“Cậu tên là Dương gì gì ấy nhỉ?” Bạch Hạo Vũ quay đầu ra sau hỏi.
“Dương Tiểu Nghiêu.”
“À ờ, phải rồi, Dương Tiểu Nghiêu. Làm quen chút nhé, tôi tên là Bạch Hạo Vũ.”
“Tôi đâu có hỏi tên cậu là gì.”
“Đều là bạn học cả, quen biết thêm một chút thì có chết ai đâu.” Bạch Hạo Vũ trơ mặt cười.
Dương Tiểu Nghiêu cũng không để tâm đến cậu ta, lại tiếp tục cắm cúi chép bài tập toán chưa làm xong từ tiết trước.
Bạch Hạo Vũ vẫn ngồi nguyên tại chỗ, lặng lẽ nhìn chằm chằm Dương Tiểu Nghiêu suốt một hồi lâu, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Không phải cậu bị tôi hút hồn rồi đó chứ?” Dương Tiểu Nghiêu hỏi dò cậu ta.
“Cũng có thể lắm, tôi thực sự thấy cậu rất đáng yêu.” Bạch Hạo Vũ vừa nói vừa trưng ra nụ cười trẻ thơ hồn nhiên vô số tội, hiển nhiên là định lừa phỉnh cô bạn học đơn thuần bàn dưới.
“Ngay cả khi cậu ton hót như vậy, tôi cũng sẽ không…”
“Hay là cậu làm bạn gái của tôi một ngày nhé?” Bạch Hạo Vũ nhìn Dương Tiểu Nghiêu, hai mắt chớp chớp liên tục.
“Chúng ta quen nhau đã nổi vài phút chưa vậy? Có ai theo đuổi con gái như cậu không? Thiếu thành ý quá đấy.”
“Không không, tôi không phải người tùy tiện đâu nhé,” Bạch Hạo Vũ mau miệng giải thích. “Chẳng qua là ban nãy chơi Nói thật hay Mạo hiểm với mấy thằng bạn cùng phòng, bị yêu cầu tỏ tình với một cô gái không quen biết. Tôi thì không muốn muối mặt đi tìm những bạn nữ khó tính kia. Cậu có vẻ hoạt bát dễ thương như vậy, chắc sẽ không giận chứ?”
“Nếu thế cậu phải bảo tôi trước, đừng có để người ta hiểu lầm,” Dương Tiểu Nghiêu quay mặt đi chỗ khác. “Mà tỏ tình thì cũng thôi đi, lại còn phải nói cái gì mà bạn gái một ngày làm gì chứ?”
“Tôi cảm giác một ngày không nhiều lắm.” Bạch Hạo Vũ ngượng nghịu gãi đầu gãi tai.
“Như thế là đã đủ nhiều rồi.” Dương Tiểu Nghiêu trông thấy vẻ mặt khôi hài của cậu ta, bất giác bật cười.
“Thế xin lỗi nha, hay để tôi mời cậu ăn que cay nhé?”
“Tôi không thích ăn que cay.” Dương Tiểu Nghiêu nhìn nam sinh trước mặt.
“Món khác cũng không sao, chỉ cần cậu đừng giận là được.” Bạch Hạo Vũ gật gật đầu.
“Nếu lễ vật đủ hậu hĩnh thì tôi sẽ xem xét tới việc tha thứ cho cậu.” Dương Tiểu Nghiêu nói, vờ tỏ ra ngạo mạn.
“Thế cậu nghĩ đi, nghĩ xong thì nói cho tôi.”
Bạch Hạo Vũ huýt sáo rồi quay lên bàn trên, nhưng chẳng bao lâu sau đã lại quay xuống dưới: “À, tôi có thể hỏi cậu thêm một chuyện nữa được không?”
“Chuyện gì vậy?” Dương Tiểu Nghiêu ngẩng đầu nhìn lên.
“Đợt thi tới đây chính là kiểm tra cuối kỳ rồi, cậu có thể kèm tôi học một chút được không?”
“Nhưng mà điểm tôi cũng đâu có cao.” Dương Tiểu Nghiêu cười khổ, nhìn xuống bài tập toán đang làm dở.
