Edit: Thủy Lưu Ly
Trong túc xá, Mạc Vấn nằm ngửa trên giường, hai mắt đã trợn trừng một thời gian mà hoàn toàn không có chút cảm giác muốn buồn ngủ nào. Nhìn một hồi thấy trần nhà cũng không có gì đẹp đẽ, Mạc Vấn quay đầu túm Quang Não đặt bên gối đầu, bắt đầu lên mạng.
Thành tích cuộc thi Tinh Anh có thể tra được trên internet, sau khi lướt một vòng trang tin tức, Mạc Vấn quyết định ghé qua liếc mắt nhìn thử, có điều tuy hiện tại vẫn chưa biết được xếp hạng và điểm, thế nhưng đã có nhắc nhở đếm ngược.
Cửa túc xá truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, Mạc Vấn không cần nghĩ cũng biết người đến là Pohl. Cậu xuống giường, mang dép lê vào rồi mới ra ngoài mở cửa cho đối phương, cũng nhân tiện dẫn theo Pohl trở về phòng mình.
Vừa vào phòng Mạc Vấn, Pohl đã không thể chờ đợi mà nhào lên giường, một bên tháo giày, một bên quay đầu nhìn Mạc Vấn: “Giường của cậu khiến tớ hận không thể vĩnh viễn nằm lì trên đó ~” Nói xong, cậu nhóc nằm sải lai trên giường, tay chân mở lớn, nhắm mắt lại, phóng đại hô một câu: “Thật thoải mái ~~~”
Mạc Vấn hơi bất đắc dĩ nhìn Pohl, cậu bước thêm một bước, đến cạnh giường, cúi đầu nhìn cậu nhóc: “Không phải cậu đến đây vì giường của tôi chứ?”
Đương nhiên không phải như vậy, Pohl trở mình, ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn đáp lời: “Còn mười phút nữa là biết thành tích rồi, tới sợ đến lúc đó bản thân sẽ quá mức kích động cho nên mới đến tìm cậu trước để hai đứa mình cùng xem.”
Mạc Vấn cũng tới ngồi xuống bên cạnh Pohl, vươn tay cầm lấy Quang Não lần nữa, bình tĩnh nhìn con số đếm ngược trên màn hình, lúc này nghe Pohl nói xong, cũng không thèm ngẩng đầu mà độp lại: “Sao tôi không biết mình còn có tác dụng khiến người khác bình tĩnh lại vậy.”
“Đương nhiên là có.” Pohl phản bác, thở dài một hơi rồi ngã về giường, vắt chân bắt đầu kể lại những tháng ngày tươi đẹp đã qua: “Nhớ hồi đó tớ vẫn là một người khiến người người ao ước, khi đó thứ tớ hi vọng nhất là những cuộc thi, mỗi khi thi xong, thành tích của tớ đều thuộc loại hàng đầu.”
“Sau đó, lúc tớ cho rằng mình vẫn tiếp tục đứng đầu ở học viện Horst, lại đột nhiên xuất hiện một người, sau đó bị người ta đè đầu lâu, tâm tớ đã dần như nước lặng. Mà cũng đúng thôi, bởi dù thành tích tớ có tăng cao thế nào, vừa định kích động một chút, lại lơ đãng nhìn thấy thành tích của cậu, thì bao nhiêu hưng phấn đều bay sạch.”
Mạc Vấn bật cười ra tiếng, Pohl nghe vậy nghiêng đầu nhìn, vừa lúc thu hết vẻ mặt lúc này của cậu vào đáy mắt.
“Cậu dám cười nhạo tớ!” Pohl bày ra vẻ mặt hung thần ác sát, duỗi hai tay lại gần Mạc Vấn, hét lớn một tiếng: “Xem trảo!” rồi bật người nhào tới.
