Edit: Thủy Lưu Ly
Cuộc thi vòng loại trong học viện đã diễn ra hai tuần, một sóng lớn học tra đã sớm bị đào thải, còn lại hoặc là có bản lĩnh thật hoặc là có vận may vô cùng tốt.
Thông qua màn hình thông báo có thể thấy được hiện tại còn sót lại bao nhiêu đoàn đội, mỗi ngày vào thời gian cố định đều biểu hiện ai đấu với ai, ai thắng ai thua đều chạy phụ đề trên màn hình cả.
Mà hiện tại trên màn hình chỉ có mười đoàn đội, thắng thì có thể trực tiếp bước vào năm vị trí đầu, thua trực tiếp bị đào thải.
Đây có thể nói là một lần thi đấu cực kỳ quan trọng, cuộc thi tinh anh lần trước mấy người Warner đã vì mất đi cơ hội mà tiếc nuối, năm nay nhất định phải toàn lực đối phó.
“Đây là lần thi đấu cuối cùng trong học viện.” Mạc Vấn híp mắt xem thông báo, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Amber: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Không phải vô duyên vô cớ mà Mạc Vấn mở miệng hỏi câu này, sau khi tranh tài kết thúc Amber đã phải nhận mệnh mà đi chạy cự ly dài, đáng tiếc thể lực không được, vẫn chạy đến nửa đêm còn chưa chạy xong.
Nghe nói sau khi chạy xong cũng ngủ quên ở sân luyện tập, kết quả lúc rạng sáng bị viện trưởng đá về.
“Còn tàm tạm.” Amber lầu bầu: “Tôi chỉ thấy kỳ quái, viện trưởng lão nhân gia đến sân luyện tập làm gì, còn đến sớm như thế.”
Dick nhìn Amber nói: “Toàn học viện đều biết mỗi buổi sáng viện trưởng đều đến sân luyện tập rèn luyện thân thể.”
“Mới không phải toàn học viện đâu.” Amber kêu lên: “Có tớ không biết mà.”
“Ha hả.” Dick cười nhạo Amber, nói: “Nếu không phải lần này cậu trực tiếp ngủ quên ở đó thì e rằng mãi đến khi tốt nghiệp cậu cũng không biết.”
Amber hiếm thấy mà không tiếp tục tranh cãi, bởi vì trừ đi học, thì bình thường ít nhất cũng phải chín giờ cậu ta mới rời giường, có thể đụng mặt vị viện trưởng chịu khó này mới là lạ đấy.
Dick vừa nhắc tới tốt nghiệp, Mạc Vấn đã nghĩ mấy người bọn họ đều đã học năm thứ ba, tầm qua nửa năm nữa sẽ rời khỏi học viện, mà chính mình còn phải tiếp tục khổ sở giãy dụa thêm hai năm.
Mạc Vấn vỗ vỗ vai Warner: “Thiếu niên, vì vinh dự trước khi tốt nghiệp mà chiến đấu đi.”
Thiếu niên? Warner hơi nhướng mày, từ sau mười lăm tuổi, đã không còn ai gọi anh như vậy. Xoa xoa tóc Mạc Vấn, trong mắt Warner không tiếng động biểu đạt hai chữ, nghịch ngợm.
Từ sau khi hai người chính thức bên nhau, một số động tác giữa họ càng ngày càng chói mùi mắt người khác, Lambert nghiêng đầu sang một bên, không thèm nhìn Mạc Vấn và Warner.
Bỗng dưng, Amber đứng một bên đột nhiên lên tiếng: “Mau nhìn, có rồi.”
Bắt đầu từ sáng sớm mà mấy người Mạc Vấn đã canh giữ trước màn hình thông báo tất nhiên là có mục đích, mỗi ngày thời gian xứng đôi thi đấu của bọn họ đều xuất hiện đúng tám giờ ba mươi phút, trước khi có thông báo thì cũng không có ai biết phải thi đấu với người nào.
Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn lên, 00232.
“Ai là 00232?” Mạc Vấn nhẹ nhàng đụng Warner một cái.
Warner là đoàn trưởng, chí ít cũng có chút ấn tượng đối với một số số báo danh đoàn đội khác, hơi suy nghĩ một chút, đã biết đối thủ hôm nay là ai.