“Không sao cả, chẳng phải cậu xếp thứ mười mấy đó sao? Tôi còn xếp thứ bốn mấy cơ, tất nhiên thua xa cậu rồi. Hơn nữa nghe nói học kỳ sau thành tích cao thì sẽ được chọn chỗ ngồi trước, tôi không muốn phải ngồi mấy chỗ người ta chừa lại,” Bạch Hạo Vũ thở dài. “Cũng không mất nhiều thời gian đâu, khi nào cậu rảnh thì giúp tôi là được.”
Dương Tiểu Nghiêu gật đầu, nhìn Bạch Hạo Vũ đăm đăm rồi hỏi: “Có thù lao không?”
Bạch Hạo Vũ há to miệng, căng thẳng nói: “Sao tôi cứ cảm giác mối quan hệ giữa chúng ta không phải tình cảm bạn bè hồn nhiên trong sáng, mà là trao đổi lợi ích kinh doanh rẻ tiền ấy nhỉ.”
“Cậu nhận xét đúng đấy.” Dương Tiểu Nghiêu đắc ý nói.
Sau này, theo lời kể của Bạch Hạo Vũ, cậu ta đã phải mời Dương Tiểu Nghiêu đi ăn nguyên cả một cái combo gia đình ở Dico’s. Thời kỳ đó, gần một trăm tệ cũng đủ cho cậu ta xài suốt mấy ngày liền. Bạch Hạo Vũ đau xót hết hơn nửa tuần, nhưng đương nhiên là không dám kể lể niềm đau ấy trước mặt Dương Tiểu Nghiêu.
Còn cuộc trò chuyện giữa hai bọn họ hôm đó, đừng hỏi tại sao tôi lại biết. Bàn tôi lúc đấy cách họ không xa, những gì cần nghe thì đều nghe được cả.
Chứng kiến Dương Tiểu Nghiêu chuyện trò vui vẻ với một bạn nam khác, bất chợt tôi lại cảm giác khó chịu trong lòng. Từ khi đặt chân tới lớp học này, tôi đã luôn nghĩ người con trai duy nhất có thể gần gũi với em như vậy chỉ có mình tôi. Sự xuất hiện của Bạch Hạo Vũ khiến tôi có phần hoảng hốt.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, sự thân mật giữa hai người họ luôn khiến tôi buồn bực nhưng lại chẳng thể can dự gì vào. Điều duy nhất tôi làm được hiện giờ chỉ là cố gắng duy trì mối quan hệ bạn bè sẵn có với em.
“Lăng Tử Dương, có muốn chơi bóng chút không?” Cậu bạn cùng bàn Lâm Dụ hỏi tôi.
“Không muốn lắm.” Tôi vẫn còn đang phiền não.
“Đi đi, ra ngoài vận động một chút cho thoải mái tinh thần. Tôi thấy mấy hôm nay cậu cứ rầu rĩ làm sao ấy.”
Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Dụ: “Ừ, cũng được.”
Có lẽ chơi thể thao cũng là một cách giải tỏa hữu hiệu vào những lúc tâm trạng xuống dốc thế này.
Nhiều khi ông trời quả thực không chiều lòng người, vừa bước chân ra cửa đã gặp đúng cái kẻ mình không muốn gặp nhất. Khó khăn lắm tôi mới quyết tâm ra ngoài cho thư thái, không ngờ lại chạm mặt Bạch Hạo Vũ ở trên sân bóng rổ.
Bạch Hạo Vũ chơi ngay cạnh sân bên, đang cùng mấy cậu bạn lớp tôi đấu bóng với một lớp khác.
Tôi lẳng lặng đứng trên sân bóng quan sát cậu ta. Bạch Hạo Vũ có thể nói là một tuyển thủ cừ khôi. Dẫn bóng, chuyền bóng, dùng động tác giả qua mặt hậu vệ đối phương, rồi ngay sau đó là một cú lên rổ 2 điểm điệu nghệ. Động tác nào cũng thuần thục nhanh nhẹn.
Còn tôi chẳng qua chỉ là một đứa nửa mùa, hồi cấp hai khi nào hứng lên sẽ chơi cùng đám bạn một lúc. Cấp ba thì càng ít hơn. Trình độ của tôi tất nhiên không so được với những người luyện tập nghiêm túc chăm chỉ. Biểu hiện xuất sắc của Bạch Hạo Vũ trên sân thực sự khiến tôi có chút hâm mộ, thậm chí là ghen tức.
