Edit: Thủy Lưu Ly
Mạc Vấn cho rằng mẹ Warner chắc sẽ tìm một nơi thích hợp ăn bữa cơm rồi sẽ thuận tiện gõ một hồi vào ‘chuyện tình cảm tâm sinh lý của con trai’, ai ngờ khi chiếc xe dừng lại thì địa điểm lại là Vương Cung.
Lẽ nào muốn bày tiệc ở Vương Cung? Mạc Vấn mơ hồ cảm thấy có lẽ mọi chuyện đang phát triển theo hướng mà cậu không thể khống chế.
Chưa từng nghe nói gậy đánh uyên ương là gọi đến nhà rồi mới đánh. Mạc Vấn có một loại dự cảm bất thường.
Mà phần linh cảm này, sau khi dần tiến vào phòng khách lại càng thêm mãnh liệt. Không nói đến những chuyện khác, Warner ngồi một bên cũng có thể hiểu đi, nhưng tại sao thủ lĩnh đại nhân cũng có mặt vậy.
Thân là lãnh tụ một quốc gia, mặt trời còn chưa kịp xuống núi mà ngài đã rảnh rỗi như vậy thật sự được sao?
Warner vốn đang cúi đầu xem tạp chí, sau khi nghe thấy tiếng động truyền đến từ cửa, anh lập tức ngẩng đầu nhìn lại, cũng vừa vặn đối mặt với Mạc Vấn. Mạc Vấn phát hiện Warner đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức kinh ngạc, vui sướng nhấc chân lại gần mình, trên mặt cũng không còn vẻ lạnh lùng mà chỉ còn lại nụ cười khẽ ôn hòa, mềm mỏng.
Chuông cảnh báo lập tức kéo vang trong đầu Mạc Vấn, phản ứng của Warner hoàn toàn trái ngược với sự tưởng tượng của cậu, loại chuyện cậu nghĩ không thể xảy ra nhất hình như đang diễn ra thì phải.
Warner bước nhanh tiến lên, thuận tay ôm luôn bức tượng Mạc Vấn cứng ngắc vào lòng. Vóc dáng của Mạc Vấn vốn không thấp nhưng Warner còn cao hơn cậu nửa đầu, chỉ cần hơi cúi xuống thì môi anh đã kề sát bên tai cậu.
“Rốt cuộc em cũng đến rồi, anh chờ em thật lâu.” Hơi thở nóng rực phả trên vành tai Mạc Vấn, trong giọng Warner còn mang theo chút oan ức, thấp giọng nói khẽ: “Vốn anh định đến xem em thi đấu, nhưng bọn họ không cho anh ra ngoài.”
(ảnh qua được cửa bố mẹ rồi nên đổi xưng hô =))) ảnh nghĩ em đã là ‘vật nửa trong túi’ rồi)
Thân thể Mạc Vấn rất mẫn cảm, tiếng hít thở bên tai khiến cậu nổi một tầng da gà. Cậu giơ tay đẩy Warner ra, kiếm chế ý nghĩ hoang đường trong lòng, trên mặt xả ra một nụ cười nhạt, chào hỏi cha Warner.
Cha Warner cũng thả tờ báo trong tay xuống, còn có tâm tình gật đầu với Mạc Vấn, sau đó mới nhìn Warner quát lớn: “Trở lại chỗ ngồi cho đàng hoàng xem, bày ra bộ dạng như vậy là muốn làm cái gì hả!”
Yvette đẩy vai Warner một cái, Warner không thể làm gì khác hơn là lôi kéo Mạc Vấn cùng ngồi xuống ghế sa lông.
Thấy tâm tình chồng mình không tốt, Yvette cũng không đồng ý với ông, trực tiếp giải vây thay Warner ngay trước mặt Mạc Vấn: “Không ở nhà bày ra bộ dạng này chẳng nhẽ muốn làm trên đường sao? Tính tình ông đúng là càng ngày càng táo bạo, phải đổi.”
