Nếu em có thể sống sót, tôi có thể làm mọi thứ em yêu cầu, chỉ mong đừng bắt tôi cách xa em.
Tôi hốt hoảng bế em ra xe rồi phóng thật nhanh đến bệnh viện gần nhất. Trên đường đi, thiếu chút nữa là tôi tự tay lao xe tự tử, nhưng em vẫn còn ở đây. Tôi tự nguyền rủa mình, cảm thấy nhục nhã và hổ thẹn với em.
Đến phòng cấp cứu, tôi nhìn thấy Cao Mạng. Đúng rồi, đây là bệnh viện của nó. Thấy tôi ôm Dương Dương bất tỉnh đến, nó ngây người nhìn tôi rồi nhanh chóng bước vào phòng cấp cứu.
Mọi người cũng rất nhanh có mặt tại đây, họ không hiểu lí do tại sao Dương Dương trở nên như vậy. Ai ai cũng hỏi tôi.
Và... tôi thú nhận toàn bộ, tôi kể lại những việc xấu xa mình đã làm, kể lại việc tôi đã tổn thương em như thế nào.
"Chát!". Vương Thanh Huyền đánh tôi.
"Chát!" Lại thêm một cái nữa.
Đúng vậy! Lòng tôi rất rối, tôi chỉ mong mình chết quách cho xong, nhưng phải đợi Dương Dương tỉnh lại đã. Tôi thật lòng muốn ai đó hãy đánh tôi thật nhiều vào, để tôi tỉnh ngộ, để tôi kiểm điểm bản thân mình.
Vương Thanh Huyền khóc lóc, ánh mắt căm giận nhìn tôi.
"Cao Minh, đồ đáng chết. Tại sao lại đối xử với anh ấy như thế? Tôi nguyền rủa anh, căm hận anh."
Mạc Nguyên, hai hốc mắt cậu ta cũng đỏ lên, rưng rưng nhìn tôi nói: "Anh quá tàn nhẫn, Cao Minh. Anh có biết, năm năm qua, cậu ấy đi tìm anh khổ sở như thế nào không? Đứa con của sư phụ, cậu ấy cũng đặt tên theo họ của anh. Chờ đợi, năm năm, mãi mãi mong chờ vào một tình yêu, anh nói xem, tại sao lại đối xử với cậu ấy như thế? Tại sao hả? hả?"
Tôi biết mình là một tên khốn nạn nhất trên đời. Tôi không xứng đáng có được tình yêu của em ấy. Nhưng cái nghi vấn trong câu nói nghe khiến tôi hoài nghi mãi. Tôi đã hiểu nhầm em sao?
Ông thầy bói chỉ lắc đầu ngao ngán, tôi chỉ nhìn thấy trong ánh mắt ấy ánh lên sự khinh thường. Đúng, tôi tự khinh bản thân mình. Khinh mình vì đã làm em đau khổ
Điều bây giờ tôi muốn là em ấy sẽ tỉnh lại, dù cho tôi phải trả bất cứ cái giá nào, kể cả mạng sống của tôi.
Thật sự rất hối hận, thà rằng tôi là người bị thương phải nằm kia, còn hơn là phải chứng kiến em ở đó, khuôn mặt tím ngắt không một chút sức sống.
Nếu như có một phép màu, tôi mong chúng tôi có thể hạnh phúc mãi mãi bên nhau.
Có được không?