Tình địch đối đầu, không khí đương nhiên căng thẳng. Mặc dù Bạch Hạo Vũ chỉ là tình địch trong tưởng tượng của tôi, tôi cũng không muốn thấy cậu ta nổi bật hơn mình quá nhiều.
“Nhìn gì đó, cũng muốn đấu nguyên trận à?” Lâm Dụ bên cạnh vừa luyện ném rổ vừa cất giọng hỏi tôi.
“Không, chơi hết cả trận thì mệt lắm.” Tôi nhún vai, đi theo Lâm Dự gia nhập một đội bóng khác.
Chúng tôi chỉ có sáu người, đấu ba đối ba, tôi ở cùng đội với Lâm Dụ. Cơ thể tôi cũng không phải dạng cao to lực lưỡng, thường hay chơi ở vị trí hậu vệ. Lâm Dụ cao hơn tôi một chút, được lên trước làm tiền vệ.
Phía bên kia sân bóng, Bạch Hạo Vũ lại vừa ghi điểm, những người xung quanh vây xem đang vỗ tay nhiệt liệt.
Tôi đón được bóng, nhanh nhẹn vượt qua vạch 3 điểm. Một cậu bạn to lớn bên đội đối phương tức khắc chạy tới cản tôi. Tôi không đủ tự tin để ném bóng trong tình huống bị chặn cứng thế này nên chuyển sang nháy mắt ra hiệu cho Lâm Dụ, làm bộ rê bóng sang phải rồi lại lập tức chuyền qua bên trái. Lâm Dụ không có ai kèm nên dễ dàng bắt được bóng, nhanh chóng úp rổ. Đội tôi dẫn trước 2 điểm.
Trong lúc đang chơi hăng say, tôi bất chợt thấy Dương Tiểu Nghiêu đi về phía này. Hình như em đang trên đường từ căng tin về lớp.
Bỗng nhiên, trong đầu tôi lại nảy ra ảo tưởng phô diễn một chút trước mặt em. Trong khi Lâm Dụ đang bị đối thủ kiềm chế gắt gao, tôi ra hiệu để cậu ta chuyền bóng qua cho mình, muốn thử cú ném 3 điểm. Nhưng hai đứa tôi phối hợp lại không ăn ý. Cậu ta ném bóng hơi mạnh, tôi để trượt cú đầu tiên, phải chạy thêm hai bước bên ngoài vạch 3 điểm mới đón được quả bóng. Ngay lúc đó đội đối phương lại cử một người chạy tới kèm tôi. Mắt thấy cậu ta càng ngày càng gần, tôi do dự một chút rồi lập tức nhún xuống lấy đà, dùng hết sức bình sinh nhắm vào rổ từ khoảng cách siêu xa.
Có lẽ do tôi dùng sức quá nhiều nên bóng đi chệch hướng, đập mạnh vào bảng rổ rồi nảy sang bên cạnh.
Quả bóng bật về đúng hướng Dương Tiểu Nghiêu đang đi.
“Cẩn thận!” Tôi vừa hét vừa chạy vội về phía đó, nhưng khoảng cách quá xa, hiển nhiên tôi không chạy kịp.
Dương Tiểu Nghiêu nghe thấy tiếng tôi cũng quay đầu nhìn sang, quả bóng kia đã bay đến sát đầu em.
Ngay lúc đó, Bạch Hạo Vũ nhào tới trước mặt Dương Tiểu Nghiêu, định dùng tay bắt bóng nhưng lại trật. Quả bóng nện thẳng vào khóe mắt Bạch Hạo Vũ.
“Á!” Cậu ta đau đớn kêu lên.
Mọi người trên sân cũng lập tức dừng chơi, đồng loạt chạy về phía ấy.
“Cậu không sao chứ?” Dương Tiểu Nghiêu ngồi xuống hỏi Bạch Hạo Vũ lúc này đã đau đến khuỵu người.
“Xin lỗi xin lỗi, đều tại tôi ném mạnh quá.” Tôi cũng chạy tới cạnh cậu ta, cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng.
Mãi một hồi lâu, Bạch Hạo Vũ mới ngẩng được đầu lên: “Không sao, không có gì đâu.”
