Đến Tương Lai, Là Hôn Thê Của Thiếu Tướng

Chương 83




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cả người đã lấy lại được sức lực rồi nhưng Lục Tranh vẫn duy trì tình trạng không xương sống dựa lên người Khải Triết, ý niệm vừa động, cậu đã đưa cả hai trong tư thế xà nẹo vào không gian của mình.

- Đây là không gian của em.

- Rất rộng!

- Đúng là vậy nhưng đây là sau khi không gian được cải tạo, còn trước đó thì chỉ có một cái phòng kho nhỏ xíu.

Chỉ trong chưa đầy một phần mười của giây, Lục Tranh đã đưa Khải Triết đến kho tinh hạch của cậu. Chờ ba giây, không thấy có âm thanh của người bên cạnh. Âm thanh thì không nghe thấy được nhưng cậu lại cảm nhận được sự cứng nhắc đến từ cơ thể đối phương.

Lục Tranh thôi trạng thái không xương, đứng thẳng người đối mặt với Khải Triết thì thấy khuôn mặt hắn đờ đẫn ra trông thấy, nhìn theo ánh mắt hắn, Lục Tranh cũng chỉ thấy núi lớn núi nhỏ tinh hạch của mình, nhìn lại Khải Triết, Lục Tranh có cảm giác hắn đã bị đống tinh hạch lấp lánh ở đây dọa cho ngây người. Cầm lấy hai vai Khải Triết, Lục Tranh lắc lắc:

- Tỉnh tỉnh, anh sao vậy?

- … Tinh hạch nhiều quá!…

Không hiểu sao Lục Tranh lại dâng lên cảm xúc tự hào ghê gớm, khóe môi không khỏi cong lên

- Trong này có hai phần ba là do em săn được đó. Một phần còn lại đa số là do anh em cho, phần nhỏ còn là do lão tổ tông Khiết gia cho…

Khải Triết bị cậu xoay người ra một bên, tầm nhìn một lần nữa mở rộng khiến hắn lần nữa bị dọa cho ngu người. Không gian giống như phòng kho này toàn bộ đều chứa tinh hạch đủ hệ, mộc đan, thú đan gì đó đều đầy đủ cả, thậm chí những tinh hạch của hệ cực hiếm cũng góp mặt không ít, được dồn thành một đống. Biết là thời mạt thế chỉ cần có thực lực cao thì săn tinh hạch cũng không khó nhưng Khải Triết là người chưa từng sống trong thời buổi tinh hạch được xem như tiền tệ cho nên một viên tinh hạch với hắn vẫn là thứ xa xỉ, mà trước mắt hắn đây lại chứa không ít, giá trị nơi này hẳn phải tính bằng con số thiên văn!

Lục Tranh đặt tay lên má Khải Triết, khẽ vỗ vỗ mặt hắn, vừa gọi tên hắn mong hắn nhanh thoát khỏi sự ngây người hiện tại. Chẳng phải nhìn thấy nhiều tinh hạch như thế này thì hắn nên tỏ ra kinh ngạc hay sao, cái biểu hiện khinh hoàng khϊế͙p͙ sợ như thế này là như thế nào?

Một lúc sau, Khải Triết rốt cuộc cũng dùng ánh mắt bình thường để nhìn cái không gian toàn tinh hạch này.

Lục Tranh vốn muốn nói cậu sẽ tặng nửa cái không gian tinh hạch này cho Khải Triết nhưng với biểu hiện lúc nãy của hắn, Lục Tranh thật hoài nghi hắn sẽ ngất xỉu khi nghe tin này. Đấu tranh tâm lý năm phút, Lục Tranh vẫn chọn nói ra, dẫu sao tố chất tâm lý của hắn không kém, hai lần ngây người chắc cũng đủ cho hắn rèn luyện tâm lý rồi.

Tiếp theo, mang vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói nghiêm nghị, Lục Tranh nói ra chuyện muốn tặng nửa kho này cho hắn.

Sau đó, Khải Triết oanh oanh liệt liệt sợ đến ngất xỉu.

Lục Tranh: "…"

Ôm Khải Triết ra khỏi không gian, Lục Tranh muốn đưa hắn đến phòng. Vừa ra khỏi không gian, Lục Tranh nghĩ nghĩ vẫn nên để hắn lại không gian, như vậy khi di chuyển sẽ tiện hơn nhiều. Chỉ là địa điểm từ kho tinh hạch chuyển sang phòng ngủ có nệm êm chăn ấm.

Lục Tranh có mặt ở phòng, Lục Hoành Lãng đứng bên cậu cười đến khuynh quốc khuynh thành. Khải Triết nằm trêи giường, bên cạnh hắn là nhóm bác sĩ mà Lục Hoành Lãng điều từ bệnh viện gần nhất đến, tất nhiên cái bệnh viện này hắn ta là chủ.

Đến trưa, Khải Triết tỉnh lại. Xung quanh hắn hiện tại là bày trí quen thuộc của căn phòng của Lục Tranh, cậu đang nằm ngay kế bên, Khải Triết liền có cảm xúc bình tâm trở lại, có lẽ chuyện cái kho tinh hạch kia chỉ là mơ thôi.

