Đen Và Trắng

Chương 55: TẠI SAO ANH LẠI LÀM THẾ?




CHƯƠNG 55: TẠI SAO ANH LẠI LÀM THẾ?
Đen và trắng, trắng và đen
Ác quỷ sẽ biến thành thiên thần
Thiên sứ nhất định sẽ tái sinh ở dưới địa ngục.


Yêu và hận, hận và yêu
Ái tình không lối thoát sẽ biến thành cừu hận
Trong nỗi hận ngàn kiếp thăm thẳm, liệu có chớm nở một tình yêu?
............................................................................


"Chúng ta kết hôn đi!"
Bạn cứ thử tưởng tượng xem. Một ngày nào đó, người bạn yêu nhất cũng là người yêu bạn nhất nói ra câu này, bạn sẽ cảm thấy như thế nào? Bạn sẽ vỡ òa trong niềm hạnh phúc hay bỗng nhiên đột tử trong cơn mê ngây ngất này chứ?


Tôi, một thằng con trai, được một tên con trai khác cầu hôn - điều đó cũng khá bình thường trong thời buổi này. Thế mà sao tôi vẫn cảm thấy rằng điều đó thật kì diệu!
Người ta từng nói: "Hai thế giới chung một con đường" - đó có phải là một thế giới hiện thực trong mơ ước?
...........................................................
"Cái gì? Cao Minh?"

Tôi đang đứng trong căn nhà chung của chúng tôi, trước mặt tôi là Kha Đông, Mạc Nguyên, lão Đặng và Vương Thanh Huyền. Bọn họ đồng thời sửng sốt trước thông tin Henry Benjamin Clifford chính là Cao Minh. 
Vẫn là tên nhóc Mạc Nguyên nhanh nhảu mở miệng trước: "Vậy anh ta giờ sao rồi?"
Tôi đã sử dụng hết vốn từ ngữ tích lũy mấy chục năm trời để thuật lại câu chuyện gặp gỡ hạnh phúc của mình, dĩ nhiên là cái đoạn "hai cơ thể hòa hợp đến sống đi chết lại" là tôi bỏ qua rồi. 


Mọi người ai cũng chú ý lắng nghe, nhưng mỗi người lại mang một sắc mặt khác nhau. Mạc Nguyên, tiểu Huyền thì mừng cho tôi. Lão Đặng thì gật gù, thoáng chốc lại nói: "Phù, may quá, tốt rồi!". Chỉ có Kha Đông, tôi không nhìn thấu được biểu cảm của cậu ta.


"Rầm". Không hiểu sao, Kha Đông tức giận, cậu ta bỏ đi rồi đóng cửa một tiếng thật mạnh. Kệ chứ, tôi chả tính toán gì đâu, cứ coi như cậu ta đến ngày đèn đỏ, tức giận một chút cũng không sao.


Một lúc sau, tiểu Huyền hỏi tôi: "Hai người sẽ kết hôn thật sao?"
Đương nhiên rồi, đó là chuyện tốt mà, tôi đang rất tự hào. "Đúng vậy, anh ta thật ngoan, tự giác cầu hôn tôi, rất xứng đáng là một cô vợ bé nhỏ!".
Mạc Nguyên, lão Đặng nhếch mép nhìn tôi, ý muốn nói rằng: "Chả biết ai mới là cô vợ bé nhỏ!"
Nhìn họ, tôi bất giác chột dạ. Ừ đấy, đúng là tự tôi dối lòng đó, thì có sao? Mà khoan, nếu tôi đè Cao Minh thì sao nhỉ? Tiểu đệ của tôi còn chưa được sử dụng đúng với chức năng chính đáng của nó, làm sao mà tôi có thể yên lòng đây? Đúng rồi! Tôi muốn đảo chính, phải đảo chính!


"Tối nay anh ấy sẽ tới đây!". Tôi thẳng thừng tuyên bố một câu.
"Ồ, anh ta tới rước dâu hả?". Cái khuôn mặt khả ố của Mạc Nguyên khiến tôi chỉ muốn đập cậu ta một cái.
Tôi đương cao cao tự đại, thế mà... Không được, phải chấn chỉnh lại ngay: "Hừ, cái con khỉ, tôi mới là người tới rước anh ta."
Có vẻ như "uy quyền" lúc này của tôi đã chạm đến con số không, mọi người đều khúc khích cười, cả gian phòng đều tràn ngập tiếng cười.