“Lại là Morris.” Vẻ mặt Warner bình tĩnh, không nhìn ra là có vui vẻ hay không.
Lambert đứng bên vừa nghe xong, đầu tiên là trợn to hai mắt, sau đó lập tức vỗ tay cười lớn: “Quá khéo, lại là lớp phó, chúng ta và bọn họ đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Mấy người Warner và đoàn đội Morris là cùng chung một tiểu đội, đa số học sinh trong lớp khi đi học đều từng tỷ thí với nhau, như vậy, hiện tại có một vấn đề, Warner hiểu rất rõ mấy người Morris, ngược lại, Morris khẳng định cũng hiểu rất rõ mấy người Warner.
“Lần này có chút phiền phức.” Dick xoa cằm nói.
Lúc trước khi Mạc Vấn chưa có bao nhiêu tiếng tăm còn có thể nhân lúc chưa sẵn sàng mà quật ngã một người, hiện tại người người đều biết Mạc Vấn là một nhân vật rất khó đối phó, tất nhiên sẽ cẩn thận nghiên cứu mỗi skill của cậu.
Tự Mạc Vấn cũng nghĩ đến điểm này, nói thật thì Giang Trục Nguyệt Thiên không có bao nhiêu đáng sợ, lúc vòng sáng xuất hiện thì lập tức ra ngoài là có thể tránh né được.
Có điều cậu còn có Hồi Mộng Trục Quang, chỉ riêng một skill này, đối thủ muốn chạy cũng không dễ dàng như vậy, trong vòng 8s, dù có chạy bao xa cũng trực tiếp bị cậu kéo lại. Skill này trên cơ bản là rất khó giải, trừ khi Mạc Vấn không thể thả bóng dáng.
“Thi đấu còn chưa bắt đầu sao cậu biết sẽ phiền phức?” Warner bình tĩnh liếc Dick một cái: “Nâng cao chí khí người khác mà diệt uy phong của mình.” Nói xong nắm tay Mạc Vấn trực tiếp nhấc chân đến nơi so tài.
Dick theo sát phía sau, vừa đi vừa cố gắng thương lượng với Mạc Vấn: “Nếu không hôm nay cậu lại thử tan rã cơ giáp của đối phương đi?”
Mạc Vấn nghe xong không đồng ý: “Các anh có còn là bạn học, người tên Morris kia có phải là lớp phó các anh không vậy?”
Dick lúng túng ho khan một tiếng, cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Cố ý đánh nát cơ giáp cái gì, là có chút thiếu đạo đức.
Chờ đến nơi so tài, hiển nhiên Morris cũng biết đối thủ là Warner, mới vừa nhìn thấy bóng dáng năm người, đã để lộ nụ cười đầy răng.
Sở dĩ Mạc Vấn có thể vừa nhìn đã thấy ngay hàm răng của Morris, là bởi vì da Morris có hơi đen, đem so sánh với màu răng, thì đối lập vẫn tương đối nghiêm trọng.
Thấy Warner đến gần, Morris cười nói: “Không ngờ trong cuộc chiến cuối cùng này lại gặp phải cậu, đây là cái vận chó ngáp phải ruồi gì không biết.”
Warner gật gật đầu: “Tôi cũng không ngờ là các cậu, nể tình bạn học, tôi sẽ dốc toàn lực phó.”
Nghe Warner nói xong, vẻ mặt của Morris cũng nghiêm túc lên: “Muốn thắng chúng tôi cũng không dễ như vậy, cùng là bạn học, tôi sẽ để cậu thua tâm phục khẩu phục.”
Hai bên vừa dứt lời, các vị giáo sư quan chiến đã đến rồi, vẫn giống như lúc trước mà ngồi thành một loạt, quan sát cuộc tranh tài cuối cùng của cuộc thi vòng loại.
Hiện tại là năm sân bãi, mười tổ đoàn đội cùng tiến hành thi đấu, đoán chừng đến giữa trưa là có thể biết được kết quả, đến lúc đó ai được xếp vào ngũ cường của học viện, chỉ cần nhìn xem sẽ hiểu ngay.
