Đến Từ Hiện Đại, Mẫu Thân Ta Danh Chấn Tứ Phương

Chương 131




Lúc Sa Anh quay về báo cáo với Hoắc Đình Sơn thì hắn đang ở một trạm kiểm soát nhỏ bên ngoài quân doanh, vừa hoàn tất việc thẩm vấn.

“Đại tướng quân, người đã tìm thấy rồi.” Sa Anh kéo lê t.h.i t.h.ể đến, nói: “Tên này đã thông qua một đường hầm bí mật dưới nước, trốn vào một hang động nhỏ biệt lập với động lớn. Hắn đã nấp trong đó suốt mấy canh giờ, có lẽ trong thời gian ấy còn nhiều lần lẻn ra quan sát. Quả thật khiến huynh đệ chúng ta khó lòng phát hiện.”

Ánh mắt Hoắc Đình Sơn lướt qua thi thể, nhận ra y phục trên người kẻ đó đúng là loại mà các tù binh trước đó đã mặc. “Làm tốt lắm.”

Sa Anh nhanh chóng liếc nhìn phía sau Hoắc Đình Sơn. Đây không phải quân doanh, không có doanh trướng san sát, tầm nhìn thông suốt, hắn nhìn rõ những t.h.i t.h.ể nằm la liệt trên mặt đất.

Sa Anh nhịn không được mà hỏi: “Đại tướng quân, bọn chúng đã khai nhận thành thật chưa?”

“Bốn tên ‘thợ săn’ khai rằng chúng là người Dự Châu, nhận lệnh của Lôi Thành Song ở đó. Về việc tại sao lại đổ phân và xác c.h.ế.t động vật xuống sông, chúng khăng khăng nói không biết. Cái miệng và xương cốt chúng thật cứng rắn.” Hoắc Đình Sơn nhếch môi cười lạnh: “Còn nhóm phía sau tự xưng là do thám của Ung Châu. Ung Châu? Hừ.”

Sa Anh chau mày.

Dự Châu và Ung Châu?

Người từ Ung Châu? Chẳng phải đó là quân triều đình sao? Có khi nào là giả mạo?

Khi nói xong về việc thẩm vấn, Hoắc Đình Sơn quay sang nhìn Hoa Đại Giang, người vừa trở về cùng Sa Anh: “Tìm được bao nhiêu thủy ngọc?”

Hoa Đại Giang dắt ngựa tới, hai bên yên ngựa mỗi bên treo một bao tải lớn: “Rất nhiều thủy ngọc nằm trên cao, khó mà lấy được. Đây là những viên ở thấp hơn, thuộc hạ thấy chất lượng khá tốt. Đại tướng quân muốn xem qua chăng?”

Hoắc Đình Sơn nói: “Về trước đã.”

Mọi người đồng loạt lên ngựa. Đội tiên phong do Hoắc Đình Sơn dẫn đầu rời đi trước, đội Hắc GIáp Kỵ phía sau phụ trách dọn dẹp thi thể.

Quân doanh rực sáng như ban ngày nhờ hàng loạt đuốc được thắp lên, tin tức Hoắc Đình Sơn trở về nhanh chóng lan khắp, chẳng mấy chốc đã truyền đến tai Bùi Oanh.

Bùi Oanh nhẹ nhàng giãn mày, nói: “Rốt cuộc cũng trở về, chuyến đi lần này thật lâu.”

Những viên thủy ngọc nàng nhờ Sa Anh lấy vẫn chưa được giao, hắn lại bị Hoắc Đình Sơn phái đi tiếp. Chuyến đi ấy mất cả buổi chiều cùng một canh giờ sau khi mặt trời lặn.

Tân Cẩm đứng bên cạnh, cho rằng câu “rốt cuộc cũng trở về” mà Bùi Oanh nói là nhắc đến Hoắc Đình Sơn.