"Ca, người sẽ sống cùng anh ấy sao?". Vẫn ngây thơ như ngày nào, tiểu Huyền chậm rãi hỏi tôi cái chuyện-mà-ai-cũng-biết đó. Dĩ nhiên rồi, chúng tôi là vợ chồng, vợ chồng thì phải sống chung với nhau chứ. Tôi gật đầu, cười cười nhìn con bé!


Tôi vẫn đang thầm nghĩ rằng tiểu muội của mình thật ngốc, ai ngờ nó lại hỏi một câu khiến tôi phải băn khoăn suy nghĩ.
"Thế còn....tiểu Nguyệt? Tiểu Nguyệt sẽ sống ở đâu?"
Ừ nhỉ, vấn đề này quan trọng thế mà tôi lại bỏ qua. Đặt lên bàn cân thì, Hiểu Nguyệt trên danh nghĩa là con của Cao Minh, nhưng bé con lại có cảm tình với nơi này hơn, phải làm sao đây? 


Đầu óc tôi vốn chẳng chứa được thứ gì nghiêm chỉnh cả, bây giờ nghĩ lại, hay là bảo Cao Minh tới đây sống nhỉ? Như vậy là thuận cả đôi đường. Nhưng chưa chắc Cao Minh đã chấp thuận. Thôi, đợi tiểu Nguyệt khỏi bệnh sẽ bàn sau vậy.


Tối nay, nhờ có sự viếng thăm của "vị khách đặc biệt" Cao Minh, Mạc Nguyên rời cửa hàng từ sớm, về nhà chuẩn bị bữa tối. Lão Đặng cùng tôi dọn dẹp nhà cửa, tiểu Huyền thì tới bệnh viện trông nom Hiểu Nguyệt, có vẻ như hai người đó sẽ không thể trở về nhà tối nay. Thôi đành vậy, còn nhiều thời gian mà, đợi tới lúc chúng tôi kết hôn thì....hihi. Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy hào hứng tới nỗi lão Đặng đang lau bàn cũng phải rùng mình.


Ồ, Kha Đông - cậu ta không biết rằng Cao Minh sẽ tới đây, thôi kệ, cho cậu ta bất ngờ. Nhớ lại chuyện xưa, mình gặp Kha Đông trong quá khứ, cậu ta còn chưa từng nhìn thấy Cao Minh, chắc chắn sẽ bất ngờ lắm đây. Mà cũng không hiểu, sao cậu ta lại có thể thích nghi với cuộc sống hiện đại nhanh như vậy?


Trời đã tối rồi!
Màn đêm, chính là cánh cửa vô hình vĩ đại để che dấu những bí mật tăm tối. Chỉ khi ở trong đó, những khuôn mặt rớm máu mới lộ dạng nguyên hình, đó là những thứ không thể phô bày dưới ánh nắng mặt trời ngoài kia.  


Một chiếc xe Mercedes-Benz đen bóng chậm rãi lăn bánh trên con đường ngào ngạt hương hoa oải hương. Đúng rồi, chính là Cao Minh, anh vẫn phong độ như ngày nào. Ba mươi hai tuổi - không nghi ngờ gì nữa, đây đang là độ tuổi hưng thịnh của anh. Anh đã trưởng thành về mọi mặt, còn tôi thì sao? - vẫn chỉ như một đứa trẻ lông bông trên đường mà thôi.


Chiếc xe tiến dần về phía cổng, tôi mở cửa cho anh. Anh bước xuống xe rồi ôm lấy tôi, nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn ngọt ngào. Đã có lúc, tôi từng nghĩ rằng, cứ mãi thế này có phải tốt hơn không?


Chúng tôi cùng vào nhà, lão Đặng bỏ qua những thay đổi nhỏ trên khuôn mặt anh, liền cười cười và nói: "Tiểu tử, mấy năm không gặp, xem ra cậu đã lợi hại hơn rất nhiều rồi!". Nói rồi, lão xoa đầu anh, anh cũng cười lại lão, trông rất thân thiện. 


Mạc Nguyên, vẫn với dáng vẻ tinh nghịch ngày nào, chạy tới bên anh rồi la toáng lên: "Wao, anh thật đẹp trai. Này Cao Minh, nếu sau này anh bỏ Mục Nhất Dương thì tới tìm tôi.". Cậu ta còn đặt tay lên ngực Cao Minh và nói với vẻ mặt gian tà: "Đến lúc đó, tôi nguyện trao cho anh tất cả!".
Thoáng thấy căn phòng nồng nặc mùi thuốc súng phát ra từ tôi, Mạc Nguyên dừng lại động tác thô bỉ của mình: "Haha ngại quá, tôi đi dọn cơm, mọi người cứ từ từ nói chuyện." Và cậu ta nhanh chóng lẻn vào phòng bếp, không để tôi có cơ hội phản kích.


