Edit: Thủy Lưu Ly
Beta: Ân Tịch Ly
Người trên diễn đàn có ầm ĩ thế nào đi chăng nữa thì Mạc Vấn cũng không vào nhìn lại, bởi vì cậu hoàn toàn không ngờ mình bị lộ tẩy. Mà trong khi đó, từ sau khi Warner cầu hôn thành công, mỗi ngày hai người càng quấn quýt lấy nhau hơn trước đây nhiều.
Dùng một câu nói của Amber thì là, chói mù mắt chó của cậu ta.
Cún độc thân cũng cần che chở được không? Bảo vệ động vật, người người có trách (nhiệm).
Lúc trước có không ít người nhìn thấy quá trình cầu hôn của Warner, cho nên truyền thông cũng nhanh chóng ngửi được mùi tin tức. Liên tiếp mấy ngày, bất kể là trang web hay báo chí, toàn bộ đầu đề đều là tin tức tiểu vương tử Warner thành công cầu hôn phụ trợ sư đỉnh cấp Mạc Vấn.
Đến ngay cả bản tin thời sự nghiêm túc chính trực cũng dùng giọng điệu hào hùng, cao lớn tự thuật tin tức này.
Thấy vậy, rốt cuộc những người hâm mộ Mạc Vấn cũng hết hy vọng. Lúc trước dù có lan truyền thế nào, bọn họ không tận mắt nhìn thấy, cộng thêm người trong cuộc cũng không chính mồm thừa nhận chuyện bọn họ đính hôn, thì đều xem như không phải thật, nhưng khi tin tức vừa ra, bọn họ lại không thể tiếp tục tự lừa mình dối người nữa.
Lên báo giấy còn có thể nói đây là tin tức giả, nhưng bản tin thời sự quyền uy cỡ nào, xưa nay bọn họ chưa từng tuyên bố tin tức giả.
…
Lại kết thúc một cuộc tranh tài, đứng trong sân ngửa đầu nhìn mặt trời còn chưa lặn xuống, Mạc Vấn thở dài nói: “Thắng quá ung dung.”
Warner nắm tay Mạc Vấn dắt về phía trước: “Khiêm tốn khiến người tiến bộ.”
Đến hiện tại thi đấu đã tiến hành hơn một nửa, mỗi ngày năm mươi tổ thí sinh đến từ mười học viện đều đang tiến hành cuộc thi vòng loại, vòng thứ nhất đã đánh rớt mất hơn 10 tổ.
Theo số đoàn đội ở lại càng ngày càng ít, tính chất cạnh tranh cũng càng ngày càng kịch liệt.
Học viện Horst lúc này chỉ còn lại hai đoàn đội, là đoàn đội Warner và đoàn đội Ronald, đoàn đội Claude thì mới vừa bị tuyên bố đào thải.
Đứng trước màn ảnh thông báo, Mạc Vấn và Warner nhìn nhau, lập tức nhíu mày.
Nếu nói đến thực lực thì mấy người Claude thậm chí còn mạnh hơn mấy người Ronald một chút. Thua một lần có thể do tình cờ gặp phải cao thủ, nhưng thua liền hai trận thì có hơi khó mà tin nổi.
“Có lẽ có người bị bệnh?” Mạc Vấn suy đoán nói.
“Không thể.” Warner phủ quyết: “Đây là một cuộc thi nhân tính hóa, nếu như đồng đội đột ngột bị bệnh có thể tạm dừng thi đấu một ngày, nhưng vì giảm thiểu hành vi dối trá, sẽ có chuyên gia tới cửa khám bệnh.”
Thì ra là như vậy, Mạc Vấn gật đầu, lại rơi vào trầm tư.
Lẽ nào trong những học viện này thật sự có siêu cấp cao thủ ẩn núp?
Lúc này, Quang Não Warner bỗng nhiên vang lên, anh cầm lên nhìn qua: “Là Ronald.”
Mạc Vấn nhíu mày: “Sao anh ta lại đột nhiên tìm anh vậy?”
“Không rõ nữa.” Warner lắc lắc đầu, sau đó ấn nút nhận, âm thanh của Ronald lập tức truyền ra.
“Warner, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, hiện tại cậu đang ở trong ký túc xá sao?”
Giọng điệu của Ronald mang theo căng thẳng, bức bối cũng khiến Mạc Vấn nghiêm túc hẳn.