Tân Cẩm đã theo hầu Bùi Oanh từ thời ở huyện Bắc Xuyên, ngoài hai vị chủ nhân, không ai hiểu rõ mối dây dưa giữa họ hơn nàng. Trước kia, phu nhân hầu như chẳng mấy để tâm đến đại tướng quân, đến việc lần đầu tiên thêu túi hương cũng là bị ép buộc.

Là phận nô bộc, nàng đương nhiên mong chủ tử hòa thuận. Nay thấy phu nhân vui mừng, Tân Cẩm cũng phấn khởi, vội nói: “Đêm khuya vất vả, gió rét lạnh lẽo. Phu nhân, có cần nô tỳ chuẩn bị chút nước gừng không?”

Bùi Oanh đáp: “Cũng được.”

Tân Cẩm lập tức lui ra.

Nàng nghĩ rằng Bùi Oanh sẽ chờ trong trướng, chẳng ngờ vừa bước chân ra ngoài, Bùi Oanh liền theo sau.

Bùi Oanh đi tìm Sa Anh.

Hoắc Đình Sơn sau khi trở lại quân doanh không lập tức vào trướng chính mà đi tới trướng của Hoa Đại Giang.

Hoa Đại Giang mở một góc bao tải, “soạt” một tiếng đổ hết thủy ngọc trong bao lên bàn.

Doanh trướng sáng rực nhờ ánh đèn, ánh lửa chiếu lên thủy ngọc trên bàn phản chiếu những tia sáng lấp lánh như ánh sao trải đầy mặt bàn.

Hoắc Đình Sơn ngồi xuống trước bàn, bắt đầu lựa chọn thủy ngọc. Trước đây hắn chưa từng làm chuyện chọn nguyên liệu trang sức cho nữ nhân, tốc độ không nhanh.

Viên này có vết nứt nhỏ, không ổn. Viên kia màu sắc không thuần, loại bỏ. Viên khác bên trong có tạp chất, không xứng với nàng.

Hắn như vứt bỏ rác rưởi, quăng những viên thủy ngọc bị loại vào bao tải trống, phát ra những âm thanh “bộp bộp” trên mặt đất.

Hoa Đại Giang đứng bên nhìn mà không khỏi ngẩn ngơ, đau lòng. Thủy ngọc là do hắn chọn, tự nhận đều là loại cực phẩm. Sao giờ lại bị đại tướng quân vứt bỏ như phế vật?

Không nhịn được, hắn lén nhặt một viên trong số bị loại lên xem. Thủy ngọc dưới ánh đèn sáng rực rỡ, hắn thầm thở dài: Thứ đẹp thế này mà cũng không cần?

Xoay viên thủy ngọc trong tay, hắn tìm ra nguyên nhân. Giữa viên ngọc có một vết nứt dạng lưới rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng nhận ra.

Hoa Đại Giang lặng lẽ đặt viên ngọc trở lại, chỉ biết thầm nghĩ: “…”

Chiếc bao tải sâu hơn một thước, chứa đầy thủy ngọc. Hoắc Đình Sơn ban đầu nhặt một số viên mà hắn cho là ưng ý, sau đó lại quay lại loại bớt những viên đã chọn, ném vào bao tải phế phẩm.

Ở một doanh trướng khác cách đó không xa.

Bùi Oanh cũng đang ngồi trước bàn chọn thủy ngọc. Lúc xuất hành, nàng không nghĩ sẽ gặp hang động chứa ngọc, vì vậy chiếc bao đựng của nàng nhỏ hơn, số lượng ngọc cũng ít hơn bên phía Hoắc Đình Sơn.

Khi nhặt ngọc vào bao trong hang động, nàng đã chọn sơ lược. Lần này là sàng lọc lần hai, nàng nhìn kỹ hơn rất nhiều.

Thấu kính phải trong suốt, nếu không sẽ như nhìn hoa qua lớp sương mù.

Sa Anh muốn ở lại trướng giúp nàng, nhưng lại có chút do dự.



