Edit: Thủy Lưu Ly
Thật ra từ sớm cha mẹ Warner dự định muốn tổ chức yến hội trong cung mời Mạc Vấn, chỉ có điều khi đó Warner một lòng xem Mạc Vấn như người ôm bắp đùi, vì thế vẫn dùng lý do tạm thời không có thời gian để từ chối.
Tuy rằng Mạc Vấn đã nhận tiền, nhưng phu nhân thủ lĩnh vẫn cảm thấy nhất định phải tự mình cảm ơn thì mới hợp lễ, dù sao vị trí của họ không bình thường, chuyện cần suy nghĩ cũng nhiều hơn.
Ít nhất, chuyện vợ chồng thủ lĩnh lạnh nhạt ân nhân cứu mạng con trai tuyệt đối không thể xảy ra.
Sau mấy lần Warner tìm lý do từ chối, thấy mẹ mình càng dò hỏi nhiều hơn, cuối cùng sợ bà tự mình tìm đến cửa, Warner không thể làm gì khác là đồng ý, nói sẽ hỏi thăm sắp xếp của đối phương.
Khoảng thời gian này, thiện cảm của Warner đối với Mạc Vấn đã tăng lên không ít, tưởng tượng dây dưa cũng chưa từng xuất hiện, điều này đã nâng cao cái nhìn của anh với cậu, bởi dù sao bất kể làm bạn hay bạn trai Warner đều là chuyện buôn bán chỉ lời không lỗ mà.
Mà biểu hiện của Mạc Vấn ở phương diện lịch sử cũng khiến Warner thấy kinh diễm.
Loại kinh diễm này không phải biểu hiện trên bề ngoài mà là một loại tán thưởng, thán phục với cường giả.
Cường giả không chỉ đại diện ở phương diện thao tác cơ giáp đánh đổ một đám người mà còn đại diện sự khống chế tuyệt đối ở một loại lĩnh vực, bất kể là người bình thường hay là cơ giáp sư, trong bọn họ đều có người được gọi là cường giả.
Lúc Mạc Vấn ở trên đài thi đấu, ánh mắt tự tin và tốc độ không gì sánh kịp đều toát ra một loại mị lực đặc biệt, hơn nữa đuôi mắt hẹp dài thỉnh thoảng đảo qua mọi người và khóe môi hơi cong cong, cộng thêm khuôn mặt xuất sắc càng làm cậu thêm rực rỡ lóa mắt, khiến lòng người không ngừng bị khuấy động.
Thật ra khi đó Warner cũng cảm thấy trái tim như ngừng đập trong khoảnh khắc, nhưng anh lấy lại tinh thần rất nhanh. Anh là con trai của thủ lĩnh, người yêu có thể là người bình thường xuất thân từ gia đình phụ trợ sư hoặc là cơ giáp sư nhưng tuyệt đối không thể là người bình thường tay không tấc sắt, trừ khi người bình thường kia là một cô gái.
Đây cũng là một loại hiện thực, bất kể người bình thường có được thành tựu gì, bất kể là nhà khoa học hay là lịch sử gia, ở trong lĩnh vực của mình, bản thân là cao cao tại thượng, nhưng ra khỏi lĩnh vực, bản thân vĩnh viễn chỉ là một người có thân thể gầy yếu, không có cách nào phụ trợ, cũng không có cách nào chiến đấu.
Cống hiến to lớn cho quốc gia, thưởng! Địa vị và của cải đều được cả, nhưng, cái gì? Muốn kết hôn với phụ trợ sư? Chưa tỉnh ngủ hả.
Tuy rằng cũng có người bình thường kết hợp với cơ giáp sư, nhưng đều là bình dân xuất thân từ gia đình cơ giáp sư, rất ít có con cái nhà quyền quý xung phong giận dữ vì hồng nhan. Hay là nói, người bình thường nếu muốn kết hôn với người có địa vị cao thì ít nhất bối cảnh gia đình cũng phải tương đương với đối phương, nhưng lúc đó cuộc hôn nhân này lại trở thành cuộc hôn nhân kết hợp vì lợi ích của hai gia đình.