“Cậu chờ đó, bây giờ tôi lập tức trở về ký túc xá.” Warner nói xong, nhanh chóng cùng Mạc Vấn tăng tốc trở về ký túc xá.
…
“Được rồi, cậu có thể nói rồi.”
Hơi dừng một chút, Ronald mở miệng: “Cậu biết chuyện buổi chiều đoàn đội Claude bị đào thải không?”
“Biết.” Warner hơi động Quang Não một chút, bóng người của Ronald lập tức xuất hiện trên màn ảnh.
“Có người động chân động tay.” Sắc mặt Ronald rất khó nhìn, hắn nhìn hai người Warner, nói tiếp: “Cơ giáp của Claude bị người trộm phá hỏng.”
Mạc Vấn kinh ngạc, ở loại thi đấu này còn có kẻ ném đá giấu tay.
Warner cũng trở nên nghiêm túc, anh nhìn Ronald hỏi lại: “Sao cậu lại biết chuyện này, đã xác định chưa?”
“Xác định.” Vẻ mặt Ronald cũng nghiêm túc đáp lời: “Hôm nay đoàn đội chúng tôi thi đấu vào buổi sáng, thời gian thi đấu gần như cùng lúc với các cậu, sau thì Yulaier nói muốn đến xem Claude thi đấu, nên chúng tôi mới đồng ý đi theo.”
“Lúc tranh tài tôi đã phát hiện thao tác của Claude rất kỳ quặc, cả người đều gò bó, cứng ngắc, cho nên lúc chỉ huy cũng không phát huy tốt, dẫn đến kết quả bị bại cực kỳ nhanh.”
Càng nói sắc mặt Ronald càng kém: “Sau khi kết thúc, Claude không nói một câu, cứ như vậy mà im lặng ra ngoài, lúc thấy chúng tôi cũng chỉ cố ý nói một tiếng ‘cẩn thận cơ giáp’ rồi đi mất.”
Nhìn thấy Ronald lại nói cẩn thận cơ giáp….
Không cần nghĩ nhiều, Mạc Vấn cũng biết cơ giáp của Claude nhất định đã xảy ra vấn đề, nếu không anh ta sẽ không đầu không đuôi nói một câu như vậy.
Đây là anh ta cố ý nói cho Ronald biết, để Ronald cẩn thận lật thuyền trong mương.
Warner nhíu chặt mày: “Rốt cuộc ai đã làm chuyện này, tôi sẽ báo cho học viện đi thăm dò camera an ninh.”
Ronald thở dài một hơi: “Đúng là nên tra một chút, nếu không thi đấu sẽ đại loạn. Các cậu cũng phải chú ý bảo vệ cơ giáp, đừng đi theo vết xe đổ của Claude.”
Thấy Warner lại rơi vào trầm tư, Mạc Vấn thay anh trả lời: “Cảm ơn anh đã cố ý đến thông báo tin tức này cho chúng tôi.”
“Nên vậy, dù sao cũng quen biết nhau đã lâu rồi mà.” Xong, Ronald nhìn Mạc Vấn, nói tiếp: “Các cậu tiếp tục bận chuyện của mình đi, tôi đi ăn cơm.”
Sau khi kết thúc trò chuyện với Ronald, Warner muốn lập tức đến phòng quản lý xem xét, lại bị Mạc Vấn kéo ngay lại.
“Hiện tại cứ đi như vậy nhất định chỉ công toi, người kia chắc có che chắn camera an ninh, hoặc làm camera xảy ra vấn đề.”
Warner bình tĩnh lại, loại hành vi phá hoạch cơ giáp người khác trong cuộc thi đã tạo thành hành vi phạm tội, một khi phát hiện thì nhất định sẽ bị bắt, cho nên người làm việc này, hẳn IQ không thấp, là loại tội phạm có IQ cao.
Dưới tình huống tội phạm IQ cao gây án thì bình thường không hề dễ tra chút nào, bởi vì bọn họ biết làm cách nào để xóa sạch chứng cớ phạm tội, khiến người ta không nắm được manh mối.
Warner lộ vẻ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói với Mạc Vấn: “Vậy chúng ta đi ăn cơm đi.”