Hiện tại Mạc Vấn là nhân vật nổi danh nhất của học viện Horst, đầu tiên là người lấy vị trí đứng đầu trong cuộc thi tinh anh của hệ viễn cổ, sau thì bị lộ ra chuyện tình cảm giữa cậu và Warner, cuối cùng lại bị người ta phát hiện là siêu cấp đại thần trên mạng giả thuyết.
Chuyện này quả thật là một quyển (Ghi chép ngụy trang của đại thần) đặc sắc, nhiều thêm mấy tình tiết, cao trào thì có thể đi xuất bản được đấy.
Bởi vì là người nổi tiếng, cho nên nhân số đứng bên Mạc Vấn là nhiều nhất, trước khí thế đội cổ động của Warner cũng không tệ lắm, chờ đến khi những người ái mộ Mạc Vấn đến nơi đã hoàn toàn yếu xuống.
“Đại thần Bóng Dáng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đại thần Bóng Dáng, đánh đâu thắng đó.”
Toàn bộ sân bãi đều không ngừng tuần hoàn câu khẩu hiệu này, Mạc Vấn không biết nên nói gì để hóa giải sự lúng túng của bản thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Morris và Dick không ngừng nén cười đến vai cũng run rẩy theo.
Cười em gái mấy người ấy. Mạc Vấn cắn răng, để xem lát nữa mấy người còn cười nổi nữa không.
Mạc Vấn có ý định hạ mã uy cho mấy người Morris, cho nên vừa bắt đầu đã điều khiển bản thân Morris một mình đi tới đại bản danh của bọn họ.
Trong trạng thái bị điều khiển là không thể bị mấy người Warner công kích, theo thời gian khống chế kết thúc, Morris lập tức liều mạng chạy trở về.
Hắn không cho đồng đội đến giải cứu mình, bởi vì hắn sợ một giây sau Mạc Vấn sẽ khiến bọn họ chịu không nổi, cho nên sau khi thoát thân mới cho hai người đi tóm lấy Mạc Vấn.
Thi đấu thực tế và giả thuyết khác nhau ở chỗ, trong thi đấu giả thuyết, mi nhìn phụ trợ sư đối phương không vừa mắt thì hoàn toàn có thể giết hắn, trong thực tế thì chỉ có thể quấy rầy quấy rầy, nếu như bắt cũng được, thế nhưng muốn bắt phải phân ra một người chuyên môn đi canh bắt phụ trợ sư.
Nếu nói như vậy tất nhiên đồng nghĩa với việc đội ngũ mất đi một sức chiến đấu, vì thế có rất ít đoàn đội đồng ý hi sinh đồng đội để đổi lấy một người bên đối thủ.
Nhưng Morris cảm thấy, nếu như mất đi một sức chiến đấu mà có thể đổi lấy Mạc Vấn thì tuyệt đối là lời mà không lỗ. Mạc Vấn và phụ trợ sư bình thường hoàn toàn không giống nhau, vừa phát một skill nếu không né được thì chính là trí mạng.
Thấy đối diện có ý định bắt giữ chính mình, trong lòng Mạc Vấn bình tĩnh, sau khi ném mấy vòng mộng bức tại chỗ đã nhanh chóng lôi bóng dáng đã chạy thoát của Morris về chỗ cũ, vừa vặn kéo vào phạm vi vòng sáng, Morris dù muốn phản kích cũng không có cách nào.
Chính là hiện tại!
Warner và Lambert đã chờ đợi từ lâu, thấy thế, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, cấp tốc kèm chặt Morris còn muốn chạy trốn ở giữa, đồng thời phối hợp ra tay từ hai hướng khác nhau.
Chỉ nghe một tiếng ầm ầm nổ vang, trước sau cơ giáp của Morris đều lõm một mảng lớn, sở dĩ hiện tại hắn vẫn còn đứng tại chỗ mà không có bay ra ngoài là vì Warner và Lambert đồng thời phát lực trước sau chặn lại.
Mà bên Mạc Vấn, sau khi vòng sáng Giang Trục Nguyệt Thiên biến mất, hai cơ giáp theo đuôi cậu lập tức hùng hổ mà đến, tình huống vừa rồi của Morris, bọn họ nhìn cả vào mắt, hoàn toàn không có cơ hội ra tay.