Cậu ta cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng hình như vết thương quá đau nên lại nhịn không được mà rên lên thành tiếng.
“Để tôi đưa cậu tới phòng y tế.” Cả tôi và Dương Tiểu Nghiêu cùng đồng thanh nói. Tôi nhìn em, cảm giác xấu hổ vô cùng.
Chỉ tại cái thói sĩ diện hão của tôi nên mọi chuyện mới thành ra như vậy.
Sau đó, chúng tôi cùng đỡ Bạch Hạo Vũ tới phòng y tế.
Khóe mắt của Bạch Hạo Vũ nơi bóng đập vào đã bị tụ huyết, chỗ đỏ chỗ xanh, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy rất đau.
Cô giáo trong phòng y tế vừa bôi thuốc vừa cằn nhằn sao cậu ta lại có thể bất cẩn đến vậy, suýt chút nữa là mù mắt rồi.
“Đều tại em không cẩn thận, đi tới gần sân bóng quá ạ. Nếu không cậu ấy cũng không thành ra như vậy.” Dương Tiểu Nghiêu lo lắng nhìn Bạch Hạo Vũ.
“Không sao không sao, cậu không có làm sai gì sai hết,” Bạch Hạo Vũ có vẻ vẫn muốn cố cười nhưng cười không nổi. “Chủ yếu là tại tôi trượt tay thôi, nếu trực tiếp dùng người chặn bóng thì đã không sao rồi.”
Nghe hai người bọn họ nói thế, kẻ đầu sỏ là tôi lại càng không thể ngóc đầu lên nổi.
“Sắp vào tiết rồi. Lăng Tử Dương, cậu đi xin phép hộ chúng tôi trước đi. Khi nào cậu ấy đỡ hơn một chút bọn tôi sẽ trở về sau.” Dương Tiểu Nghiêu quay đầu nói chuyện với tôi.
Tôi nhìn em, muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại bỗng dưng nghẹn ứ, không thể thốt nổi một lời. Cuối cùng, tôi cũng chỉ có thể gật đầu: “Được.”
Bước chân ra khỏi phòng y tế, tôi không ngừng mắng nhiếc bản thân.
“Bạch Hạo Vũ, xin lỗi nhé, đều là tôi hại cậu.” Dương Tiểu Nghiêu vẫn cảm giác áy náy trong lòng.
“Không sao không sao, chỉ cần cậu đồng ý trước kỳ thi phụ đạo môn toán giúp tôi, có đau chút cũng đáng mà.”
“Nhưng mà tôi học toán kém lắm,” Dương Tiểu Nghiêu khó xử nói. “Mà kỳ này lại chủ yếu học về hàm số. Chỉ riêng hàm logarit tôi đã chẳng hiểu gì rồi, nói gì đến những thứ khác.”
“Chuẩn luôn, tôi cũng thấy mấy cái hàm hiếc đấy khó hiểu chết đi được!” Bạch Hạo Vũ tìm được một bạn học đồng bệnh tương liên, không nén nổi kích động.
“Ngồi im, chưa xong đâu.” Cô giáo đang bôi thuốc cảnh cáo cậu ta.
“Vâng ạ.” Bạch Hạo Vũ ngoan ngoãn đáp.
Dương Tiểu Nghiêu bật cười thành tiếng.
Tôi vẫn còn đứng ở cửa phòng y tế một lúc lâu, sau đó mới lặng lẽ rời đi.
Chuyện ngày hôm đó, cả Dương Tiểu Nghiêu và Bạch Hạo Vũ đều không trách móc gì tôi. Dù vậy bản thân tôi vẫn biết tất cả mọi chuyện đều là do mình, cũng không khỏi tự trách suốt một thời gian dài. Nhưng mà, điều khiến tôi đau khổ nhất chính là, tôi đã tự tay đẩy em tới bên Bạch Hạo Vũ.
…
Tất nhiên tôi biết chuyện tôi bày trò thu hút sự chú ý của Dương Tiểu Nghiêu ngay từ đầu đã là tôi sai. Nhưng muốn tôi cứ vậy mà giương mắt nhìn em rời mình càng lúc càng xa, thì quả thực tôi không làm được.
Thế là sau khi học kỳ mới bắt đầu, tôi quyết định bắt tay vào hành động.