Trong lòng Warner cân nhắc một chút, động lòng là một chuyện, nhưng hiện thực lại là một chuyện khác, chỉ cần còn chưa thích đối phương thì tất cả đều còn kịp, chẳng qua người ưu tú như vậy, làm bạn bè cũng không tồi.
Cũng may anh đúng lúc kiềm chế, biết con không ai bằng cha, nếu để cho cha Warner nhận ra chuyện gì, vậy nhất định hôm nay không chỉ mời Mạc Vấn đến ăn một bữa cơm đơn giản như vậy.
…
Trước khi đến nhà Warner, Mạc Vấn đã đoán rằng, nhà anh hoặc là cự phú hoặc là gia đình quan chức.
Dù sao có thể đưa ra một khoản tiền lớn như vậy tuyệt đối là người có chút của cải.
Nhưng Mạc Vấn có nằm mơ cũng không ngờ tài xế lại trực tiếp mang cậu đến vương cung, cũng giống như trực tiếp mang cậu vào Trung Nam Hải* vậy.
(*là một quần thể các tòa nhà ở Bắc Kinh, Trung Quốc, là trụ sở của Đảng cộng sản Trung Quốc và chính phủ của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nó tương đương với White House, xem chi tiết tại đây)
Trong quá khứ Mạc Vấn chỉ từng gặp chủ tịch, đổng sự mấy tập đoàn lớn như Alibaba, baidu gì đó mấy lần, nhưng đến cửa của Trung Nam Hải cậu lại chưa bước vào bao giờ.
Bây giờ đột nhiên được mời đến một nơi tương đương Trung Nam Hải, Mạc Vấn không khỏi quay đầu nhìn lại Warner một chút.
Warner bình tĩnh bước xuống xe, giống như nơi này không phải là vương cung mà chỉ là vườn hoa sau nhà anh ta.
Trong nháy mắt Mạc Vấn hiểu ra, thì ra đây chính là nhà Warner, cho nên, nhìn lại những cô độc, kiêu ngạo của Warner lúc trước, cậu đã có thể thấu hiểu hoàn toàn.
Thân phận rất cao, cho ai sắc mặt cũng không sợ, có bản lĩnh thì mấy người đến đánh anh ta xem.
Vợ chồng thủ lĩnh biết lúc nào hai người đến nên đã chờ sẵn ở cửa, trong lòng bọn họ vốn đã có chút thiện cảm với Mạc Vấn, chờ đến khi vừa gặp mặt, lại càng cảm thấy bộ dạng đứa nhỏ này rất dễ nhìn.
Ai dám để lãnh tụ một quốc gia và phu nhân của ngài chờ đợi trước cửa, Mạc Vấn vừa thấy bọn họ đã sải chân nhanh hơn, khom người khiêm tốn hành lễ
Về tình, đây là cha mẹ bạn học, nên tôn trọng, về lý, đây là lãnh tụ quốc gia, càng nên tôn trọng, vì thế dùng thái độ tiểu bối chào hỏi là tuyệt đối không sai được.
“Ai da, đứa nhỏ này thật dễ nhìn.” Yvette cười khen ngợi.
Tướng mạo mẹ Warner thiên hướng đoan trang, khí chất càng ung dung quý phái, mang theo một loại cảm giác đại khí của người có địa vị cao, nhưng khi bà vừa cười vừa mở miệng như vậy lại giống như một phụ nhân* bình thường khen ngợi đứa nhỏ mình yêu thích, khiến người khác lập tức cảm thấy khoảng cách giữa hai bên được rút ngắn không ít.
(*người đã có chồng)
Cha Warner cũng cẩn thận đánh giá Mạc Vấn, đồng ý với lời nói của vợ mình, gật gật đầu hùa theo: “Đúng là một đứa trẻ tốt.”
