Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá

Chương 49




Edit: Thủy Lưu Ly

Bên này một đám người không ngừng liếm tới liếm lui ảnh chụp trên Quang Não, một bên khác, một đám người tâm tư kín đáo đã bắt đầu đăng nhập trang web chính thức của hiệp hội phụ trợ sư.

Tư liệu của hai trang Web giống hệt nhau, bằng vào skill phụ trợ của ‘Tôi có bóng dáng’, tám chín phần mười người lấy được giấy chứng nhận đỉnh cấp chính là cậu.

Tên cũng là Mạc Vấn, tuổi tác cũng đều 20 tuổi, còn đều là phụ trợ sư.

Nếu như những tài liệu này còn có thể nói là trùng hợp, vậy hai người dứt khoát gặp mặt đi, không chừng còn giống nhau như đúc đấy.

Lần này cuối cùng cũng coi như có được chứng cứ ‘Tôi có bóng dáng’ nhận được giấy chứng nhận đỉnh cấp, ‘Tôi có bóng dáng’ hiện chính là phụ trợ sư mạnh nhất giới phụ trợ sư.

Mà vị thanh viên vốn có địa vị cực cao này còn có một tầng bối cảnh thần bí, là vị vương phi bình dân được đưa tin lúc trước.

Nhớ tới những tin tức đã từng kia, những người canh giữ trước Quang Não đều không còn gì để nói.

Bình dân em gái mi, người viết báo linh tinh ra đây cho tôi, nếu như đây bị gọi là bình dân, vậy mi nói xem người nào mới được tính là quý tộc.

Trước thì có người đoán thân phận bối cảnh của ‘Tôi có bóng dáng’ nhất định không giống bình thường, đến lúc rõ ràng chân tướng lại cảm thấy có chút vi diệu.

Sao có khả năng, cậu ta mới 20 tuổi!

Hai mươi tuổi đại biểu cái gì? Đại biểu người ta mới vừa thành niên hai năm, thậm chí đến đại học còn chưa tốt nghiệp, trong lớp người bốn mươi, năm mươi, vẫn còn là một đứa bé.

Nhưng chính đứa bé này, thu được thành tựu mà vô số người lớn tuổi đức cao vọng trọng không có được.

Đây là tiết tấu một sóng kinh nghiệm ập tới ấy, những người thích dựa vào bài đăng trên diễn đàn kiếm lời kinh nghiệm, hai mắt đã sáng lên như đèn pha.

(Hot news: Xác định đại thần Bóng Dáng và phụ trợ sư có đẳng cấp cao nhất là cùng một người, tiến vào biếu tặng bát quái của đại thần, nhấn vào đi.) (Chào mọi người tôi là chủ topic này, hôm nay tôi ngàn khổ vạn khổ rốt cuộc cũng tìm đủ chứng cứ, lầu dưới thả nội dung.)

Lầu 1: Sô pha! Ôi đệt, đây thật sự là một nội dung kinh thiên động địa, tuy rằng không thể tin tưởng nhưng vẫn cảm thấy ‘thực chí danh quy’*, tôi chính là một người mâu thuẫn như vậy đấy. _(: з)∠)

(*vinh dự dựa trên những thành tựu thực tế_baidu, có lẽ là nói Mạc Vấn giỏi như thế, có thành tựu như thế không hẳn là không có khả năng)

(Được rồi đây là lầu 2, tin rằng hôm nay mọi người đều biết học viện Horst thả ra thông báo, không chỉ những người ái mộ đi vào, đảng không sùng bái ai như tôi này cũng đi vào, chẳng qua không giống người hâm mộ muốn quỳ liếm nam thần, chủ topic chỉ đơn giản muốn xem trò vui mà thôi. ٩(*˘ ³˘)۶

Trò vui này vừa xem đã không ra được, trước không nói, tôi liếm liếm ảnh chụp đại thần cái rồi lại tính. ԅ(¯﹃¯ԅ))

Lầu 3: Chủ topic chế đang chọc cười mị đấy à, đây không tính là fans thì gì mới gọi là fans? (눈_눈)

(Liếm xong, đại thần vẫn đẹp đẹp đẹp như cũ. Không sai tôi là một nhan cẩu*, nhưng là một nhan cẩu có tiết tháo, bằng chứng là những gương mặt nổi tiếng tầm thường trên mạng không có bất cứ sức hấp dẫn nào với tôi. Vì không để cho một mình tôi cuồng liếm, phía dưới có thả ra ảnh chụp của đại thần. (ảnh trên trang web học viện, không phải chủ topic dùng thủ đoạn không đàng hoàng làm ra, cho nên yên tâm vây xem đi) (≖‿≖✧)) Nói xong, một tấm ảnh liền xuất hiện trong tầng lầu bên dưới.