Đối phương thế tới hung hăng, Mạc Vấn trực tiếp bị cậu nhóc đè dưới người, giống như tất cả những đứa con trai thích đùa giỡn con gái nhà lành, Pohl cố ý đưa tay đặt trên ngực Mạc Vấn, còn dám bóp một cái.
Mạc Vấn sửng sốt, lập tức phản công, cào cào phần thịt ngứa của Pohl, Pohl lập tức vứt trận địa, không có tiền đồ mà ngao ngao giọng la hét đầu hàng.
Chỉ mới quậy một lúc mà thể lực của Pohl đã bị trôi đi nghiêm trọng, cậu nhóc nằm trên giường thở hổn hển, trừng mắt nhìn ngực Mạc Vấn, không dám tin mở miệng: “Mạc, cậu có cơ ngực! Sao có thể, rõ ràng hình thể cậu cũng tương tương với tớ mà.”
Hệ lịch sử trên cơ bản đều là những con gà rồ học vẹt, bình thường đến nghiên cứu khảo cổ còn không kịp thì sao có thể có thời gian để tập thể hình.
Pohl cũng không nhìn thấy Mạc Vấn chạy bộ, cho nên khi phát hiện hình thể dưới quần áo của đối phương khác xa cậu nhóc tưởng tượng, lập tức chấn kinh tại chỗ.
Mạc Vấn vỗ bỏ cánh tay cố gắng muốn mò tới của Pohl, cầm lấy Quang Não, hờ hững nói: “Cơ ngực thì làm sao, tôi còn có cơ bụng đây này.”
Thân thể do số liệu hợp thành tất nhiên rất hoàn mỹ, đường nét thân thể phù hợp thẩm mỹ của mọi người nhất, vì thế thân thể Mạc Vấn ngoài việc có tỷ lệ hoàn mỹ, những nơi nên có cơ bắp đều có không ít, Mạc Vấn đã sớm nhìn quen.
Mắt thấy Pohl lại sắp vươn ma trảo về phía bụng mình, Mạc Vấn vội vàng cầm Quang Não hô một câu: “Thành tích có rồi, mau nhìn.”
Pohl quả nhiên bị dời sự chú ý, cậu nhóc cầm Quang Não của mình nhìn một hồi, chợt bộc phát ra một trận vui sướng mãnh liệt.
“Tớ lại là người đúng thứ hai trong cuộc thi Tinh Anh! Mạc, người đứng thứ hai nha! Là đứng thứ hai toàn quốc đấy!” Hai mắt Pohl sáng lấp lánh nhìn lại Mạc Vấn, lại phát hiện trên mặt cậu không nhìn ra vui buồn.
“Thi hỏng?” Pohl cẩn thận từng li từng tí ngắm Mạc Vấn, cũng không tiếp tục hoan hô bản thân, chỉ vì lo lắng hành động của mình sẽ làm trái tim yếu đuối của tiểu đồng bọn bị tổn thương.
“Không có.” Mạc Vấn thả Quang Não xuống, kỳ quái nhìn Pohl: “Tôi vẫn đứng đầu mà, mỗi lần đều đứng đầu sao còn có khả năng kích động nữa.”
“…” Pohl dùng ánh mắt cá chết trừng Mạc Vấn, tâm tình đang tốt đẹp cũng ỉu xìu lại, cảm thấy dường như trong nháy mắt bản thân cũng bình tĩnh lại không ít.
Pohl dùng một tay chống cằm, tay còn lại chọt chọt Mạc Vấn: “Này, qua đêm nay chúng ta sẽ nổi danh cả, cậu biết bản tin thời sự không, chúng ta sẽ vang danh toàn cầu đấy.”
Mạc Vấn kéo kéo khóe môi, tỏ vẻ không có hứng thú.
Pohl vừa nhìn, thấy đến điều này mà Mạc Vấn cũng không có hứng thú, chỉ có thể nhận mệnh câm nín. Bỗng nhiên trong đầu chợt nhớ đến vài tin tức mấy ngày gần đây, tỉnh ngộ.