“Bà…” Vick bị vợ nói cho nghẹn một hơn, vốn còn muốn phản bác gì lại bị Yvette âm thầm trừng nên chỉ có thể câm nín không nói tiếp nữa.
Hôm nay ông bị các nghị viên làm phiền quá chừng, mà nguyên nhân chính cũng là vì Warner, cho nên lúc này ông thấy Warner là không vui thì có lỗi à?
Mạc Vấn và Warner ngồi chung một chỗ, tay cậu còn bị Warner siết trong tay. Mạc Vấn vùng vẫy một hồi thấy không có tác dụng thì không rút ra nữa nhưng vẫn nhíu mày nhìn Warner.
Thế nhưng Warner hoàn toàn làm lơ hành động của Mạc Vấn, giả ngu xem ánh mắt Mạc Vấn là không khí. Một người đàn ông như Vick tất nhiên không chú ý tới bầu không khí mãnh liệt giữa hai người, nhưng Yvette chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra Mạc Vấn gần như có chút mâu thuẫn với Warner.
Yvette lớn tiếng ho khan mấy lần, Vick không hiểu ra sao nên ngẩng đầu nhìn bà, thấy Yvette liên tục che miệng ho khan, còn nghĩ bà bị cảm lạnh.
Mãi một lúc sau khi hiểu ra tín hiệu đặc thù của vợ mình, Vick nghiêm túc ngồi thẳng, chuyển mắt nhìn Mạc Vấn, hắng giọng một tiếng.
Chờ hấp dẫn tầm mắt mọi người lại đây, Vick mới căng mặt nói với Mạc Vấn: “Sau này hai đứa không cần giấu giấu giếm giếm nữa, chỉ cần Warner không giao thiệp với chính giới (giới chính trị) và quân bộ thì các nghị viên sẽ không có dị nghị gì.”
Hai mắt Warner chợt lóe, nhìn cha mình giật giật khóe môi, trong lòng còn có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng cuối cùng anh chỉ gian nan bật thốt hai chữ “Cảm ơn.”
Anh biết cha mình có thể đưa ra quyết định như vậy là chuyện vô cùng không dễ dàng, vì thế ngoài cảm kích ông suy nghĩ cho anh, trong lòng anh cũng quyết định tuyệt đối sẽ không để cha mẹ phải lo lắng vì tương lai của anh nữa.
Mà Mạc Vấn ngồi bên cạnh đã rơi vào trạng thái mờ mịt. Giấu giấu giếm giếm cái gì, cậu và Warner có quan hệ gì cần phải giấu giấu giếm giếm sao?
Nếu không phải lý trí vẫn còn, chỉ sợ Mạc Vấn đã sớm yêu cầu Vick phải giải thích cặn kẽ.
Ngơ ngơ ngác ngác ăn xong bữa tối tràn ngập sự quan tâm của cha mẹ vợ (?), Mạc Vấn và Warner cùng lên xe trở về trường học.
Warner đã biến mất khỏi học viện chừng mấy ngày, từ sau hôm sinh nhật Amber, anh lái xe về nhà thì vẫn luôn bị giam lỏng đến hiện tại, bây giờ khi anh và Mạc Vấn cùng xuất hiện, không thể không nói đã hấp dẫn không ít tầm mắt.
Mạc Vấn bước nhanh về ký túc xá, ngàn tính vạn tính cũng không ngờ cha Warner lại có thể không quan tâm đến tiền đồ của con trai như vậy, thật đúng là lật thuyền trong mương
Warner yên lặng như không có cảm giác tồn tại theo sau Mạc Vấn, mãi đến khi Mạc Vấn mở cửa ký túc xá ra.
Sau khi vào phòng, Mạc Vấn vừa định đóng cửa lại đã bị một cánh tay kẹt ở khe cửa ngăn lại, theo đó là Warner mặt dày đẩy Mạc Vấn chen vào trong.
