Đen Và Trắng

Chương 19: MIẾU HẢI ĐƯỜNG





CHƯƠNG 19: MIẾU HẢI ĐƯỜNG
Một giọng nói trong trẻo cất lên: "Hai người có làm sao không?"
Cao Minh mơ màng tỉnh dậy, trong vô thức liền nói: "Cô bé, tại sao cô lại ở đây?"
Giọng nói đó bỗng dưng nặng nề: "Cái mẹ kiếp, tôi đây nam tử hán đại trượng phu, anh lại gọi tôi như nữ nhân?"
Cao Minh lúc này mới tỉnh lại, nhìn kĩ người đứng trước mặt. Đó là một cậu nhóc, chừng 17,18 tuổi, da trắng, môi hồng, tóc đen, mắt to tròn..... Dáng người loẻo khoẻo, giọng nói thánh thót, thật là giống nữ nhân.
Mục Nhất Dương mơ hồ nghe thấy tiếng nói. "Cậu, hãy cứu chúng tôi...."
Cao Minh chợt phát hiện, cơ thể Mục Nhất Dương rất nóng. Anh đưa tay lên sờ trán cậu...chắc chắn là sốt rồi.
Cậu nhóc kia đột nhiên lên tiếng: "Cái bẫy này là tôi bày ra để bắt thú dữ, ai ngờ lại bắt được hai con lợn ngu ngốc... "
"Tại sao cậu lại ở đây?". Nơi đây hoang vu hẻo lánh, con người có thể sinh sống sao?
"Tôi á? Tôi ở đây với chú tôi, chú ấy hiện giờ đang trông coi cái miếu gần đây..."
"Miếu?"
"Đúng vậy a! Mà cũng lạ thật... chỗ này chả có ai sống, cái miếu cũng chả để làm gì. Ấy vậy mà chú tôi cứ kiên quyết ở lại, còn không cho tôi ăn thịt, tôi vẫn lén ăn... hahaha......."
"......"
Cậu ta nói nhảm một hồi rồi cũng đồng ý giúp đỡ bọn họ. "Bây giờ, tôi sẽ buộc sợi thừng này vào thân cây, kéo hai người lên, chuẩn bị nhé!"


Mục Nhất Dương vẫn nằm trong lòng Cao Minh, anh biết cậu ốm, không đành lòng mà khẽ lay cậu. "Cậu có đi được không?"
"Tôi bất ngờ hụt ngã nên bây giờ trật mắt cá chân rồi..." - Mục Nhất Dương đau khổ nói. Cơn đau xâm chiến toàn thân này thật sự khiến cậu thống khổ.
Cao Minh không nói, cũng không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, trực tiếp nâng Mục Nhất Dương lên, đặt cậu trên vai. Tay anh nắm lấy sợi dây, chuẩn bị trèo lên mặt đất.
"A....tôi có thể tự leo lên được..." - Mục Nhất Dương mất mặt nói, đường đường là một gã đàn ông con trai, lại để cho một gã đàn ông khác cõng sao? Cậu không cam lòng.
Cao Minh lập tức đặt Mục Nhất Dương xuống, chế giễu nói: "Có giỏi thì tự trèo lên..."
Mục Nhất Dương tự cao, toan đứng dậy nhưng xương bàn chân đau ê ẩm, cuối cùng cũng xấu hổ nói: "Hay là anh cứ vác tôi lên đi..."
"......"
Cao Minh mang trên mình "cục nợ", nhanh chóng leo lên khỏi cái hố đó. Cậu nhóc nhìn thấy Mục Nhất Dương, liền hỏi Cao Minh: "Người bạn này... anh ta làm sao vậy?"
"Tên ngu ngốc cậu ta bị sốt cao, xương chân bị lệch, ở đây có chỗ nào có thể nghỉ ngơi không?"
Cậu nhóc rất nhiệt tình, hiếu khách. "Thế thì đến miếu của chú tôi đi..."


Ngôi miếu nằm trên đỉnh núi, nó khá hoang tàn và cũ kĩ. Trên đường đi, cậu nhóc cứ thao thao bất tuyệt.
"Đó là miếu Hải Đường, là cụ tổ nhà tôi nghiện loại hoa này nên mới lấy cái tên ấy..."
"Ở đây, mỗi khi có mưa lớn là phải mang chậu ra hứng nước, thế nhưng chẳng hiểu tại sao sáng hôm sau đất lại khô nhanh như vậy."
"À, các bức tượng đó, các anh tuyệt đối không chạm được vào... ngay cả tôi cũng không được phép...."
Một lúc sau, cậu nhóc lại giới thiệu thân phận mình. "Tôi tên là Mạc Nguyên, chú của tôi tên là Mạc Vĩnh, cha mẹ tôi mất sớm..."