Chuyện tìm kiếm kẻ phạm tội này cần phải giao cho ban ngành liên quan đi điều tra, kinh nghiệm của bọn họ rất phong phú, muốn tìm ra kẻ này, tin rằng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Nhân viên điều tra rất nhanh đã đến nơi, bọn họ nhanh chóng giải tỏa những học viên không liên quan, cũng phong tỏa chiếc cơ giáp Claude đã xử dụng, không cho bất cứ ai đi vào.
Rất nhiều học viên đều đứng tại chỗ chỉ chỉ trỏ trỏ, đại khái là bọn họ còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Lúc Mạc Vấn và Warner rời khỏi căng tin, xung quanh sân đấu số 2 đã có không ít người, bọn họ đều muốn biết bên trong xảy ra chuyện gì.
“Warner.” Xa xa bỗng nhiên có người vẫy gọi Warner một tiếng.
Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn lại, là một người trung niên xa lạ. Tuy rằng người đã trung niên, nhưng bảo dưỡng rất tốt, thân hình cao lớn lại có cơ bắp.
Warner dẫn Mạc Vấn đi tới, thấp giọng hô một câu: “Chú Macas.”
Người được gọi là ‘chú Macas’ này sau khi được gọi lập tức lộ vẻ mỉm cười, đầu tiên là nhìn Mạc Vấn một chút, sau đó mới chuyển hướng sang Warner, trên mặt mang theo trêu chọc: “Không ngờ người biết ăn nói như Amber nhưng đến giờ vẫn độc thân, còn cháu lại sắp đính hôn rồi, đã định thời gian chưa?”
Warner bình tĩnh nói: “Cũng nhanh ạ, cha mẹ cháu đang thương lượng. Lần này chú đến đây là vì chuyện cơ giáp bị phá hoại sao?”
Mạc Vấn cười thầm trong lòng, kiểu chuyển đề tài này thật cứng ngắt mất tự nhiên.
Macas cũng không ngại đổi đề tài nói chuyện, ông trả lời: “Chú tới thăm Amber, chú Roy của cháu ở nhà luôn không yên lòng, vừa vặn lại gặp chuyện này nên chú mới tới xem thử một chút.”
Đang nói, bỗng dưng ông nhớ ra cái gì đó: “Hai đứa biết phòng quản lý ở đâu không, chú muốn đến đó xem thử.”
“Dạ biết ạ.” Mạc Vấn gật gù.
Macas nói: “Vậy mang chú đi qua đó xem, chú muốn biết rốt cuộc kẻ kia có bản lĩnh thế nào mà lại dám đối đầu với luật pháp.”
…
Phòng quản lí.
Macas để công nhân viên trong học viện lấy ra video theo dõi ban đêm và sáng sớm, tuy rằng buổi tối động cơ gây án sẽ cao hơn một chút, nhưng cũng không loại trừ khả năng hung thủ sẽ ra tay vào sáng sớm.
Ba người nhìn video an ninh một lần cũng không phát hiện vấn đề, không thể làm gì khác hơn là lại bảo người tua lại xem một lần nữa.
Lần này thì Mạc Vấn phát hiện không đúng.
“Vị trí lối vào sân, cành cây quá dài, đại thụ sân số 2 vốn không thể che khuất một nửa tầm nhìn của camera được.” Mạc Vấn chỉ vào chỗ kia của màn hình: “Có khả năng có người dùng những cành cây khác chặn lên.”
“Có lý.” Macas gật gật đầu.
Nơi gửi cơ giáp so tài không có camera theo dõi, nhưng nơi so tài có camera, chẳng qua loại theo dõi này cũng có góc chết, nếu cẩn thận di chuyển trong góc chết, thì sẽ không bị phát hiện.
Nơi duy nhất không có góc chết là camera ở lối vào sân thi đấu, có thể ghi chép lại tất cả những người bước vào sân so tài, nhưng lại bị người dùng vật cản che đi một nửa.
Hơi bất đắc dĩ lắc đầu, Macas cười khổ: “Người có bên chuyên bên đoản, vẫn nên mời chuyên gia đến thì tốt hơn.”
Ý của ông là chính ông cũng không nhìn ra cái gì.
Trên đường về ký túc xá, Mạc Vấn mở miệng hỏi Warner: “Vừa rồi là cha của Pohl à?”
“Đúng, đang làm việc dưới quyền cha anh, chức vị không thấp.” Warner trả lời.
“Cũng không biết còn mấy ngày nữa mới có thể trở về học viện.” So với Illinois, Mạc Vấn vẫn quen thuộc với Horst hơn.