“Cậu đã sớm nổi danh toàn cầu rồi mà, sao tớ có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy được chứ.”
Mạc Vấm xạm mặt, nổi danh bằng scandal và nổi danh bằng thực lực là hai khái niệm được không.
“Lại nói, cậu và Warner ở chung một gian ký túc xá, hoàn toàn là củi khô và lửa bốc.” Pohl nháy mắt, hai ngón cái hèn mọn chọt chọt vào nhau như đúng rồi, nhìn Mạc Vấn cười bỉ ổi: “Hai người có cái kia cái kia không.”
“Không có!” Mạc Vấn tức giận trừng Pohl.
Tâm tò mò của Pohl bị câu lên, ấn ấn giường lớn dưới tay, khó tin mở miệng: “Warner đều đã chọn cái giường thoải mái nhất đặt đây mà không có tự mình tới nằm thử?”
“Nằm cái gì mà nằm, tôi và anh ta không phải loại quan hệ kia, tin tức trên báo chí toàn là lá cải cả.” Đối với người khác thì cậu không cần giải thích nhiều như vậy, nhưng đối với Pohl thì không cần che giấu, bởi nói cho cùng cũng không cần đến nỗi gặp một người đều phải nói một câu ‘Không phải như mấy người nghĩ’ chứ.
“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Pohl chọt chọt Mạc Vấn, mở miệng hỏi.
Mạc Vấn không thể làm gì khác hơn là bình tĩnh thuật lại mọi chuyện cho Pohl nghe, bao gồm đoạn đối thoại râu ông nọ cắm cằm bà kia giữa cậu là phu nhân thủ lĩnh.
Lúc đó Mạc Vấn một lòng chỉ nghĩ đối phương đến chia rẽ hai người, lại không ngờ đối phương là tới cửa chào hàng, mãi đến khi vào Vương Cung ăn tối cậu mới phát hiện lúc đó mình đã hiểu sai rồi.
Pohl cười bò ra giường, nói một hồi, đến Mạc Vấn cũng thấy dở khóc dở cười.
Xoa xoa nước mắt vì cười, Pohl quay đầu nhìn Mạc Vấn: “Vậy sau này phải làm sao? Cứ tiếp tục kéo dài? Hay là chấp nhận anh ta? Trốn là không thể rồi, chỉ cần cậu ra ngoài quẹt thẻ tìm nơi ở lại, không tới một ngày anh ta đã có thể tìm được cậu.”
Lời Pohl nói sao Mạc Vấn không biết được, lúc đầu sở dĩ cậu bình tĩnh chuyển qua chỗ Warner ở là vì đã sớm nhìn thấy kết quả. Trước đây, ở chỗ cậu chỉ cần tài khoản chim cánh cụt* cũng đã bị người ta tra ra chủ tài khoản lên mạng ở tiểu khu nào chứ đừng nói chi hiện tại. So với việc dày vò đến dày vò đi mà không có tác dụng, bình tĩnh theo dõi kỳ biến thì tốt hơn nhiều.
(*một loại phần mềm chat bên đó)
Nếu như cậu trẻ lại nhiều tuổi thì mạo hiểm làm một lần chạy trốn oanh oanh liệt liệt cũng được, đáng tiếc bây giờ lớn tuổi rồi, biết chạy chỉ là tạm thời, cũng biết trốn chỉ có thể trốn nhất thời mà không thể tránh suốt đời, hơn nữa nhìn bộ dạng Warner, nhìn thế nào cũng không giống hứng thú nhất thời.
Với lại nếu thật sự chạy trốn, lấy tính tình của Warner, không hung lăng lật tung các hành tinh lên tìm là không bỏ qua.
Huống chi cậu cũng không căm ghét Warner đến mức cả đời không muốn qua lại, chỉ là đối với việc bị một người mạnh mẽ chen vào cuộc sống của mình cảm thấy hơi bất mãn và không quen mà thôi.