Có thể thấy hai người đã mất không ít tâm tư để chuẩn bị buổi tiệc này, đến quản gia cũng đứng bên cạnh cung kính phục vụ.
Sau khi thủ lĩnh và phu nhân vào chỗ, Mạc Vấn và Warner cũng lần lượt vào chỗ theo.
Mẹ Warner chủ động mời Mạc Vấn đến đây nên tất nhiên sẽ không để Mạc Vấn cảm thấy lúng túng, vì thế, bà một bên dùng cơm, một bên lại thong thả, ung dung trò chuyện việc nhà với Mạc Vấn.
Nói là tán gẫu việc nhà, nhưng Mạc Vấn nào có việc nhà gì có thể nói đâu, vì thế chỉ có thể chọn nói qua loa vài câu để bọn họ tin tưởng.
“Thật là một đứa nhỏ đáng thương.”
Bản thân Yvette có hai đứa con, cả hai đều là thịt trong lòng bà, cũng vì vậy mà khi nghe thấy Mạc Vấn nói không biết cha mẹ mình là ai, trong lòng bà không khỏi cảm thấy thương xót.
“Ai, những người này đúng là không có trách nhiệm, sau khi thành công đào tạo đứa nhỏ lại bỏ đó tự sinh tự diệt, vậy tại sao lúc đầu lại muốn đào tạo đứa nhỏ chứ.”
Nói xong vành mắt bà đã ửng đỏ, cha Warner bên cạnh lập tức tự giác đưa khăn tay cho bà, vỗ cỗ vai bà, lấy đó làm an ủi.
Một lúc sau cảm thấy tâm tình mình tốt hơn nhiều, Yvette nhấp một ngụm nước, sau đó mới dùng khăn tay tao nhã xoa xoa khóe môi.
“Cháu ngoan, sau này cháu phải quý trọng đứa nhỏ chính mình đào tạo ra nghe không, mỗi một đứa trẻ đều là thiên sứ bé nhỏ của cha mẹ.” Nói đến đây, trên mặt Yvette cũng lộ ra nụ cười nhẹ. Đến bây giờ bà còn có thể nhớ rõ cảnh tượng hai anh em Warner chơi đùa lúc bé.
Mạc Vấn đương nhiên rất yêu thích trẻ con, tuy rằng đời trước không kết hôn, nhưng sau này nhất định phải kết, liền mỉm cười gật đầu đồng ý: “Đương nhiên, cháu muốn tự mình dưỡng thai.”
Tự mình dưỡng thai?
Đôi đũa trong tay Warner hơi dừng lại một chút, anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mạc Vấn, xong lại vùi đầu khổ ăn.
Trên mặt mẹ Warner hơi lộ chút chần chờ.
Trẻ con là được đào tạo từ t*ng trùng của hai bên, cộng thêm quá trình này cũng là việc rất tinh tế, không thể để người khác vào nhìn ngó.
Không cho đến thăm thì làm sao dưỡng thai?
Trừ khi… Tính toán của đối phương là…
Dừng một chút, Yvette ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn, hơi xoắn xuýt hỏi: “Cháu ngoan, cháu biết tên mình là ai lấy cho không?” Bởi vì cảm thấy cô nhi hơi mẫn cảm với vấn đề thân thế, nên bà lại bổ sủng: “Không tiện nói ra cũng không sao.”
Lần thứ hai, bởi vì tên.
Lúc trước khi đến làm thẻ thân phận, thái độ của nhân viên đã khiến Mạc Vấn ngạc nhiên, nghi ngờ, lần này lại do tự phu nhân thủ lĩnh chỉ ra…
Mạc Vấn cẩn thận suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời: “Lúc trước không có tên chính thức, là do một vị giáo sư đi ngang qua lấy cho.”