Ngay cả Pohl đang ở trong phòng cũng có thể nghe thấy tạp âm không ngừng phát ra trong phòng khách, cậu ta nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe, xong lại không nhịn được thả Quang Não trong tay xuống giường, mang dép lê, ra khỏi phòng.
Nhìn hai người đang giằng co trong phòng khách, Pohl chần chờ nhìn bọn họ rồi nói hai chữ: “Hai người…”
Hai con mắt cậu ta nhìn thế nào cũng giống như đã xảy ra chuyện, Pohl là người có suy nghĩ linh hoạt, hơi suy xét một chút, đã cười cười có thâm ý với hai người, để lại bốn chữ “Hai người tiếp tục.”, rồi nhanh tay rầm một tiếng, quyết đoán đóng cửa phòng lại.
Sau khi có được sự đồng ý của cha mẹ, dường như Warner đã mở ra một loại phong ấn nào đó trên người. Sau khi đẩy Mạc Vấn dựa vào tường, một tay anh chống tường nhìn Mạc Vấn cười tủm tỉm.
Đây là lần đầu tiên Mạc Vấn thấy Warner cười thật sự, lúc trước hoặc là cong môi, hoặc là hơi giật nhẹ khóe miệng đều khiến cậu cảm thấy rất giả, giống như đối phó, nhưng bây giờ lại không giống, nụ cười này khiến cậu có cảm giác như bị rắn độc quấn lấy thân thể, cả người đều trở nên cứng ngắc.
Một bàn tay khác của Warner trượt tới bên hông Mạc Vấn, dùng một chân hung hăng chen mở hai chân Mạc Vấn, ghé lại gần tai cậu, thấp giọng nói: “Mạc, anh đã làm được yêu cầu của em, vậy, có phải em nên ở chung một chỗ với anh không?”
Mạc Vấn uốn éo đầu, dùng tay đẩy đẩy Warner nhưng lại không tác dụng, mà càng đáng chết là đàn bị cậu cột trên lưng không thể triển khai kỹ năng, bởi nếu không cầm đàn trong tay thì cậu không thể vận chuyện nội lực trong thân thể.
Mạc Vấn cảm giác ngực Warner sắp kề sát vào thân thể của chính mình, hơn nữa cả người bị dồn lên tường, cộng thêm có cây đàn cột sau lưng, khiến lưng cậu bị cấn đến đau đớn.
Đau đến mức hít vào một hơi, Mạc Vấn giả vờ bình tĩnh dùng cạm bẫy ngôn ngữ lúc trước mình nói với Warner mà mở miệng: “Ban đầu tôi chỉ nói cho anh một cơ hội mà không phải chấp nhận ở chung một chỗ với anh. Bây giờ anh tránh ra đi, nếu không tôi sẽ thu lại cơ hội này.”
Một cơ hội? Nụ cười trên mặt Warner không thay đổi nhìn người trước mắt, cúi đầu dùng chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi cần cổ trắng nõn của Mạc Vấn một cái, lại thấy đối phương như động vật nhỏ mà rụt cổ lại.
“Anh mặc kệ, dưới cái nhìn của anh, ý của em khi đó là anh thuyết phục cha mẹ, em và anh kết giao.” Mặt Warner ghé lại gần Mạc Vấn, ngay cả môi anh cũng sắp dán lên mặt cậu. Nói đến đây, Warner cố ý dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Hoặc là anh ở đây, hoặc là em dọn đồ chuyển đến chỗ anh ở, hai chọn một.”
Hai lựa chọn này có gì khác nhau sao? Mạc Vấn càng mạnh mẽ giãy dụa, nhưng thân thể yếu ớt của cậu chỉ phù hợp nghề nghiệp viễn trình (từ xa), dưới tình huống không thể sử dụng nội lực, cậu không có cách nào lay chuyển sức mạnh của Warner.