Suy nghĩ một chút, Mạc Vấn thả người nằm ngửa trên giường, mắt nhìn trần nhà, mày nhíu lại, dùng nửa ngày mới tổ chức xong ngôn ngữ, mở miệng nói với Pohl: “Không phải vấn đề có chấp nhận hay không, nói thế này đi, cậu vốn sống ở một nơi chỉ ăn táo không thích ăn lê, bỗng nhiên một hôm bị chuyển đến một nơi khác, cậu phát hiện người nơi đó vì không có bao nhiêu táo mà thường thường ăn lê, dưới tình huống cậu không thích ăn lê, cậu quyết định ăn hay không ăn.”
“Chuyện này…” Pohl hiển nhiên đã bị logic ăn táo hay ăn lê này làm kinh ngạc đến ngây người, chỉ thấy cậu ta ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lại Mạc Vấn, hỏi: “Chuyện này thì có liên quan gì đến vấn đề ăn táo hay ăn lê, có điều nếu cậu bị đói bụng ba ngày, đừng nói là lê, cho dù đưa cậu vỏ cây cậu cũng ăn được nữa là.”
囧 cậu ta nói có đạo lý, cậu càng không có gì để nói.
Mạc Vấn trợn mắt ngoác mồm, nhưng mà cậu vẫn chưa thể kể rõ, tình huống thực tế của cậu so với táo và lê thì phức tạp hơn nhiều.
Thật ra bây giờ hình tượng người yêu theo mình một đời trong lòng Mạc Vấn đã dần trở nên mơ hồ. Ở rất lâu trước đây, đối tượng lý tưởng của cậu là một cô gái xinh xắn dịu dàng có thể quản gia, hình mẫu này cũng là hình tượng lý tưởng trong lòng đa số nam giới.
Thế nhưng sau khi đến nơi này, mỗi cô gái đều bị nuông chiều, tính tình so với trước đây càng mảnh mai, càng tiểu thư hơn, cơ bản là đóa hoa trong nhà ấm, chuyện gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần mình vui vẻ là được rồi.
Fibbi và Mạc Tri có ngàn tơ vạn lũ quan hệ, vì thế Mạc Vấn tình nguyện đi dỗ cô, cùng cô đi dạo phố, cho dù bản thân có mệt mỏi cũng cam tâm tình nguyện. Nếu như lại xuất hiện thêm một vị cô nương tùy hứng, Mạc Vấn thật sự không biết chính mình có thể bất chấp tất cả mà xoay người rời đi không.
Cô gái có tình cách dịu dàng hào phóng có thế có, nhưng sao có thể trùng hợp mà coi trọng cậu đây?
Vì thế tuy ngoài miệng Mạc Vấn nói muốn tìm người kết hôn sinh cục cưng, nhưng thật ra trong lòng đã sớm không ôm ấp hi vọng gì. Ở niên đại của cậu ý nghĩ trưởng thành phải kết hôn đã sớm mọc rễ trong đầu mỗi người, cho nên dù Mạc Vấn muốn kết hôn, Mạc Vấn cũng thật sự không biết nên tìm dạng người gì để kết hôn.
Sờ sờ cằm, Mạc Vấn nhìn Pohl trả lời: “Cậu nói cũng có lý, độc thân ba năm, dù lợn cái cũng hóa Điêu Thuyền, nếu đã không cho phép tôi độc thân, vậy… Ồ, nhìn cưng thấy cũng có thể ăn vào miệng à.”
Pohl nhanh chóng lui về sau hai bước, che ngực làm bộ sợ sệt: “Cậu đừng tới đây, nếu không tớ sẽ kêu lên đấy.”
Mạc Vấn cười gằn một tiếng, lại nằm trên giường không nhúc nhích: “Gọi đi, gọi đi, có gọi cũng không có ai đến cứu cưng.”