“Khó trách.” Yvette hiểu ra, gật gật đầu, còn bỏ xuống cho Mạc Vấn quả địa lôi kinh thiên động địa: “Có khả năng là đối phương không biết dòng họ của cháu nên chỉ đặt tên cho cháu thôi. Như vậy rất dễ khiến mọi người hiểu lầm cháu cố ý bỏ qua dòng họ, chuẩn bị sau khi kết hôn sẽ dùng họ nhà chồng.”
Nói rồi lại nhìn kỹ mặt Mạc Vấn một chút, cười lắc lắc đầu: “Một gương mặt đẹp đẽ như thế, chỉ sợ cháu đã bị không ít người hiểu lầm.”
Sấm sét giữa trời quang!
Vẻ mặt vị nhân viên lúc trước như chợt lóe qua trước mặt Mạc Vấn, nghĩ đến câu nói ‘khó trách’ ý tứ sâu xa kia, Mạc Vấn lập tức đen mặt.
Tôi có họ, họ của tôi là Mạc. Nhưng mà cậu không dám nói thế, ban đầu cậu cũng không biết không có dòng họ thì đại biểu trên gáy có dán thêm tờ giấy, trên tờ giấy viết ‘đẩy ngã’. (là thụ, là bên bị đè há =))
Nếu biết trước như vậy, khi đó dù thế nào cậu cũng phải bịa ra một cái dòng họ.
Người một nhà Warner không biết lúc này trong lòng Mạc Vấn đã sóng to gió lớn, Yvette còn mỉm cười cổ vũ Mạc Vấn dũng cảm theo đuổi cô gái mình thích: “Làm một người bình thường cũng không có gì không được, ta cũng là người bình thường, chỉ cần có tiền đồ, sẽ có cô gái đồng ý gả cho cháu.”
Trong lòng Mạc Vấn vẫn còn bị đè nén, nhưng không thể không miễn cưỡng lên tinh thần ứng phó với Yvette, chỉ thấy cậu cố gắng bứt ra một nụ cười, đáp lời: “Cháu sẽ cố gắng
Yvette gật đầu cười.
Warner tăng nhanh tốc độ ăn cơm, mạnh mẽ đè xuống mất mát trong lòng.
Bữa cơm này cũng coi như rất vui vẻ, vợ chồng thủ lĩnh vô cùng thân dân, nếu như người được mời là người từ nhỏ đã sinh sống tại thế giới này mà không phải cậu thì có lẽ đã kích động đến luống cuống tay chân rồi.
Mạc Vấn chẳng qua là nửa đường tới đây, vì thế cậu chỉ tôn kính sâu sắc đối với cha mẹ Warner mà thôi, nếu muốn cậu kích động, thì phải là Tập đại đại* mời cậu ăn cơm mới được.
(*Ông Tập Cận Bình)
Lúc trở về ký túc xá, Pohl vừa nghe thấy động tĩnh đã nhô đầu ra, ngay cả Mimi cũng tò mò ngóc đầu nhìn Mạc Vấn.
“Hôm nay cậu đi đâu vậy?”
Mạc Vấn ‘Cạch’ một tiếng khép cửa lại, chặn bóng người Warner bên ngoài, giơ giơ hộp đồ ăn trong tay: “Bánh quy hạch đào cậu thích nè.”
Nghe vậy, Pohl không còn nhớ chuyện hỏi thăm tin tức nữa, mà hoan hô một tiếng rồi để chân trần chạy đến cướp món bánh yêu thích của mình trong tay Mạc Vấn.
Mạc Vấn mua cái này vốn để chặn miệng đối phương cho nên rất dễ dàng để Pohl đoạt đi.
“Ăn ngon thật, là cửa hàng tớ yêu thích!” Pohl cắn một cái, hai mắt lập tức sáng rực, vừa nuốt vừa nói chuyện, cũng không quên duỗi ngón tay cái cho Mạc Vấn một like: “Mạc, cưng không hổ là bạn tốt của Trẫm, thật hiểu lòng Trẫm!”
Mạc Vấn nở nụ cười hùa theo: “Bệ hạ thích là tốt rồi.”