Đầu tháng ba, mưa phùn giăng mắc muôn nơi. Mặc dù không rơi nặng hạt, nhưng những cơn mưa đầu xuân vẫn luôn luẩn quẩn khí lạnh ngày đông.
Một hôm, khi đang rảo bước trên đường, bỗng nhiên tôi cảm giác có vài hạt mưa lạnh buốt rơi xuyên qua ô mà đáp thẳng trên mái đầu mình. Tôi ngẩng lên, trông thấy một vết rách trên đỉnh chiếc ô đã theo tôi suốt hai ba năm nay. Ngay cả nan ô cũng đã bị nước mưa làm cho hoen gỉ hết rồi, có lẽ cũng tại tôi có cái thói xấu không bao giờ biết đợi cho ô khô rồi mới cất. Lần này, tôi dựng ô trước cửa lớp học.
Trước giờ vào lớp, tôi lại lấy những bài toán hôm qua chưa hiểu hết ra làm lại một lần.
“Cậu chăm thế làm tôi sợ đấy.” Dương Tiểu Nghiêu bước tới, dừng lại bên cạnh bàn tôi.
“Sợ cái gì mà sợ? Tôi không làm được nên mới phải làm lại, thiên tài thật sự thì chỉ cần một lần là xong thôi.” Tôi ngừng bút, ngước mắt nhìn em.
Từ ngày không còn được ngồi cùng nhau, em càng lúc càng kiệm lời với tôi. Nhiều khi tôi còn phải giả bộ tình cờ đi ngang chỗ em để được ngồi xuống chuyện trò trong chốc lát.
“Tôi hỏi chút nè,” Dương Tiểu Nghiêu dùng ánh mắt chân thành nhìn tôi. “Con trai thích ô màu gì vậy?”
“Màu sắc không quan trọng lắm, xanh đen gì đều được. Bình thường tôi cũng không kén chọn, chỉ cần không phải mấy cái màu sặc sỡ quá là được rồi,” tôi gật đầu, nhìn em nghi hoặc. “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này? Định tặng ô cho ai sao?”
“Tôi không nói cho cậu biết đâu.” Dương Tiểu Nghiêu hếch mặt, vừa rời đi vừa khe khẽ ngâm nga trong miệng.
Trong thoáng chốc, tôi tự hỏi không biết có phải em đang muốn tặng cho tôi một chiếc ô mới hay không, dù sao ô của tôi cũng đã tả tơi đến vậy rồi. Nhưng nghĩ kỹ thì lại thấy chuyện này có chút xa vời. Dương Tiểu Nghiêu chắc chắn không phải kiểu con gái tâm tư tinh tế như vậy. Đến đồ đạc của mình còn quên tới quên lui, nói gì tới chuyện để ý được ô của tôi có còn lành lặn hay không. Nghĩ tới đây, lòng tôi bất giác chùng xuống, thậm chí còn có chút tiếc nuối.
Ba ngày sau, tôi nhìn thấy Dương Tiểu Nghiêu hai tay đưa một chiếc ô đóng gói vô cùng đẹp mắt cho người con trai trước mặt – Bạch Hạo Vũ.
Nếu nói tôi không cảm giác mất mát chút nào thì đúng là nói dối. Chỉ cần tưởng tượng đến sự thân thiết của Dương Tiểu Nghiêu và Bạch Hạo Vũ trong mấy tháng qua, tôi đã thấy không cam lòng.
Có vẻ như thầy giáo chủ nhiệm lớp tôi đã quên béng mất lời hứa hồi khai giảng là sẽ dùng thành tích thi cử của kỳ học trước làm cơ sở để cho học sinh tự chọn chỗ ngồi, bởi vậy tháng đầu tiên của học kỳ mới, tôi vẫn ngồi xa em. Nhưng cuối cùng sau kỳ thi tháng đầu tiên, chúng tôi cũng được tự do chọn chỗ theo thứ tự điểm thi từ cao xuống thấp.
Tôi thậm chí còn cố tình hỏi trước Bạch Hạo Vũ xem cậu ta muốn ngồi ở đâu, sau đó chọn đúng chỗ cậu ta nhắm được mà tranh ngồi trước. Một loạt hành động như vậy đương nhiên đã khiến Bạch Hạo Vũ cảnh giác. Sau đó cậu ta đã chọn ngồi chéo sau lưng tôi. Vị trí này xem như vẫn còn nằm trong sai số cho phép.