(*nhan cẩu đại khái là thành thần cuồng cái đẹp, cuồng những người có giá trị nhan sắc cao, sẵn sàng chỉ vì nhan sắc của một người mà trở thành fan của người ta =))

Bức ảnh vừa ra, nhất thời một đám người nổ tung.

Không có gì khác, người trong ảnh quá phù hợp với thẩm mỹ quan hiện tại, quanh thân có một loại khí chất thần bí, nhìn thấy cậu giống như được xuyên qua thời không, đến Đại Đường thịnh thế.

Chỉ mất mấy giây, tầng lầu nhắn lại lên đến 800 lầu, một đám cún độc thân không ngừng gào gào cầu cưới.

Lầu 836: Chỉ bằng giá trị nhan sắc này, tôi trở thành fan của cậu ấy! (º﹃º)

Người có suy nghĩ này đâu chỉ có lầu 836, ở trong topic này, lại có bao nhiêu người từ người qua đường chuyển thành fans đâu.

Chỉ là, khuôn mặt này nhìn thật quen mắt.

Người trong topic lập tức giống như fans theo dõi trang web học viện, cảm giác tim đều nát.

Tình yêu còn chưa bắt đầu cũng đã kết thúc, tim thật mệt.

Lầu 1010: Đừng tiếp tục yêu nữa, tất cả giải tán đi, lúc mấy thím ôm ảnh chụp cuồng liếm, vương tử Warner đã ôm đại thần liếm sạch rồi. ╮( ̄⊿ ̄”)╭

Lầu 1011: Lầu trên thật đen tối… _(: зゝ∠)_

Đọc tới đây, Lambert đang nằm trong ký túc xá lướt diễn đàn không nhịn được bật cười đến mức mặt cũng xuất hiện nếp nhăn, thuận tiện sao chép địa chỉ topic, dán vào tin nhắn gửi cho Warner.

Mạc Vấn mệt mỏi, cho nên đang nằm bên cạnh Warner nghỉ ngơi, Quang Não vừa vang, cậu đã hơi tỉnh táo lại. Động tác của Warner vẫn chậm một bước, tiếng Quang Não chỉ mới vang lên hai giây mà thôi.

“Sao vậy?” Mạc Vấn chậm rãi mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt vẫn còn hơi mông lung.

Sau khi Warner nhấn vào link, nhanh chóng lướt qua một lần nội dung topic này, cuối cùng dừng trên vị trí then chốt.

(Lúc mấy thím ôm ảnh chụp cuồng liếm, vương tử Warner đã ôm đại thần liếm sạch rồi. ╮( ̄⊿ ̄”)╭)

Warner: “…” Nói bậy, nguyên một buổi trưa đại thần nhà các người chỉ ngủ mà hoàn toàn không để ý đến tôi.

Sau đó, ngay lúc Mạc Vấn dụi mắt tỉnh dậy, Warner lập cúi người hôm lên môi cậu một hồi, còn dùng Quang Não chụp ảnh lại.

“Anh phát bệnh gì thế.” Mạc Vấn đẩy Warner một cái.

Sau khi chọn xong một tấm hài lòng nhất gửi cho Lambert, Warner đáp: “Anh đang làm cho ‘danh xứng với thực’*”

(*đoạn này ko rõ lắm cho nên chém theo ý mình, đại khái nghĩ là anh bị ng ta nói ăn đậu hủ của em, nhưng anh không có, cho nên anh quyết định làm thật để khỏi mang tiếng oan =))

Lời này không đầu không đuôi, hoàn toàn làm người ta không hiểu gì hết, Mạc Vấn nhìn Warner một lúc, tỏ ý muốn hỏi chuyện gì xảy ra.

Warner đầu hàng, anh đưa Quang Não cho Mạc Vấn, để tự cậu xem topic.