Lục Tranh đang nằm kế bên lên mạng xem tin tức, nghe thấy động tĩnh liền nhìn qua bên cạnh.

- Anh tỉnh rồi! Lúc nãy anh ngất xỉu trong không gian của em làm em sợ hết hồn.

- Vậy … chuyện đó không phải là mơ?

Khuôn mặt thần thanh khí sảng của Khải Triết lần nữa đần thối ra, Lục Tranh vội nhéo má hắn.

- Tỉnh tỉnh, đừng ngất.

- … Anh có cảm giác không đủ kinh tế để nuôi em.

- Em đâu có cần anh nuôi em, hiện tại em cũng đang kiếm tiền được vậy, nhàn nhã lại lương cao. Hơn nữa mức sống của em không cao, không yêu cầu vật chất nhiều. Em nói, em muốn tặng cho anh nửa số tinh hạch em có.

Khải Triết hít một hơi khí lạnh:

- Anh biết em thương anh nhưng quà này anh không thể nhận, áp lực thật lớn.

Lục Tranh thở dài, lấy một trong hai chiếc nhẫn trêи tay trái ra, đưa cho Khải Triết

- Vốn là tặng cho anh cả nhẫn lẫn tinh hạch nhưng anh không nhận tinh hạch thì lấy nhẫn đi.

Khải Triết tùy ý để cậu đeo chiếc nhẫn không rõ chất liệu vào ngón tay mình, chứng kiến sự kỳ diệu khi chiếc nhẫn tự động điều chỉnh kϊƈɦ thước để phù hợp với kϊƈɦ cỡ ngón tay hắn. Khải Triết cảm thấy chiếc nhẫn này không giống nhẫn bình thường tí nào nhưng không giống ở đâu thì hắn không rõ, thành ra nhìn chòng chọc vào cái nhẫn mong có thể nhìn ra cái gì đó. Cuối cùng nhìn thấy tinh hạch đang phát ánh sáng so với tinh hạch ở kho của Lục Tranh thì lấp lánh hơn nhiều. Tuy quà tặng vẫn là tinh hạch và mộc đan nhưng số lượng ít hơn hẳn như thế này khiến hắn đỡ lo lắng hơn nhiều.

- Nhẫn này có gắn nút không gian sao?

- Không phải, nhẫn không gian này do anh em làm ra. Nút không gian chỉ nhỏ như hạt đậu xanh thường được ngụy trang thành đá quý gắn lên nhẫn hay vật tùy thân. Hơn nữa cho đến hiện tại, chỉ có Khiết gia mới có thể tạo ra thứ này nên số lượng không nhiều, chỉ có giai cấp nắm quyền cấp cao hoặc người có ảnh hưởng mạnh đến kinh tế cỡ anh em mới có thể sở hữu. Có lẽ thêm mười mấy năm nữa, công trình được xây dựng, máy móc được hoàn thiện, có thể sản xuất hàng loạt thì người bình thường cũng có thể mua được.

- Vậy sao.

- Nếu muốn riêng tư thì em khuyên anh nên dùng chiếc nhẫn này. Dẫu sao ngoài anh em, em và anh sẽ không có ai phát hiện trong đó có gì nhưng sử dụng nút không gian, anh phải chịu sự giám sát của lực lượng an ninh đế quốc.

- Cái đó thì anh hiểu, cũng vì an toàn cả thôi, nếu không có giám sát mà người dùng lại chứa mấy thứ vũ khí hay bom này nọ cũng rất nguy hiểm. Nếu vậy thì hẳn anh em không sử dụng nút không gian, anh ấy có không gian rồi, lại còn cực kỳ rộng.

- Đúng vậy. Nói cho anh biết, tinh hạch trong nhẫn của anh không phải tinh hạch bình thường đâu, đó là tử tinh hạch.

- Tử tinh hạch?

- Anh cũng có thể gọi nó là tinh hạch đỉnh cấp, năng lượng bạo động bên trong mỗi viên là rất lớn, chỉ số ôn hòa cực nhỏ. Anh em tích hợp được chỗ tinh hạch này cũng tốn không ít tài nguyên đâu, hai trăm viên tử tinh hạch đó hoàn toàn có thể cân được hai cái kho tinh hạch của em.

Khải Triết lần nữa hít một hơi khí lạnh, hắn từ chối nửa kho tinh hạch rồi ung dung nhận hai kho tinh hạch khác! Ổn không, vậy có ổn không?

Khải Triết cảm thấy cuộc đời vừa nở hoa lại lâm vào bế tắc. Chưa gì vợ đã tặng mình món quà quý giá như vậy, hắn lấy cái gì để tặng lại đây?

***

Viết xong mà phải đấu tranh để đăng chương, rõ ràng có wi-fi, lên YouTube xem video hay lên facebook có thấy vấn đề đâu. Vậy mà đăng chương thì cứ xuất hiện cái dòng chữ khiến người ta giận sôi là thế nào?

Không lẽ do mình lâu quá không cập nhật s2.truyenhd.com?

Nhưng dung lượng trong điện thoại không đủ để cập nhật cái gì hết á.Đến Tương Lai, Là Hôn Thê Của Thiếu Tướng - Chương 83

-------------

Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo!

Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác!

Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình!

Thân ái và quyết thắng!