Đến giờ cơm tối, chúng tôi cùng nhau trò chuyện, những mẩu chuyện trời ơi đất hỡi ở tận nơi xa xôi nào đó cũng được mang ra làm "khúc dạo đầu". Quá nửa bữa ăn, lão Đặng đề cập tới một vấn đề mà ai trong chúng tôi cũng tò mò.


"Cao Minh, làm sao cậu có thể trở về!". Kì thực thì Lão Đặng cũng không hiểu được sự tình hôm đó. Sau gần một tháng trấn giữ cánh cửa, lão chỉ thấy Mục Nhất Dương quay lại với vẻ mặt thất thần, hai người còn lại thì chưa từng gặp qua. Nghe tin Cao Minh đã chết, lão cũng thương tâm cho số phận của đôi trẻ, đây gọi là lời nguyền của Linh Thạch sao? Đoạn nghiệt duyên này thật sự không thể cứu vãn nữa?


Nhưng đến hôm nay, lão mới tin được cái thứ gọi là "Tam Sinh Thạch" kia, quả thật, người tính không bằng trời tính, ông trời vẫn là có mắt mà!


Mọi người đều mang con mắt hiếu kì nhìn Cao Minh. Anh nhìn xung quanh một lượt rồi mở lời: "Tôi..."
"Tôi về rồi!" - Tiếng nói bình thản của Kha Đông ở ngoài cửa vang lên, cũng phải thôi, cậu ta không biết đến sự có mặt của Cao Minh mà!.
Theo thường lệ, Kha Đông sau khi cởi áo khoác, cất chìa khóa thì tiến thẳng tới phòng ăn.


Cậu ta vừa đi vừa nói: "Hôm nay, Hiểu Nguyệt đã....." Ngay sau khi nhìn thấy Cao Minh, xung quanh im lặng như tờ, bầu không khí trở nên quái dị. Kha Đông sửng sốt, không nói lên lời. Tôi quay lại nhìn Cao Minh, trong đáy mắt anh có một sự dao động nhỏ - phải chú ý thật kĩ mới có thể nhận ra. Một lúc sau, anh hiểu ra thứ gì đó, khuôn mặt anh liền trở về trạng thái ôn nhu.


Cao Minh bước tới gần Kha Đông, anh chìa cánh tay ra, ý muốn kết thân với cậu ta. 
"Đã lâu không gặp!". Anh nói vậy, tôi nhận ra rằng bọn họ đã quen nhau từ trước rồi.
Kha Đông, sắc mặt cậu ta có vẻ không được tốt lắm, nhưng cũng mau chóng đáp lại anh. Xong xuôi, cậu ta nói một câu khiến mọi người ở đây choáng váng: "Ca, đã lâu không gặp!"
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bọn họ... là hai anh em sao?
Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, Cao Minh tiếp lời: "Cậu ấy chính là Cao Mạng, là em trai của tôi!"
Lần này, tôi thật sự không tiếp thu nổi. Không phải cậu ta tên là Kha Đông sao? Hơn nữa, tại sao cậu ta lại lừa mọi người, tại sao lại làm thế?


Không khí quả nhiên có chút trầm xuống. Mạc Nguyên tinh ranh nhắc nhở mọi người ăn cơm, Kha Đông ngồi xuống, đối diện với Cao Minh. Cứ tiếp tục ăn mà tôi nuốt không vô. Tôi biết rằng, sau bữa cơm này, có nhiều thứ sẽ khác đi, chỉ là không biết chúng thay đổi theo chiều hướng tốt hay xấu nữa thôi.


Ăn cơm xong, chúng tôi ngồi uống trà trong khu vườn nhỏ. Gió khẽ đưa hương hoa tới đây, ánh trăng như lắng đọng trong từng chén trà, khiến tôi tiếc nuối mà nhấm nháp hương vị mê say.


Nhớ tới vấn đề tôi từng đề cập trước đây, Cao Minh lên tiếng trước: "Tôi muốn trả lại toàn bộ số tiền trước đây Dương Dương nợ mọi người!"
Kha Đông nhăn mặt, có vẻ như cậu ta không thích thú với điều này cho lắm. Tôi đã nghĩ rằng cậu ta sẽ rất vui cơ. 
"Anh không cần trả! Chúng tôi cũng đâu có tính toán gì với cậu ấy!" - Người nói câu này tất nhiên là Mạc Nguyên rồi.