Mạc Vấn kéo Quang Não tới, vừa nhìn tiêu đề đã cả kinh đến mức mí mắt run rẩy một cái, sao những người này lại rảnh vậy, cả ngày không chịu kiếm tiền nuôi gia đình mà cứ lên mạng đăng đến lột đi.

Vấn đề là vẫn bị bọn họ nói đúng rồi.

Theo số comt ngày càng nhiều, Mạc Vấn cũng nhìn thấy mình bị lột đến mức chỉ còn vấn đề hôm nay cậu mặc sịp màu gì là chưa nói. Không thể xem thường dân mạng nha, chỉ hơi liên kết chút đã kết thành một cái lưới lớn như vậy.

Bỗng nhiên Mạc Vấn kéo kéo tay áo Warner, chỉ vào một comt trong diễn đàn, vẻ mặt khó dò: “Anh chỉ vì cái này?”

Mặt Warner đỏ lên, không được tự nhiên mà quay đầu sang một bên.

Lúc anh làm ra động tác này, lại không chịu nhìn thẳng cậu, cậu liền biết anh lại đang ngượng ngùng.

“Trẻ con.” Mạc Vấn tổng kết.

Xem xong toàn bộ topic, Mạc Vấn trả lại Quang Não cho Warner, thở dài một tiếng: “Lần này thì hay rồi, tin tức hoàn toàn bị bại lộ, xem ra sau này em không thể lên mạng giả thuyết nữa.”

Giống như chơi game online vậy, nếu như mọi người đều biết mi là ai, năm nay bao nhiêu tuổi, ở trường nào, vậy thì chơi không có ý nghĩa gì nữa rồi. Nền tảng của giới giả thuyết chính là bảo mật, nếu như thân phận thực tế bị lộ ra ngoài, mọi hành động sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Nếu như là người bình thường thì không sao, người ta sẽ không cố ý đi nhìn chằm chằm một người, nhưng mà bây giờ thân phận Mạc Vấn lại rất mẫn cảm, một khi xuất hiện một tin tức gì, nhất định sẽ bị đưa tin không ngừng.

Warner vỗ vỗ đầu Mạc Vấn, an ủi: “Không đi thì không đi, nếu em muốn làm nóng người, anh có thể đến sân huấn luyện luyện tập cùng em.”

Mạc Vấn nhẹ nhàng ‘Ừm’ một tiếng.

Cậu đâu có gì muốn làm nóng người đâu, skill này dùng mươi năm một lần hay một ngày một lần cũng giống nhau, sẽ không có thay đổi, nó không giống tu luyện nội công trong tiểu thuyết võ hiệp, càng chăm chỉ, nội lực càng thâm hậu.

Trong một gian ký túc xá khác, Lambert nắm Quang Não trong tay nghiến răng nghiến lợi nhìn tấm ảnh Warner gửi tới khoe khoang, trong lòng tức giận nói, có gì đặc biệt đâu, không phải chỉ là có bạn trai sao, có bạn trai thì có thể trắng trợn không kiêng dè mà thương tổn bạn bè còn đang độc thân hả?

Lúc Dick từ phòng ngủ đi ra, vừa liếc mắt đã phát hiện sắc mặt Lambert biến thành màu đen: “Sao lại tức giận vậy?” Nói xong nhìn thấy hai người trên màn ảnh: “Đây không phải là Warner sao, cậu ấy gửi loại hình này cho cậu làm gì.”

Vừa nhìn chính là hai con cún ân ái, Dick vừa chia tay với bạn trai, nhất thời cũng không chịu đựng được. Thấy Dick kéo cửa ký túc xá muốn ra ngoài, Lambert phản xạ có điều kiện mở miệng hỏi: “Cậu đi đâu vậy?” Chỉ thấy Dick cũng không quay đầu lại mà trả lời: “Tâm tình quá kích động, tớ cần ăn chút cẩu lương* để yên tĩnh một chút.”

“…”

Không biết Dick có phải thật sự bị kích thích hay không mà trong vòng hai ngày đã tìm được một người bạn trai mới, lúc anh ta đưa người đến ra mắt mọi người, lúc này, Mạc Vấn mới phát hiện thì ra ánh mắt của Dick cũng không tồi lắm.

Tóc ngắn màu nâu, khi cười lên đôi mắt cong cong, nhìn thật sự là một mỹ thanh niên tươi non mọng nước, đáng tiếc lại bị kẻ đào hoa như Dick gặm đi mất.