Trong lòng hai người kinh hãi, lúc trước đã biết Mạc Vấn lợi hại, bây giờ thật sự là danh bất hư truyền, ánh mắt hai người nghiêm lại, cùng lúc đó, Mạc Vấn cũng nghe thấy tiếng xé gió từ phía sau truyền đến.
Cơ giáp sư này đang ra tay với mình!
Hai mắt Mạc Vấn tối sầm, cậu hoàn toàn có thể đánh kẻ không hề biết nặng nhẹ này về lại chỗ cũ, nhưng hiện tại cậu đã quá rêu rao, hơn nữa, ở đây phụ trợ sư là nghề nghiệp không hề có năng lực phản kích, cậu tuyệt đối không thể vì nhỏ mà mất lớn.
Hiện tại cậu vẫn còn quá nhỏ yếu, chỉ có thể chờ đợi đến khi thân phận cậu cao hơn thì đến lúc đó cậu sẽ không cần trốn tránh nữa.
Lần đầu tiên ở đây, Mạc Vấn sinh ra khát vọng đối với quyền lợi.
Trận tranh tài cuối cùng rất dễ dàng khiến người ta đánh đến đỏ mắt, đây cũng là một hồi đánh cược, đánh cược thắng, tiền đồ không đong đếm được, thua, thì sau khi tốt nghiệp chỉ có thể phấn đấu từ cơ sở.
Mấy người Morris và Warner là cùng một ban, năm nay cũng là lần cuối cùng trong đời họ tham gia cuộc thi tinh anh, giữa bọn họ có người đánh đến cuống cuồng lên là rất bình thường, nhưng tuyệt đối không thể ra tay với người không có năng lực phản kháng, đây là điểm mấu chốt.
Mạc Vấn nghĩ, may mà người đứng trên sân là mình, nếu như đổi thành bất cứ vị phụ trợ sư nào khác, nhĩ lực của bọn họ không tốt bằng cơ giáp sư, càng không có một thân nội lực như cậu, khi cú đấm này hạ xuống, không chết cũng tàn.
Trong nháy mắt Mạc Vấn đột nhiên bay vọt lên trời, Warner bay nhanh xẹt qua người Morris, trong chớp mắt đã đứng dưới Mạc Vấn, đối đầu với vị cơ giáp sư phát cuồng kia.
Trong đầu Warner là lửa giận ngập trời, cho nên lực bộc phát sau đó cũng trực tiếp đánh bay đối phương.
Amber xông tới đánh kẻ sa cơ, nắm đấm từ trên xuống dưới, nhanh chóng xuất kích, trực tiếp đánh cơ giáp kia thành kẻ không có năng lực hành động nữa.
Mở màn còn không bao lâu, bản thân cơ giáp Morris đã chịu tổn thương nghiêm trọng, chứ nói chi lại tổn thất một người. Morris gấp gáp hét lên trong kênh liên lạc đoàn đội: “Xảy ra chuyện gì vậy! Sao hai lần đều bị đánh thành như vậy.”
Morris không thấy rõ không có nghĩa những người khác không nhìn thấy, cơ giáp sư nhận lệnh đi bắt Mạc Vấn còn có một người khác, y rõ ràng nhìn thấy đồng đội không để ý hậu quả ra tay với phụ trợ sư, kết quả chọc giận đối thủ.
Sau khi nghe đồng đội thuật lại chuyện lúc đó, sắc mặt Morris trong buồng lái tái nhợt, hắn không ngờ trong đoàn đội mình lại có người xem lợi ích là trên hết, loại suy nghĩ này xuất hiện lúc nào đây?
Thân là người dẫn đầu đoàn đội, là đoàn trưởng đoàn đội, bởi vì thiếu giao lưu mà để tình huống như thế xuất hiện trong thi đấu, bản thân Morris không thể không có trách nhiệm.
Morris dừng một lát, điều khiển cơ giáp ra ngoài rào chắn sân đấu, nơi này là nơi ra vào sân đấu, cho nên các trọng tài, giáo sư đều ngồi ở đây xem so tài.