"Hừ, đừng giả bộ, rõ ràng là các người còn ghi vào sổ nợ!" - Tôi đe dọa cậu ta. "Khôn hồn thì mau lấy ra đây!"
Và Mạc Nguyên cùng tôi đi lấy giấy nợ, quả nhiên là hai kẻ tiểu nhân, giấu kĩ thế mà! =))
Đến khi chúng tôi trở lại khuôn viên, tôi thấy Cao Minh và Kha Đông - hai người họ đang rất tức giận, có chuyện gì sao?

Hai anh em đã bình tĩnh trở lại rồi, tôi cũng không tiện hỏi nguyên nhân, đợi đến dịp khác vậy.
Số tiền bù đắp cho những chuyến "đi tìm giai nhân họ Cao" của tôi lên tới gần một tỷ đồng. Quái lạ, tôi có thể tiêu hết nhiều tiền như thế sao? Mỗi năm, tôi cũng chỉ đi tới mấy chục nước thôi mà.
Đống nợ này, Cao Minh rất nhanh chóng đã giải quyết xong, nhìn vẻ mặt bất an tiếc nuối của tôi, anh nói: "Không sao, tiền rất nhanh có thể kiếm lại, tôi sẽ bù đắp cho cậu!".
Đồ đạc của tôi, mọi người đã giúp tôi sắp xếp từ chiều rồi. Cuối cùng cũng đến lúc tôi rời đi, nhưng trong tôi, cảm giác bất an ngày một lớn. Cao Minh thấy tôi lo lắng, anh nắm chặt tay tôi, ngón tay anh vuốt ve phần thịt mềm trong lòng bàn tay tôi. 


Bước chân ra khỏi cánh cổng chính, tôi lưu luyến ngoảnh lại, nơi mà tôi đã gắn bó suốt năm năm qua, nước mắt tôi suýt thì đã ứa ra rồi. Các bạn đừng trách tôi trẻ con, cũng đừng cười tôi bởi tâm lý "con dâu về nhà chồng". Cứ thử đặt mình vào hoàn cảnh giống tôi xem, bạn có nỡ rời xa căn nhà đầy ắp tiếng cười mà mình đã gắn bó suốt năm năm không?


Bỏ lại tất cả phía sau, tôi tiến tới hạnh phúc cá nhân của mình. Tôi có quá ích kỉ không?
..............................................................................................
Chúng tôi dừng chân tại một căn biệt thự khá lớn, có ba mặt hướng ra biển. Hình như Cao Minh trước giờ vẫn sống một mình ở đây. Phòng của anh với tôi nằm trên tầng ba. Cách một lớp kính, chúng tôi có thể nhìn thấy mặt trời mọc và lặn. Sáng mai, tôi hẹn anh dậy sớm, chiêm ngưỡng khoảnh khắc đẹp tựa thiên thần đó.


Đêm, chúng tôi nằm trên chiếc giường trắng tinh khôi, trông cứ như đôi vợ chồng mới cưới vậy. Cùng nằm trên một chiếc giường, cùng đắp một chiếc chăn, thế mà tôi còn chưa thỏa mãn, sống chết muốn gối chung với anh, còn nằm lên người anh. Anh dịu dàng lắm, để đầu tôi tự do trên cánh tay anh.  
Bất ngờ, tôi hỏi anh: "Tại sao anh lại muốn sống ở đây?"
"Em đoán xem!"' - Ồ, lời nói của anh ấy thân mật quá, gọi tôi là "em" chứ không phải là "cậu" như mọi khi nữa. Tôi đỏ mặt, cũng nên đổi cách xưng hô rồi.
"Em không biết!" - Tôi mở to đôi mắt của mình, thơ thẩn nhìn anh. 
"Anh nhớ trước đây, khi ở Tích Nhược, chúng ta cũng ở trong một căn phòng như thế này. Hơn nữa..." - Cao Minh ôn nhu nói.

Cảm xúc của tôi dâng trào, như biển dậy sóng, như thủy triều lên, nghe lí do này của anh, tôi biết anh quan tâm tôi đến nhường nào. Tôi muốn nghe tiếp lí do thứ hai.
"Hơn nữa, anh cảm thấy, trong không gian choáng ngợp trần trụi như vậy, làm tình rất kích thích."
"....."
"....."
Tôi bị "á khẩu", không thốt lên lời. Một nguyên lí đơn giản lại hiện ra, đàn ông đúng là cầm thú.  
Đêm đó, anh thật nhẹ nhàng, vuốt ve tôi, kích thích tôi, giúp tôi lên đỉnh. Sau một hồi mơn trớn, tôi sẵn sàng rộng mở tiếp nhận anh, thế giới xung quanh tất nhiên là ủng hộ chúng tôi rồi. Khẽ vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, tôi nhận ra rằng hạnh phúc cũng chỉ cần đơn giản như thế là đủ rồi!