Giờ đây trời đã tối, trong trướng ngoài hắn và chủ mẫu ra chẳng còn ai khác. Nếu hắn là gã ngốc Hùng Mậu, hẳn sẽ chẳng để tâm, nhưng khổ nỗi hắn lại mang tiếng chẳng hay trong chuyện nữ sắc.

Sa Anh lần đầu tiên hối hận vì bản thân trước đây quá phóng túng, khiến bây giờ chẳng thể ở lại, không giúp được bao nhiêu, sau này làm sao có mặt mũi đến xin chủ mẫu kính viễn vọng.

Bùi Oanh nhận ra sự bối rối của Sa Anh, nhẹ giọng nói:

"Sa đồn trưởng không cần lo cho ta, ngươi đi dùng bữa tối trước đi. Ta chọn xong những mảnh thủy ngọc có thể dùng được sẽ rời đi. Còn lại những mảnh không dùng, phiền ngươi khi quay lại giúp ta xử lý."

"Tuân lệnh."

Sa Anh vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa thấy chút thất vọng, liền rời doanh trướng đi dùng cơm.

Sự bối rối của Sa Anh như nhắc nhở Bùi Oanh rằng, việc nàng ở lại đây quá lâu không thích hợp.

Chờ Sa Anh rời đi, Bùi Oanh liền cất những mảnh thủy ngọc chưa chọn vào túi, những mảnh đã chọn thì cất vào tay áo, còn những mảnh cần loại bỏ thì để lại trên án cho Sa Anh xử lý. Nàng cũng rời khỏi doanh trướng.

Trở về trướng chính lúc này không ổn, dễ gặp Hoắc Đình Sơn, nên Bùi Oanh đổi hướng đến chỗ nữ nhi của mình.

"Mẫu thân?"

Mạnh Linh Nhi ngạc nhiên, vội chạy ra đón.

Nàng thấy Bùi Oanh ôm ba chiếc túi căng phồng, liền nhanh tay giúp đỡ, nhưng không ngờ bên trong toàn đá, một tay nàng không nhấc nổi.

Bùi Oanh bật cười:

"Không cần Linh Nhi giúp đâu."

Mạnh Linh Nhi tò mò:

"Mẫu thân, đây là thứ gì mà nặng vậy?"

"Đều là thủy ngọc cả."

Bùi Oanh đi đến góc trướng, đặt túi xuống, mở túi ra đổ thủy ngọc ra ngoài.

Ánh sáng từ dạ minh châu rực rỡ chiếu lên thủy ngọc, khiến chúng trở nên trong suốt kỳ lạ. Mạnh Linh Nhi không theo cùng vào động dung nham trước đó, nên không biết nơi đó có thủy ngọc, giờ thấy vậy, ánh mắt nàng sáng rực.

Nàng từng thấy thủy ngọc, trong hộp trang sức của nàng còn có trâm thủy ngọc và hoa tai thủy ngọc, nhưng đó đều là thành phẩm. Nhiều ngọc thô như thế này, nàng lần đầu tiên nhìn thấy.

"Nhiều thủy ngọc quá, mẫu thân, người định dùng những thủy ngọc này làm gì? Có phải làm trang sức không?"

Mạnh Linh Nhi cầm một khối lên xem, khối ngọc này thẳng như lưỡi d.a.o nhỏ, chỉ một khối thôi đã bằng bàn tay nàng.

Bùi Oanh đáp:

"Không phải làm trang sức, mà là dùng để chế tạo thiết bị quân dụng."

Vốn định ném thủy ngọc lên chơi, nghe vậy, Mạnh Linh Nhi vội đặt khối ngọc xuống, ánh mắt cũng thay đổi. Vẻ thờ ơ lúc đầu nhanh chóng được thay bằng sự nghiêm túc.

Bùi Oanh thấy thế bật cười:

"Nguyên liệu làm thiết bị quân dụng không dùng hết được tất cả. Nếu Linh Nhi thích, có thể lấy một ít ngọc thừa để làm trang sức."