Nắm tay Mạc Vấn, Warner ôn hòa đáp lời cậu: “Nhanh thôi, chờ cuộc thi tinh anh kết thúc, chúng ta lập tức đính hôn.”
“Nhanh vậy, em vừa tính thử, cách kết thúc chỉ có hai ngày thôi.” Đây đã được tính là tốc độ nhanh như tia chớp nhỉ.
“Nhanh à? Anh không thấy vậy.” Warner quay đầu nhìn Mạc Vấn: “Nếu như hôm nay kết thúc thi đấu luôn thì thật tốt.”
Mạc Vấn: “…” đây là bày tỏ trắng trợn đúng không, thiếu niên, lời tâm tình của anh đúng là hạ bút thành văn đó.
…
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Mạc Vấn mới nhớ chỉ có hai ngày thì lễ phục quá gấp, không biết có xuất hiện hiện tượng mặc không vừa không.
Hơi lo lắng nói điều này cho Warner biết, nhưng ai ngờ sau khi nghe xong anh chỉ cười tà, lại hiếm thấy mà không lập tức trả lời Mạc Vấn.
Mạc Vấn đẩy Warner một cái: “Nói đi, anh lấy số đo của em lúc nào vậy.”
Nhìn bộ dạng này của Warner là biết anh đã sớm cho người chuẩn bị lễ phục, nhưng Mạc Vấn thật sự không rõ rốt cuộc mình bị anh trộm đo khi nào.
“Không đo.” Warner lắc đầu không thừa nhận.
“Em không tin.” Mạc Vấn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Warner.
“Thật sự không đo.” Warner tà tà nhún vai, sau đó nói: “Nếu như em nói phải đo, vậy thì dùng tay đo.”
Mạc Vấn “…”
Chú cảnh sát, chính là anh ấy, anh ấy thường thường phun ra ngôn ngữ hạn chế cấp. (18+ =)))
Thấy Mạc Vấn không nói gì nữa mà nằm xuống giường, Warner vươn tay tới: “Không biết số đo phần eo có chính xác không, để anh sờ thêm một cái xem.”
Vừa nói hai móng vuốt đã đặt trên eo cậu, bỗng nhiên Warner giật mình biến sắc: “Sao em lại gầy thế này.”
Không thể nào, Mạc Vấn dùng tay sờ sờ.
“Không có cảm giác gì cả.” Mạc Vấn ngồi dậy xốc áo ngủ lên xem. (=))))
“Để anh thử xem.” Nói xong hai bàn tay không an phận của anh đã nhích tới nhích lui trên eo cậu.
Đến lúc này mà Mạc Vấn còn không biết Warner đang đùa giỡn lưu manh thì đầu óc của cậu chỉ để làm cảnh thôi. Cậu lập tức nhanh tay đẩy móng vuốt của anh ra, rồi chui vào trong chăn.
Còn Warner đâu thể cứ bỏ qua như vậy được, anh ăn chay quá lâu, hiện tại đã đói đến mức hai mắt lóe ánh sáng xanh rồi.
Mạc Vấn bắt đầu vùng vẫy, sau khi bị Warner châm lên lửa dục trong người, hai người cứ như vậy mà quấn quýt lấy nhau, hăng hái chiến đấu.
Một lần vừa xong, Warner còn muốn nhào lên, lại bị Mạc Vấn thở hổn hển ngăn lại: “Ngày mai còn phải thi đấu nữa.”
Câu nói này có tác dụng hơn tất cả, Warner đau lòng Mạc Vấn, cho nên bản thân chỉ có thể chạy vào phòng tắm ngâm nước lạnh.
…
Lễ phục chuẩn bị xong, thời gian cũng đã định ra rồi, trình tự đính hôn do mẹ Warner sắp xếp, xử lý, Mạc Vấn không cần nghĩ gì hay làm gì, chỉ cần chờ đến thời gian rồi đóng gói chính mình qua đó là được.
Thời gian gấp gáp như vậy, nếu còn không thông báo cho bạn bè sẽ chậm mất, cho nên trước khi thi đấu Mạc Vấn đã thông báo khẩn cấp cho Pohl và giáo sư của cậu, đương nhiên có cả Fibbi nữa.
Fibbi là người đã từng đính hôn, có điều lúc cô đính hôn không có tổ chức nghi thức mà thôi.