Giống như đã nhìn thấy suy nghĩ của Mạc Vấn, Warner mở miệng vạch ra sự khác biệt ở hai lựa chọn: “Nếu em không muốn đến chỗ anh vậy anh chỉ có thể chen chung một phòng với em, còn nếu em đến chỗ anh, thì…” Warner nhìn chằm chằm vào hai mắt Mạc Vấn, khóe miệng hơi nhếch: “Chỗ anh còn một phòng trống, em biết mà.”
Mạc Vấn cau mày, há mồm khéo léo từ chối Warner: “Học viện đều có sắp xếp, học viên không thể…”
Lời còn chưa nói hết, Warner đã nhìn Mạc Vấn cười cười: “Mạc, đừng nghĩ anh là kẻ ngu, loại chuyện này chỉ cần làm một tờ giấy xin phép là được rồi.”
Mạc Vấn mắt sắc nhìn thấy cửa phòng Pohl lộ ra một cái khe, nhất thời trong lòng cảm thấy quẫn bách không ngớt. Tên Pohl kia, không chỉ nghe trộm mà còn dám rình coi.
Lúc Warner không biết xấu hổ thì không ai ngăn nổi, anh nói muốn ngủ chung một phòng với Mạc Vấn là không nói chơi, cuối cùng, Mạc Vấn không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ, chuyển đến phòng trống chỗ Warner ở tạm (?).
Dù sao nếu chuyện hai người ở chung phòng trong một ký túc xá bị truyền ra ngoài sẽ khiến mọi người mơ màng không ngớt, cho dù hai người không xảy ra chuyện gì nhưng miệng đời mà, đến quần lót cũng không tha.
Sau khi chuyển đến chỗ Warner, Mạc Vấn nghĩ rằng chuyện này có thể tạm thời hòa hoãn một thời gian, lại không ngờ sẽ có một ‘niềm vui ngoài ý muốn’ to bự chờ cậu cách đó không xa.
…
Mỗi buổi tối Mạc Vấn đều cẩn thận canh cửa, thấp thỏm lắng nghe tiếng động bên ngoài, vì phòng ngừa Warner sẽ đột kích giữa đêm, cũng do chuyện này mà cậu phải treo một đôi mắt gấu trúc, cộng thêm tinh thần có chút uể oải suy sụp để đi học.
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu luôn có cảm giác giáo sư An không ngừng nhìn về phía cậu, ngay cả bạn học gần đó cũng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cậu một cái.
Lúc vừa bắt đầu Mạc Vấn cho rằng mình lén lút nhắm mắt bị phát hiện, nhưng sau đó cậu lại phát hiện hình như tình huống không phải đơn giản như cậu tưởng.
Bởi vì sau khi tan học giáo sư An nhìn cả lớp nói một câu: “Chúc mừng lớp trưởng chúng ta sắp thành hôn cùng vương tử Warner.” Nói xong còn nhìn Mạc Vấn cười dịu dàng: “Cô chúc các em tân hôn vui vẻ.”
Sau đó vì cái quái gì mà cả lớp đều thi nhau vỗ tay chúc phúc thế hả.
Cơn buồn ngủ của Mạc Vấn lập tức bị dọa bay, cậu trợn to hai mắt nhìn giáo sư An và chúng bạn học xung quanh, cảm thấy mình lại có loại cảm giác xuyên qua thời không.
Cả lớp đều biết tui sắp kết hôn, cầu hỏi lúc nào thì tui nói tui muốn kết hôn vậy.
Rất nhanh, Mạc Vấn đã biết tại sao mọi người đều chúc cậu tân hôn hạnh phúc, dưới sự ra hiệu của Pohl, Mạc Vấn mở Quang Não ra, các loại tin tức trang đầu đều bị cậu lướt qua một vòng.
(Tình yêu của vương tử Warner bị bại lộ, Vương phi bình dân hoa lệ đột kích ngược.) (Tiểu phóng viên khổ sở lần theo 12 giờ, vào lúc tầm tám giờ tối ngày XX, hai người đàn ông thần bí ngồi xe đặc chủng rời khỏi Vương Cung, phát hiện một trong hai người chính là vương tử Warner.) (Thân thế khốn khổ của Vương phi thần bí lộ ra ngoài ánh sáng.)