Thủy ngọc dù mờ ảo vẫn có vẻ đẹp riêng, chỉ là không thể làm kính thôi.

Mạnh Linh Nhi bỗng sinh nghi:

"Mẫu thân, nếu là để chế tạo thiết bị quân dụng, tại sao lại mang đến chỗ con? Có việc gì cần con hỗ trợ sao?"

Bùi Oanh thẳng thắn nói với nữ nhi:

"Quả thực có việc cần Linh Nhi giúp. Ta không muốn để phụ thân con biết chuyện này quá sớm, nên mượn chỗ của con tạm dùng."

Mạnh Linh Nhi đảo mắt, vẻ mặt đầy ẩn ý:

"Thì ra mẫu thân muốn chuẩn bị quà cho phụ thân."

Động tác chọn thủy ngọc của Bùi Oanh khựng lại, nàng ngẩng đầu nhìn nữ nhi, chỉ thấy tiểu cô nương mang vẻ mặt "con hiểu mà".

Một cảm giác kỳ quặc chưa từng có xâm chiếm, rõ ràng xung quanh không có nguồn lửa mạnh, nhưng Bùi Oanh cảm thấy như mình bị lửa thiêu. Nàng vô thức tránh ánh mắt của nữ nhi.

Tiểu cô nương nghiêm túc hứa hẹn:

"Mẫu thân yên tâm, con tuyệt đối sẽ không tiết lộ một lời, cần thiết còn có thể nói vài lời nói dối thiện ý."



Bùi Oanh: "…"

Một khi toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, thời gian trôi qua lúc nào không hay. Đến khi Bùi Oanh chợt nhận ra, đã muộn hơn giờ nàng thường nghỉ ngơi.

Không ổn, có chút quá trễ rồi.

“Linh Nhi, ta về đây, con cũng sớm nghỉ ngơi đi.” Bùi Oanh đứng dậy từ án kỷ.

Mạnh Linh Nhi cung kính tiễn mẫu thân.

Xung quanh doanh trại đã thắp sáng hỏa lò, con đường không quá tối tăm. Bùi Oanh một mình quay về, vừa đi vừa nghĩ đến một cái cớ.

Hoắc Đình Sơn là kẻ vô cùng bá đạo, mỗi lần nàng ở ngoài quá lâu, khi trở về đều bị hắn hỏi han vài câu. Vừa rồi nàng rời khỏi chính trướng ít nhất cũng hơn một canh giờ, chắc chắn hắn sẽ hỏi.

Nếu hắn hỏi, nàng sẽ bảo là đi thăm nữ nhi.

Vừa rẽ qua một khúc ngoặt, Bùi Oanh đang định bước tiếp thì chợt nhìn thấy phía trước có một bóng người hiện ra.

Người đó dáng hình cao lớn, vừa đi qua ánh sáng từ hỏa lò chiếu lên, bóng đen kéo dài từ sau lưng ra phía trước, làm khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối.

Không thấy rõ dung mạo, nhưng chỉ dựa vào khí chất, vóc dáng, cùng ánh mắt đầy hiện diện khi nhìn qua, Bùi Oanh liền biết người đó là ai.

Bước chân của mỹ nhân khẽ dừng lại.

Nàng không đi tới, Hoắc Đình Sơn liền bước qua, hỏi: “Phu nhân sao lại ở đây?”

“Ra ngoài đi dạo một chút.” Bùi Oanh đáp bằng giọng bình thản.

Hoắc Đình Sơn gật đầu, giọng nói cũng bình thản không kém: “Đêm nay trăng sáng lắm.”

Bùi Oanh ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời một mảnh tối đen, không trăng cũng chẳng sao, nàng bất giác hơi nhíu mày, quay sang nhìn người bên cạnh.

Hiển nhiên hắn cũng nhận ra, khẽ ho một tiếng, “Vừa rồi có trăng tròn.”