“Đây chính là cẩu lương cậu nói?” Lambert xốc mí mắt lên chọt một câu.

Dick sờ sờ mũi, lúng túng cười cười, trong cái nhìn khó hiểu của bạn trai, nhanh chóng giải thích: “Em đừng nghe cậu ta nói mò, sao em có thể là cẩu lương được, ha hả.”

Bạn trai Dick cong cong mắt, không hề nói gì, cậu ta xoay người nhìn Mạc Vấn một cái, đưa tay ra tự giới thiệu mình: “Xin chào, tôi là Tân • Garvin, cậu có thể gọi tôi là Tân.”

“Xin chào, tôi là Mạc Vấn, gọi tôi là Mạc là được rồi.” Mạc Vấn nắm lấy tay Tân, gật gật đầu.

Mạc Vấn cảm thấy lúc cậu nắm tay Tân, cậu ta rất hồi hộp, bởi vì cơ bắp trên cánh tay cậu ta vô cùng căng thẳng, cộng thêm Tân mặc áo sơ mi trắng, cho nên càng thêm lộ rõ.

Lần này cũng không biết có phải Dick thật lòng không, có điều đây là lần đầu tiên Dick dẫn bạn trai giới thiệu cho đồng đội, còn trước kia, nhưng người khác đều là hẹn bên ngoài rồi thôi.

Tân không phải là học viên của học viện Horst, thời gian ở lại có hạn, cho nên sau bữa trưa, Dick đã phải đưa cậu ta trở về.

Mạc Vấn vừa về ký túc xá không bao lâu lại nhận được thông báo của học viện, yêu cầu bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất đóng gói hành lý chạy đến học viện Illinois.

Lại là Illinois, chẳng lẽ lần rút thăm này Horst lại thất bại?

Mạc Vấn quay đầu nhìn Warner, Warner tỏ vẻ anh cũng nhận được thông báo giống vậy.

Không ngờ thời gian thi đấu của hệ cơ giáp gấp gáp như thế, nhớ tới khi hệ viễn cổ thi đấu, hình như ở lại Horst gần một tuần mới phải đi, lúc đến nơi lại huấn luyện thêm vài tuần nữa mới chính thức thi đấu.

Đáng thương Dick, trừ khi hiện tại chạy về gấp, nếu không sẽ không kịp, chỉ có thể tự mình làm thủ tục chứng minh rồi tự mình chạy qua.

“Không cần để ý đến cậu ta, chúng ta đi trước.” Warner nhất theo hành lý hai người, bình tĩnh bước vào xe học viện chuẩn bị: “Cậu ta tự biết nặng nhẹ, trước giờ cơm tối chúng ta có thể thấy mặt cậu ta.”

Vốn cậu còn định thông báo cho Dick nhưng nếu Warner đã nói như vậy, Mạc Vấn cũng không nói gì nữa mà yên tâm cất Quang Não đi.

Vừa lên xe, Lambert và Amber đã ngồi sẵn bên trong, bên trong còn có người quen cũ của bọn họ, đoàn đội Ronald và đoàn đội Claude.

Mấy người Warner hiển nhiên thân thiện hơn với mấy người Ronald, chỉ cần xem hai người Lambert và Amber chọn chỗ ngồi gần Ronald là biết rồi.

Ronald vừa thấy Warner, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười: “Rốt cuộc cậu cũng đến rồi, tôi biết năm nay các cậu nhất định sẽ trở thành hắc mã mà.”

Giết vào cuộc thi tinh anh, Warner đúng là rất vui vẻ, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười, nhìn Ronald gật gật đầu: “Các cậu cũng không dễ dàng, chúc mừng.”

Năm nay đoàn đội của Ronald rất gian nan, sau khi bị Claude thắng một lần đã tiến vào cuộc thi vòng loại, thật vất vả từ cuộc thi vòng loại giết ra ngoài còn muốn so may mắn nữa.

Bởi vì bọn họ đã thua một lần, không cho phép lại thua nữa, nếu như gặp phải đoàn đội có thực lực mạnh mẽ, còn thua, vậy thì chỉ có thể nói tạm biệt với cuộc thi tinh anh.

Bất kể là bằng may mắn hay bằng thực lực, năm tổ dự thi năm nay đều đã đến đủ.