Cao Minh không quan tâm nhiều như vậy, anh quay sang hỏi Mục Nhất Dương: "Cậu rốt cuộc làm sao lại ngã xuống đó?"
Mục Nhất Dương thành thật kể lại mọi chuyện cho anh. "À, hôm qua tôi đi tìm đồ cổ, chẳng may......."
Trời ạ, lại là cái lí do đó, Cao Minh đã hết chịu nổi rồi. "Ngu ngốc, cậu không an phận được hả? Thật phiền phức. Nhỡ đâu cậu gặp thú rừng thì sao? Chắc chắn sẽ chết mất xác..."
Mục Nhất Dương không ngụy biện, cậu rất mệt mỏi, nhẹ nhàng tựa đầu vào cổ Cao Minh. Hai người đàn ông cõng nhau, cùng đi trên một con đường, trước mắt họ là song núi, là thiên nhiên. Số phận đã đem họ lại bên nhau, con đường tương lai sẽ trở nên như thế nào đây?
.......................................
Miếu Hải Đường hiện ra trước mắt. Ngôi miếu rộng vỏn vẹn 50 mét vuông. Hai cây cột gỗ trước hiên miếu đã mục ruỗng từ bên trong, bên ngoài cháy đen, còn bầy nhầy một đống than. Mái ngôi miếu thủng lỗ chỗ, ngói nhà bị gió tạt tan tành.
Một ngôi miếu đất chính hãng.... các vách tường đất bung cả ra. Chân tường, cỏ mọc um xùm, rêu vươn lên đòi quyền sống, nước chảy róc rách, từng đàn kiến chui ra, hít thở không khí trong lành
Trong miếu có một vài bức tượng đất sét, được đặt trên các bệ đồng. Trên nền miếu bằng đất là cả một khu rừng sinh thái hiện ra: giun, dế, châu chấu, bọ cạp,.. nằm chờ chết. Xung quanh miếu là bãi đất khô hoang tàn, không chứa nổi một sự sống.
Đây thực sự là nơi cho người?
"Chú à, cháu về rồi" - Mạc Nguyên rống to gọi chú mình.
Từ trong nhà, một ông bác lớn tuổi đi ra. Dáng ông ta ục ịch, đôi chân to như hai cái cột nhà, khuôn mặt như hai cái nồi úp vào nhau. Một bước đi, một tảng mỡ rung chuyển...
Một âm thanh ồm ồm phát ra. "Các người là ai?" Ông chú hiếu kì khi nhìn thấy Cao Minh đang cõng Mục Nhất Dương...
"Chú à, đây là hai người đã trúng bẫy của con, họ bị thương nên con mang họ về đây." Mạc Nguyên giải thích.
Ông chú không nói gì hết, chỉ tay lên mặt Cao Minh: "Đừng có động vào mấy bức tượng." rồi lẳng lặng bỏ đi.
Mạc Nguyên toát mồ hôi, nghĩ thầm : "Sao chú phải đáng sợ thế chứ?"
"Chú ấy đi đâu vậy?" - Cao Minh hỏi Mạc Nguyên khi thấy Mạc Vĩnh rời đi.
"Chú ấy lên núi, tôi cũng không biết để làm gì nữa, sáng mai mới về. Tối nay, hai người cứ ở đây. Nhìn thế thôi nhưng cái miếu này đã được xây dựng cách đây hơn 600 năm rồi đấy."
"Hơn 600 năm? Một sự trùng hợp sao?" - Cao Minh thầm nghĩ, con số này nghe rất quen.
Cao Minh cõng Mục Nhất Dương vào nhà, đặt cậu lên tấm ván dưới đất. "Cậu ta vẫn còn sốt cao..." Ngẫm nghĩ một hồi, Cao Minh quyết định hạ sốt cho Mục Nhất Dương.
Anh ra ngoài tìm nước. Thật kì lạ, xung quanh ngôi miếu không có một chút nước, sinh vật cũng không thể tồn tại. Phải đi rất xa, đến một con suối, Cao Minh mới tìm thấy nước.
"Ngôi miếu đó, thật kì lạ!"


Cao Minh quay lại ngôi miếu, bắt đầu các thao tác chữa trị và chăm sóc. Trước tiên, anh hạ sốt cho Mục Nhất Dương, cởi quần áo đã ướt ra, thay đồ khô vào, dùng khăn mặt đắp lên trán cậu.
Tiếp theo, anh xem qua chỗ chân bị thương của cậu, tay dùng một cực lực mạnh, điều chỉnh cho hai đầu xương bắt khớp nhau.
"Á...á..." - Mục Nhất Dương đang trong cơn mê còn phải thốt lên đau đớn
"Không sao... không sao... một chút sẽ hết!" - Cao Minh dỗ dành.
..................................................
"Cút ra khỏi đây, cút ra khỏi đây, ngươi là tên quỷ ghê tởm" Mục Nhất Dương đang trong cơn mê, chợt bừng tỉnh. Có vẻ như những linh hồn trong miếu đang muốn đuỏi cậu đi.
Cậu đã nghe thấy tiếng chửi rủa thậm tệ, tiếng chửi muốn cậu phải cút khỏi đây. Tiếng chửi chân thật đến mức, cậu không nghĩ đó là một giấc mơ. Cậu không thể ngủ được nữa, bởi vì cậu đã biết thân phận của mình – một nửa là quỷ - đó là điều không thể chối cãi........
Bên này, Cao Minh mơ thấy mộng đẹp, vây quanh anh là các nàng tiên - anh nghĩ vậy, ai ai cũng gọi: "Chủ nhân...."
Bỗng, một bà lão xuất hiện, gằn giọng nói: "Tránh xa hắn ra, nếu người không muốn gặp nguy hiểm."
Giọng nói lạnh lẽo ấy đã đưa anh về thực tại. Anh cũng không ngủ được... "Mình phải làm gì đây?
Trưa hôm sau, Mạc Nguyên và Mạc Vĩnh vẫn chưa trở về. "Bọn họ có thể đi đâu nhỉ?" - Mục Nhất Dương đã khỏe lại, cậu nghi hoặc hỏi anh.
Cao Minh cũng đáp lại bằng giọng điệu ngh ngờ. "Họ rất khả nghi."
"Chúng ta hãy theo dõi họ... vào tối nay."
Kế hoạch đã được đặt sẵn. Haingười họ không biết rằng, đêm nay – sẽ là một sự khởi đầu mới.