(Nghi ngờ thủ lĩnh Vick đã thừa nhận thân phận người yêu của vương tử Warner, Vương phi bình dân có thành công thượng vị.) (Vương tử Warner mang người yêu ra vào Vương Cung, nghi ngờ hôn lễ sắp tới.” Cái này đều là cái quỷ gì vợi!
Phóng viên mấy người viết linh tinh như thế không sợ bị gọi lên hầu tòa sao!
Nhấn vào tiêu đề thân thế khốn khổ của mình lộ ra ngoài ánh sáng, Mạc Vấn rơi vào trầm mặc. Thì ra trong tương lai vẫn có đảng giật tít tiêu đề như cũ sao.
Đã nói thân thế lộ ra ngoài ánh sáng đâu? Mấy người đều là kẻ lừa đảo.
Trên tin tức nói vậy cũng cho qua đi, tin tức vô căn cứ cũng không phải ngày một, ngày hai, nhưng điều khiến Mạc Vấn càng thấy tuyệt vọng chính là, mỗi lần ăn cơm Warner đều muốn ăn cùng cậu, sau khi nhận được chúc phúc còn gật đầu ngầm thừa nhận…
Lần này cho dù Mạc Vấn có mở miệng nói không có chút quan hệ nào với Warner thì cũng bị người ta cho rằng hai người đang giận dỗi.
Thói quen thật đáng sợ, càng về sau Mạc Vấn đã có thể bình tĩnh bỏ qua ánh mắt ý vị sâu xa của giáo sư mà theo sau Warner rời khỏi phòng học.
Hết cách rồi, mỗi tiết học Warner đều muốn đi theo cậu, kháng nghị anh không nghe, còn phản kháng kịch liệt sẽ bị bạn học trong lớp chế giễu, lâu dần, Mạc Vấn đã không thèm nhìn hành động theo đuôi của Warner nữa.
Riêng Pohl thì cả ngày luôn trêu ghẹo Mạc Vấn, nói cậu là khúc xương sống biết đi, để Warner giống cún đuổi theo mỗi ngày.
Đương nhiên câu này này cậu ta vạn vạn không dám nói trước mặt Warner, dám nói anh là cún dính người ngay trước mặt anh? Cho Pohl mười ngàn lá gan thì cậu ta cũng không dám.
Lúc trước Mạc Vấn hoàn toàn không phát hiện thì ra tính cách thật sự của Warner là như vậy, rảnh rỗi lúc nào là dính lấy cậu, ai lại gần cậu quá gần cũng bị anh phóng ánh nhìn lạnh lẽo đóng băng. Trước đây ở trong lớp còn có bạn học thường xuyên hỏi bài cậu, bây giờ, trong vòng sáu thước xung quanh Mạc Vấn không hề có sinh vật hình người nào tiếp cận được.
Bởi vì tìn tức hai người như hình với bóng càng ngày càng nhiều, nên ngay cả Fibbi ở Illinois xa xôi cũng biết mà tự mình dùng Quang Não liên lạc với Mạc Vấn, tỏ vẻ nếu có chuyện quan trọng thì tạm thời không cần đến thăm cô.
“…”
Thả Quang Não xuống, Mạc Vấn chôn đầu trong chăn, không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.
Lấy tay nhẹ nhàng giật giật tay nắm cửa, Warner mở cửa bước vào. Đúng là tự do như thế, ai bảo học viện thiết kế cửa ký túc xá không cần chìa khóa cũng có thể tiến vào đây.
Warner nâng bước lại gần giường Mạc Vấn, nhìn thấy đối phương chôn đầu trong chăn, hơn nửa người lại lộ ra ngoài, lập tức vươn tay vỗ vỗ Mạc Vấn, thúc giục: “Mạc, trưa rồi, nên ăn cơm trưa.”