Phu thê mỗi người một suy nghĩ, hiếm khi nhìn nhau không nói, bầu không khí bất chợt có chút kỳ quái.

Hai người quay lại trướng chính, Tân Cẩm đã đứng chờ bên ngoài, thấy bọn họ cuối cùng cũng về, muốn nói lại thôi.

Trước đó, nàng chỉ đi nấu một nồi nước gừng, vậy mà phu nhân lại biến mất không thấy tăm hơi. Nước gừng nguội rồi lại hâm nóng, hâm nóng rồi lại nguội, nghe nói đại tướng quân sớm đã về doanh nhưng cũng chẳng thấy đâu.

Chẳng lẽ phu nhân và đại tướng quân cùng nhau dạo chơi trong quân doanh?

Tân Cẩm trầm ngâm.

Bùi Oanh nhìn thấy bát nước gừng trên bàn còn tỏa hơi ấm, chợt nhớ ra nước gừng vẫn còn đấy, bèn nói: “Hoắc Đình Sơn, ngài uống bát nước gừng kia đi.”

Hoắc Đình Sơn một hơi uống hết bát nước gừng, hơi ấm chạy khắp cơ thể, khiến hắn thoải mái nheo mắt lại. “Giờ không còn sớm nữa, phu nhân cùng ta nghỉ ngơi thôi.”

Đèn trong trướng chính tắt đi, Bùi Oanh nằm xuống.

Giờ đã qua đầu xuân, ban đêm không còn lạnh buốt như trước. Bùi Oanh nghĩ rằng nàng không còn cần đến sự ấm áp từ lò sưởi nữa. Nhưng "lò sưởi" lại có ý khác.

Cánh tay dài của nam nhân vươn ra, thành thạo ôm lấy người bên cạnh vào lòng. Hương thơm dịu dàng mềm mại trong vòng tay, những cảm xúc bị đè nén ban ngày dần bộc phát.

Lửa nóng bừng lên, khó lòng kìm nén.

Nụ hôn rơi trên má nàng, rồi hắn lại khẽ hôn lên mi tâm của nàng. Đúng lúc đó, bắp chân hắn liền bị nàng đá nhẹ một cái.

“Nóng quá, ngài sang bên kia ngủ đi.” Bùi Oanh không thể không nhận ra sự khơi động trong hắn, liền nhắc nhở: “Hiện giờ trú trong quân doanh, không được làm càn.”

Hoắc Đình Sơn không động đậy, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ta nào có làm càn, chỉ là nghĩ mà thôi.”

Bùi Oanh: “…”

“Hay là phu nhân trò chuyện với ta chuyện khác.” Hoắc Đình Sơn khẽ thở dài: “Ta muốn biết về cuộc sống của phu nhân ở thời đại của nàng.”

Bùi Oanh nhẹ giọng đáp: “Cuộc sống rất bình thường, ngày thường thì dạy học, đến khi nghỉ lễ thì ở nhà nghỉ ngơi hoặc đi du ngoạn.”

Hoắc Đình Sơn nhớ nàng từng kể rằng khi ấy việc đi lại vô cùng thuận tiện, từ Nam chí Bắc chỉ mất vài canh giờ. “Là du ngoạn khắp trời Nam đất Bắc sao?”

Bùi Oanh gật đầu, sau đó lại nói: “Ở nơi ta có hai kỳ nghỉ dài vào mùa hè và mùa đông. Linh Linh giống ta, cũng thích đi du lịch. Mỗi khi đến kỳ nghỉ hè, ta đều đưa con bé ra ngoài chơi.”

Trong bóng đêm, Hoắc Đình Sơn nhướng cao đôi mày dài. “Phu nhân không mang theo người phu quân đã khuất của nàng sao?”

“Bệnh viện bận rộn lắm, hắn hầu như không có thời gian.” Bùi Oanh thật thà nói.

Hoắc Đình Sơn nhếch môi, lười biếng đáp: “Vậy thì hắn không bằng ta. Bình thường ta không quá bận rộn.”