Không phải tất cả những lễ đính hôn đều phải tổ chức rầm rộ, có mấy người cảm thấy quan hệ giữa hai nhà rất tốt, có thể hiểu cho nhau, không cần thiết đính hôn phải tổ chức rầm rộ, cho nên trực tiếp bớt đi bước này, ngược lại coi hôn lễ mới là quan trọng nhất.
Đúng là Mạc Vấn muốn lén lút đính hôn, vậy mọi người sẽ bớt việc. Thế nhưng phóng viên dù có phải nghĩ đến nát óc cũng sẽ tìm cách trà trộn vào, cho nên, theo như lời mẹ Warner nói, so với che giấu, còn không bằng thoải mái bày ra cho bọn họ xem.
Vương cung cũng đã sớm tuyên bố tin tức này ra ngoài, cũng là đang nói cho các phóng viên, bảo bọn họ đừng sợ, đến lúc đó bọn họ đều sẽ có vị trí.
Sau khi các phóng viên thu được thiện ý của Vương cung, nhất định cũng sẽ ra sức tuyên truyền, vì thế báo chí đều đưa tin ngợp trời, mà còn là tin tức chính diện cả.
Lúc các phóng viên ra sức vẫn rất có hiệu quả, đến mức ngay cả đối thủ của Mạc Vấn đều biết ngày hai người đính hôn.
“Chúc mừng hai người đính hôn, có điều tôi sẽ không nương tay.” Trước khi mở màn, đoàn trưởng của đối phương đã bỏ lại một câu nói như vậy.
Nếu dọa có tác dụng vậy thì không cần cảnh sát làm gì. Nghe thì có vẻ rất lợi hại nhưng mấy người Mạc Vấn vẫn đánh đối phương thành cún.
Mặc dù Warner nói không cần để ý những lời đồn đãi trên mạng trong học viện, nhưng Mạc Vấn vẫn có chút canh cánh trong lòng. Không phải tiết tấu nhanh sao, cũng không phải là không đánh được.
Mạc Vấn theo thói quen che giấu skill của bản thân, cho nên ngay cả Warner cũng không biết rốt cuộc cậu có bao nhiêu thủ đoạn. Vì thế nếu Mạc Vấn nghiêm túc lên thì ngay cả bản thân cậu cũng không thể đánh giá được phạm vi ảnh hưởng sẽ lớn đến bao nhiêu.
Đoàn trưởng đối diện cũng là loại hình cẩn thận giống Warner, vừa mở màn thường sẽ bắt đầu bằng mấy hành động thăm dò lẫn nhau, nhưng lần này hắn lại không ngờ vừa mở màn Warner đã phối hợp với phụ trợ sư giết họ trở tay không kịp.
Mãi đến tận khi rời khỏi sân thi đấu, vị đoàn trưởng kia vẫn còn có chút ngây người.
“Đại khái là tôi đã sáng tạo ra kỷ lục thế giới mới về thời gian sử dụng ngắn nhất trong cuộc thi tinh anh.” Đoàn trưởng lẩm bẩm: “Đáng tiếc là thời gian thua ngắn nhất trong thi đấu.”
“Đoàn trưởng, cậu đang nói cái gì vậy, nên đi rồi.” Đồng đội nhắc nhở.
“À.” Hắn lập tức lấy lại tinh thần theo sát đồng đội.
Sau khi lại thắng thêm một trận, điều này chứng tỏ Mạc Vấn sắp phải đối mặt với BOSS cuối cùng rồi, cũng giống như chơi game ấy, rốt cuộc cũng đi tới cửa cuối.
“Cũng không biết lát nữa ai sẽ thi đấu với chúng ta đây.” Ngồi trên ghế sa lông, Mạc Vấn hỏi.
“Rất có thể là Gerald của Illinois.” Warner vừa lướt qua tin tức vừa trả lời.
Bỗng nhiên tầm mắt của anh hơi dừng lại một chút: “Đại lão súng đạn Spencer đã mất tích năm ngày, hư hư thật thật bị bí mật điều tra.”
“Đại lão súng đạn?” Mạc Vấn liếc mắt nhìn Quang Não của Warner: “Chẳng lẽ còn buôn lậu?”
“Anh không rõ lắm, lúc ở nhà cha anh chưa bao giờ đề cập đến vấn đề chính trị.” Warner trả lời.
hết chương 54