Lúc này phòng khách vọng ra tiếng động lần nữa, Pohl cũng nghe thấy, mang giầy vào rồi cấp tốc chạy ra ngoài. Tính Warner vô cùng chú trọng khu vực cá nhân, cho dù là đồng bạn của anh cũng rất ít khi đến ký túc xá anh.
Thấy Pohl rón ra rón rén từ phòng Mạc Vấn ra ngoài, Warner liếc cậu ta một cái, nhìn đến khi Pohl co đầu rụt cổ, chạy biến ra ngoài mới thôi.
Cầm theo cơm trưa, Warner đứng lặng trước cửa phòng Mạc Vấn một lúc rồi mới mở cửa bước vào.
Lúc trước khi anh đi tư thế Mạc Vấn thế nào, bây giờ khi anh về tư thế của cậu vẫn như cũ. Anh bày cơm trưa ra, nhìn Mạc Vấn nhẹ nhàng mở miệng: “Mạc, ăn cơm.”
Mạc Vấn chậm rì rì bò dậy khỏi giường, lại ghế ngồi, bắt đầu ăn cơm, loại cuộc sống như heo này quả là loại em gái Mạc Tri cậu tha thiết ước mơ, nhưng đáng tiếc là Mạc Tri không hưởng được, còn người anh trai từng khịt mũi coi thường lý tưởng này của cô lại đang trải qua những tháng ngày như vậy.
Không biết có phải Mạc Vấn quá nhạy cảm hay không mà cậu luôn cảm thấy sau khi trở lại số lần Warner nhìn cậu đặc biệt nhiều.
Có thể để người ta vui vẻ ăn bữa cơm không vợi?
Đợi lúc Warner lại nhìn cậu, Mạc Vấn bình tĩnh quét mắt qua, thẳng thắn đối diện Warner.
Mạc Vấn sâu sắc cảm thấy Warner là người hai mặt, lúc chọc tới cậu thì cực kỳ bá đạo, còn bình thường lại không dám đối diện với cậu trong thời gian dài, thường thường lén lén lút lút nhìn nhìn, bị phát hiện thì quay đầu, lỗ tai đỏ lên.
Thế nhưng lần này Warner rõ ràng có tâm sự gì đó, chỉ thấy sau khi quay đầu đi, Warner lại quay lại nhìn Mạc Vấn, bàn tay cũng không ý thức mà xiết chặt lại.
Thường thì lúc Mạc Vấn quan sát một người rất tỉ mỉ, hơn nữa sau nhiều ngày tiếp xúc với Warner, chỉ cần thấy tay anh ta hơi động đã biết trong lòng anh ta có lời đang kìm nén chưa nói ra.
Anh ta muốn nói hay không thì tùy, Mạc Vấn tiếp tục ăn cơm, không quá quan tâm đến anh ta nữa.
Thấy cậu không nhìn, Warner lại sốt ruột, anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng, còn là một câu hỏi Mạc Vấn không ngờ tới nhất.
“Còn một tháng nữa là thi đấu cơ giáp bắt đầu, em có muốn tham gia vào đoàn đội của anh không?”
Ánh mắt Mạc Vấn chợt nhìn lại Warner, vẻ mặt không ngừng thay đổi, trong nháy mắt trong lòng liên tục cân nhắc qua vô số khả năng, cuối cùng đem mục tiêu xác định trên người Amber.
Được lắm nhóc, tôi biết cậu là tên lắm miệng không dựa dẫm được mà.
Mạc Vấn còn không ngây thơ đến mức nghĩ thân phận này mãi mãi có thể giấu đi, chỉ cần cậu đã từng dùng thân phận này làm chuyện gì đó thì sớm muộn cũng có khả năng bị bại lộ.
Chỉ là Mạc Vấn không ngờ ngày đó lại sớm như vậy.