Mạc Vấn nhanh chóng na đầu từ trong chăn ra, ngồi thẳng người, cau mày nhìn Warner không mời mà tới: “Tôi không quá đói bụng, tự anh đi ăn đi.”
Warner dùng ánh mắt không tán thành nhìn Mạc Vấn, giống như đang trách đối phương không chịu ăn cơm trưa, nhưng khi thấy sắc mặt Mạc Vấn không tốt, cũng không nói gì thêm nữa.
…
Hiện tại phần lớn thời gian của Warner đều dùng để theo sát Mạc Vấn, bởi tình cảm giữa hai người còn chưa được xác định cho nên thần kinh Warner vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng, cũng vì thế mà thời gian sức lực anh dành cho đoàn đội của chính mình cũng ít hơn rất nhiều.
Trong lúc những đoàn đội khác đều dành thời gian để chiêu mộ phụ trợ sư, còn bên mình lại không thấy bóng dáng phụ trợ sư nào, điều này không khỏi làm Amber và Lambert cảm thấy lo lắng, sốt ruột.
Thật vất vả mới nhìn thấy Warner một mình đi đến căng tin ăn cơm, ba người lập tức nhào lên.
Ba người tôi đẩy anh xô một hồi, cuối cùng Lambert bị hai người còn lại bán ra ngoài.
Lambert nhìn Warner đang ăn cơm, thăm dò mở miệng hỏi: “Lão đại, cuộc thi cơ giáp sắp diễn ra, cậu xem chuyện phụ trợ sư này?”
Phụ trợ sư đúng là một vấn đề, Warner dừng đũa, hơi suy nghĩ, xong lại ngẩng đầu nhìn Lambert hỏi ngược lại: “Lúc trước để cậu tìm người, thế nào rồi?”
Nói đến vấn đề này Lambert liền câm nín, người ta đã sớm biến mất không thấy tăm hơi được không, chỉ bằng chút tin tức này, cho dù anh có năng lực lên trời xuống đất cũng không thể tìm được người.
Điều này cũng không phải vì tin tức lạc hậu không tìm được, vì thế Lambert lập tức thoải mái bàn giao: “Không tìm được người kia, không riêng gì chúng ta, những người khác cũng không tìm được.”
Warner nhíu mày, ánh mắt anh quá cao, sau khi nhìn thấy đầu phượng lại để anh phối hợp với đuôi gà, vậy tuyệt đối là một chuyện đau khổ.
Warner trầm ngâm một lúc, mở miệng: “Chờ thêm một thời gian đi, lấy thực lực của chúng ta, sau khi tìm được phụ trợ sư thích hợp cũng phải cần một tuần mới có thể phối hợp nhịp nhàng, không cần phải tìm kẻ tạm bợ.”
“Đệt, lại còn có chuyện này nữa.” Dick cũng cảm thấy có chút không nhịn được, thế nhưng người quyết định rõ ràng không phải mình, cho nên lập tức sáng suốt câm miệng.
Amber không ngừng ngẩng đầu nhìn Warner, chỉ một phút đã nhìn rất nhiều lần nhưng cố tình lại không nói lời nào, đến Lambert cũng trừng cậu ta một lúc lâu.
Amber ngồi cạnh Warner ngó anh một lúc, rốt cuộc cũng khiến anh không nhịn được mở miệng hỏi.
“Amber, cậu có chuyện gì à?”
Amber kinh ngạc một hồi, hơi bất an nhìn bốn phía, xác định không thấy bóng dáng Mạc Vấn mới yếu ớt nói với Warner: “Sao cậu không suy xét đến Vương phi của cậu? Kỹ năng giảm tốc độ của cậu ta rất có tác dụng.”
“…”
Trong nháy mắt con ngươi Warner kịch liệt co lại.
Một tay Dick vốn đang nắm tóc vuốt ve, sau khi nghe vậy, trong mắt lập tức lóe qua tia nhìn kinh ngạc.