“Thưa thầy, chúng em chịu thua, mời thầy lên đài tuyên bố đoàn đội Warner thắng lợi.”
Sau khi câu này vừa ra khỏi miệng Morris, bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng hừ cười nhạo, mắt khán giả không có vấn đề, lúc đồng đội hắn ra tay với Mạc Vấn bọn họ đều nhìn thấy rất rõ ràng, bây giờ nói vậy là để tìm bậc thang leo xuống chăng.
Người này đang giả mù sa mưa à, nói như mình không chịu thua thì đại thần không thắng được ấy.
Nghĩ như thế, tiếng cười nhạo xung quanh lại càng lúc càng lớn, thậm chí bên trong còn chen lẫn mấy câu ‘không biết xấu hổ; ‘không chừa thủ đoạn’ gì gì nữa. Morris mím môi thật chặt, một câu cũng không phản bác.
Nghe Morris nhận thua với trọng tài, đồng đội hắn thốt lên kinh ngạc: “Đoàn trưởng, đừng.” “Đoàn trưởng cậu quên chúng ta từng hứa hẹn gì sao?”
Morris không đáp lời ai cả, lúc trọng tài yêu cầu hắn xác định, mới gian nan mà gật gật đầu.
Mấy người Mạc Vấn thắng rồi, thành công thẳng tiến vào ngũ cường của học viện, mấy ngày nữa sẽ đại biểu học viện tham gia cuộc thi tinh anh. Kết quả này nằm trong dự đoán của Mạc Vấn, chỉ không ngờ trong cuộc tranh tài cuối cùng này, Morris sẽ bỏ quyền giữa chừng.
Còn vị cơ giáp sư đã ra tay kia, khi thấy vậy không khỏi nhắm mắt lại, môi không ngừng run rẩy, gã biết vì sao Morris lại lựa chọn như thế.
Chính vì một suy nghĩ sai lầm của mình, mới gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế, Morris là đang giúp gã.
Gã liều mạng muốn thắng trận đấu, lại không ngờ sự thật đi ngược lại với lý tưởng, càng đi càng xa.
Lúc rời khỏi sân đấu, Morris cúi đầu nhìn đồng đội ngồi chồm hổm trên đất, lời nói ý vị sâu xa: “Bất kể con đường sau này thế sao, tôi chỉ hi vọng mọi người đừng quên mất ý niệm ban đầu.”
Nói xong, Morris cũng không quay đầu lại mà rời đi, đây là biểu hiện chứng tỏ Morris hết sức tức giận, đồng đội hắn vỗ vỗ vai vị cơ giáp sư kia, sau đó nhấc chân theo sát Morris.
Giữa sân đấu, Mạc Vấn và Warner nhìn nhau một cái, cũng khẽ khàng ôm nhau. Tâm tình hai người lúc này khá là khắc chế, Amber thì trực tiếp nhảy dựng lên, lẻn lại chỗ Lambert, giống như khỉ mà treo trên người anh ta.
“Chúng ta có thể tham gia cuộc thi tinh anh!” Amber cười tươi như bông.
“Đúng đấy, chúng ta sẽ được tham gia cuộc thi tinh anh.” Trên mặt Lambert cũng để lộ ý cười rực rỡ.
Thấy tâm tình mấy người Mạc Vấn không bị đoàn đội Morris ảnh hưởng, tiếng hô ngoài sân đấu càng lúc càng lớn, khẩu hiệu lại bị người hét lên lần nữa.
“Đại thần Bóng Dáng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đại thần Bóng Dáng, đánh đâu thắng đó.”
Mạc Vấn mỉm cười vẫy vẫy tay với mọi người: “Cảm ơn mọi người đã đến xem chúng tôi thi đấu, vất vả rồi.”
Chỉ nghe phía dưới lại đồng loạt vang lên tiếng la hét: “Đại thần, em không vất vả.” “Đại thần thấy cậu tiến vào cuộc thi tinh anh, tôi yên tâm rồi.” “Đại thần, nghe câu nói này của anh, lúc trở về em có thể ăn nhiều thêm sáu cái bánh bao.”
Mạc Vấn: “…”
hết chương 47