........................................................
Tôi sống ở đây được gần một tháng rồi. Tôi đã quên hết mọi thứ xung quanh, một lòng một dạ hướng tới Cao Minh. Hằng ngày, tôi chỉ ở nhà chơi game, rồi đợi anh đi làm về, đến tối thì cùng anh XXOO, tôi sắp béo ú rồi. Không được, phải giảm béo thôi. Hơn một tuần nay, Cao Minh đi làm xa, tôi không gặp được anh, thật nhớ!


Hôm nay, Kha Đông lại gọi tới, nói rằng Hiểu Nguyệt đã xuất viện. Tốt quá rồi, một tháng này tôi quên mất con bé, tiện thể lần này sẽ cùng Cao Minh tới bệnh viện, đồng thời mang tới bất ngờ cho anh luôn.


Hôm nay, anh trở về cùng với một ông chú lớn tuổi.
"Ngài ấy là ai vậy?" - Tôi nhìn anh. Tôi thấy sao hôm nay anh lại hờ hững với tôi như thế? 
Cao Minh chỉ trả lời tôi cho có lệ: "Đây là luật sư, tôi sẽ kết hôn!"
Ồ, tôi vui sướng quá, dường như giấc mộng hão huyền của tôi đã khiến tôi mù quáng, không nhận ra được thái độ muốn kết hôn của anh. Cuối cùng thì chúng tôi cũng được ở chung một chỗ, không gì có thể miêu tả cảm giác của tôi lúc này.
Tôi phải bình tâm lại thôi. Ngồi xuống chiếc ghế sofa sang trọng, tôi vui quá hóa điên, hai đầu lưỡi rụt lại. Loại đức hạnh này thật không thể thốt lên lời. 


Cánh cửa phòng khách tự dưng mở ra, một thân hình kiều diễm xinh đẹp bước vào. Lưu Anh Nhã, tại sao cô ấy lại tới đây? 
Tôi chưa kịp hiểu gì thì cái người luật sư kia đã nói to lên, cứ như thế cố ý tuyên bố: "Tôi đến đây hôm nay, là để xác nhận giấy tờ hôn thú của Cao tiên sinh và Lưu tiểu thư."


Tôi vừa nghe thấy cái gì vậy? Tôi có nghe lầm không? Cao Minh sẽ...kết hôn với Lưu Anh Nhã, không phải với tôi sao?
Tai tôi như ù đi, trước mắt tôi như tối sầm lại. Tôi quay sang nhìn anh, khuôn mặt anh rất hả hê, cứ như đã đạt được mục đích lớn lao nào đó vậy. Tôi lại nhìn Lưu Anh Nhã, cô ấy không cười, cũng không biểu lộ bất cứ trạng thái nào trên mặt cả.


"Tại...sao?" Trước mắt tôi, giờ đây là khoảng không bế tắc, tôi nghẹn ngào hỏi anh, trái tim non yếu của tôi cứ như bị nứt ra, từng mạch máu trong cơ thể tôi đông cứng lại. Tôi tự hỏi, tại sao lại như vậy?
Anh đắc ý nhìn tôi khóc rồi nói: "Thì sao? Tôi kết hôn với Lưu tiểu thư đây... không phải là lẽ thường tình sao? Chẳng lẽ....cậu nghĩ tôi sẽ lấy cậu?"
Anh bình thản nói, mà không biết rằng, những lời đó của anh đã trực tiếp giết chết tôi.
Hết rồi, hết thật rồi. Cuộc sống này đúng là không toàn màu hồng như ta mong muốn. Tôi yêu anh, vì cớ gì anh lại trở nên như vậy? Cái con người mà ngày xưa đã thương tôi hết lòng đâu rồi? Anh từng nói yêu tôi, tôi trao tất cả mọi thứ cho anh, từ thân thể, cho tới....mạng sống. 
Tại sao anh lại tàn nhẫn với tôi như thế? Tại sao lại thẳng tay cướp đi niềm hạnh phúc nhỏ bé cuối cùng của tôi vậy?
Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì? Tại sao lại làm thế với tôi?