Có lẽ thời gian xuất phát quy định của mỗi học viện không chênh lệch nhiều, cho nên trên đường Mạc Vấn còn nhìn thấy xe của những học viện khác, trong lòng có chút linh cảm không lành.

Linh cảm của Mạc Vấn là đúng, xe của học viện Horst vừa dừng trước cửa học viện, một đám người đã vây lên.

“Đại thần đây rồi!” “Đừng chen, phía sau đừng đẩy tôi được không? Đại thần, i love u!” “Có thể cùng chụp chung không đại đại? Tôi muốn gửi cho bạn bè để bọn họ thèm chết.”

Mạc Vấn đứng do dự ở cửa, tình huống như thế, rốt cuộc là nên xuống hay không nên xuống sẽ tốt hơn.

Dưới tình huống này, chỗ tốt của Warner lập tức hiện ra, hai người một đường đẩy đẩy chen chen rốt cuộc cũng chen lên trước được.

Chẳng qua lúc nghiệm chứng võng mạc, vị giáo viên kia nói rằng, học viện thông cảm Mạc Vấn và Warner là người yêu, cho nên cố ý xếp hai người vào chung một phòng.

Mạc Vấn: “…” Thì ra tình yêu của chúng tôi thời thời khắc đều được phía lãnh đạo giáo dục quan tâm sao?

Những người sự thi sau khi đến học viện Illinois đều được xếp mỗi người một phòng, chỉ có Mạc Vấn và Warner là không khác gì lúc còn ở Horst.

Không thể không nói học viện này không hổ là học viện duy nhất thu nhận nữ sinh, chăm sóc rất tỉ mỉ, không chỉ giường là hai người, đến bồn tắm lớn đều là hai người.

Mạc Vấn đứng trong phòng ngủ đánh giá một vòng, trong lòng không nhịn được mà thầm chửi bậy một câu, mợ nhà nó chứ, thậm chí ngay cả ba con sói (BCS) cũng có sẵn, đây là quá săn sóc rồi đó!(╯‵□′)╯︵┴─┴

Warner thấy cổ Mạc Vấn đỏ lên, dùng sức nhìn chằm chằm một chỗ, anh cũng đi tới xem, vừa thấy, ánh mắt đã lóe lên, cũng bình tĩnh mà cất kỹ gì đó vào trong ngăn kéo.

“Đại khái là vị lãnh đạo hoạt bát nào đùa dai thôi.” Warner giải thích như vậy.

Mạc Vấn nghi ngờ nhìn Warner một chút, thấy vẻ mặt đối phương rất bình tĩnh, lúc này mới xoay người đi thu dọn đồ đạc.

“Anh đừng lộn xộn, để em làm.” Người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như Mạc Vấn chính là mệnh lao lực, phải tự tay sắp xếp đồ đạc thì cả người mới thoải mái được.

Cầm lấy khăn mặt và áo tắm, Mạc Vấn chậm rì rì đi vào phòng tắm.

Dọn dẹp gian phòng cái gì, dưới ánh mặt trời đều có thể nhìn thấy lông tơ bay tới bay lui, cho nên Mạc Vấn tuyệt không thể nhẫn nhịn, cứ như thế mà đi ngủ.

Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Warner cũng đã cầm áo tắm của bản thân, bình tĩnh theo vào.

Lúc Mạc Mạc thu dọn đồ đạc, tôi đứng bên cạnh cũng bị bẩn mà.

Chân trước Mạc Vấn vừa điều chỉnh nước ấm, nằm vào bồn tắm, chân sau Warner đã mang theo vẻ mặt nghiêm chỉnh đi vào nhìn cậu, nói một câu: “Tắm cùng nhau.”

Những học viện này thật sự là một chút riêng tư cũng không có, ngoại trừ cửa phòng chính ở ngoài, bất kể phòng ngủ hay phòng tắm đều có thể dễ dàng đẩy cửa đi vào.

Mạc Vấn sợ hết hồn, suýt nữa đã trượt dài trong bồn tắm lớn, cậu vội vã nhìn Warner, mở miệng: “Anh gấp như vậy làm gì, chờ em ngâm xong rồi sẽ đến lượt anh ngay mà.”

“Anh thích sạch sẽ.” Warner tỏ vẻ anh có bệnh sạch sẽ, anh có lý: “Một phút cũng không chờ được.”