Hơn nữa phản ứng của Warner quá mức bình tĩnh, Mạc Vấn từng nghĩ lúc Warner biết sẽ tức giận, sau đó tra hỏi cậu sao lại lừa anh, nhưng biểu hiện lúc này của anh lại khiến Mạc Vấn hơi khó hiểu.
Ánh mắt Mạc Vấn dừng trên người Warner lần nữa, cậu giật nhẹ khóe môi, tỏ vẻ không có bao nhiều hứng thú với thi đấu cơ giáp: “Tôi là hệ viễn cổ, nên tham gia thi dấu cơ giáp phải là hệ phụ trợ, tôi chỉ là hàng dỡm chưa quen thuộc kỹ năng, sẽ không đi.”
Warner muốn đưa Mạc Vấn vào đội cũng là có tư tâm, một khi thi đấu bắt đầu, rất có khả năng sẽ không ở học viện Horst, cứ thế tách khỏi Mạc Vấn, đây là chuyện Warner cực không muốn đối mặt nhất hiện nay.
Vì thế khi Amber nói Mạc Vấn là phụ trợ sư loại hình giảm tốc độ, anh cũng không nghĩ quá nhiều đã muốn kéo đối phương vào đội.
Bây giờ thấy Mạc Vấn không muốn, Warner cũng chỉ có thể bó tay toàn tập. Anh tất nhiên có đầu óc, lúc lôi Mạc Vấn qua chỗ mình ở, không biết trong lòng đối phương đã mắng anh đến thế nào rồi, nếu bây giờ còn cưỡng ép kéo người vào đội, cho dù đạt được mục đích, nhưng có khi người cũng đừng mơ đuổi, có lẽ là trực tiếp bye bye cũng nên.
Nghĩ một hồi, Warner quyết định dùng phần thưởng mà đa số phụ trợ sư đều không thể từ chối ra dụ lợi.
“Đoàn đội đứng đầu, ngoài phần thưởng phong phú, phụ trợ sư còn có thể trực tiếp nhận được giấy chứng nhận tư cách trung cấp, không cần người đề cử.”
Mạc Vấn vốn đang hờ hững nghe Warner nói chuyện, lúc nghe đến đây, sắc mặt lập tức cứng lại, lỗ tai lặng lẽ dựng lên.
Hiện tại cậu thiếu cái gì? Thiếu một giấy chứng nhận tư cách à! Không có cái này cậu có thể vui vẻ, khỏe mạnh sống tiếp, cuộc sống cũng không có vấn đề lớn gì, nhưng lúc dùng năng lực sẽ không thoải mái như vậy nữa.
Cũng giống như bày sạp ven đường ấy, bởi vì không phải là doanh nghiệp chính quy cho nên mỗi khi nhìn thấy quản lý là phải thu sạp chạy ngay.
Thấy Mạc Vấn vì chăm chú nghe mà tốc độ nhai chậm lại, trên mặt Warner nhanh chóng xẹt qua ý cười, thật lòng cam kết với cậu: “Nếu em vào đội, bọn anh sẽ cố gắng giành vị trí đứng đầu, hơn nữa hi vọng đứng đầu của bọn anh là rất lớn.”
Đứng đầu?
Mạc Vấn nhớ lại lúc nhìn thấy Warner trong sân tập lúc mới vào học không lâu, kỹ năng điều khiển cơ giáp của đối phương cũng tương đối không tồi. Thực lực của cơ giáp sư không phải giả, hơn nữa có phụ trợ như cậu, nắm lấy vị trí đứng đầu đúng là không phải nói mạnh miệng.
Mạc Vấn chỉ cân nhắc một lúc, trong lòng đã có quyết định, quay đầu nhìn Warner mở miệng: “Vậy thì vào đội đi.”
Lúc này cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện lúc đầu cậu nói mình là hàng dỡm, chẳng qua, tin rằng Warner cũng sẽ không để ý mấy chi tiết nhỏ này đâu.