Sau khi đổi chỗ mấy ngày, tôi vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện cùng Bạch Hạo Vũ, chỉ có thể yên lặng ngồi đọc sách phía trên. Chỉ có điều, người không nhịn được trước cuối cùng lại là cậu ấy.
Sau khi kết thúc buổi học sáng ngày thứ ba, Bạch Hạo Vũ dùng bút chọc chọc vào lưng tôi.
“Trăm phương nghìn kế tìm cách ngồi gần tôi, không phải cậu lại có tư tưởng không an phận gì với tôi đấy chứ?”
Cậu ta chọc xong, tôi ngẩn người một lúc, ngẫm nghĩ xem nên dùng kiểu mặt gì để đối diện với sự nghi hoặc kia. Cuối cùng, tôi quay đầu, đáp trả bằng giọng điệu khinh thường: “Cậu thật sự nghĩ sẽ có khả năng đó à?” Tôi vừa nói, vừa ngạo mạn điều chỉnh nét mặt và tư thế ngồi.
Chắc tại cái dáng vẻ làm bộ làm tịch của tôi trông quá hài hước, Bạch Hạo Vũ vốn đang nghiêm túc cũng không nhịn được mà cười ha hả.
“Nếu không phải cậu có hứng thú với tôi thì sao cứ nhất định phải ngồi đây làm gì?”
“Để trông chừng cậu.” Tôi vừa nhìn Bạch Hạo Vũ chằm chằm, vừa chỉ tay vào mặt cậu ta.
Hiển nhiên Bạch Hạo Vũ đã bị tôi làm cho rối tinh rối mù. Cậu ta vò đầu suy nghĩ hết mấy tiết học, nhưng cuối cùng cũng chẳng hiểu nổi tôi có ý gì.
Từ đó trở đi, tôi và Bạch Hạo Vũ cũng được xem như là có qua lại. Vấn đề duy nhất chính là, Bạch Hạo Vũ là một kẻ rất có ma lực. Không thể không thừa nhận những thay đổi sau này trong tích cách của tôi phần lớn liên quan đến cậu ta. Ở cạnh Bạch Hạo Vũ lâu ngày, mục đích ban đầu của mình khi tiếp cận cậu ta là gì, dần dần tôi cũng quên bẵng mất.
Đến cuối năm nhất, mối quan hệ của tôi và Bạch Hạo Vũ đã tiến triển lên trên mức bạn bè cùng lớp thông thường. Tôi nhớ rõ một lần khi chúng tôi cùng nhau tới nhà ăn dùng bữa, cậu ta đã cất lời hỏi tôi:
“Lăng Tử Dương, có phải cậu thích Dương Tiểu Nghiêu không vậy?”
Nghe cậu ta hỏi, suýt chút nữa tôi đã phun hết thìa cơm trong mồm.
“Sao có thể có chuyện đấy được?” Tôi khịt mũi, tỏ vẻ khinh thường ra mặt.
“Có gì mà không được? Tôi trông có vẻ giống lắm.” Bạch Hạo Vũ vừa nói vừa chọc chọc cánh tay của tôi, thậm chí còn chả thèm che đậy vẻ hóng hớt hiển hiện trên từng nét mặt.
“Ăn đi, đừng có nói lung tung nữa.”
“Không thích thật à?” Bạch Hạo Vũ ngả ngớn hỏi.
“Không thích.” Tôi ra vẻ nghiêm túc đáp.
“Thế thì tốt rồi, dù sao tôi cũng cảm giác hình như Dương Tiểu Nghiêu có ý với tôi, nhân đà này mà phát triển thành quan hệ yêu đương cũng chẳng thiệt thòi gì nhỉ.”
“Bạch Hạo Vũ, cậu dám!”
“Ê ê ê, vậy mà còn cứng miệng bảo là không thích, lòi đuôi rồi chứ gì?” Bạch Hạo Vũ tỏ vẻ đắc thắng.
Tôi nuốt nước bọt: “Thích thì sao? Cậu quản được chắc?”
“Quản thì không quản được,” Bạch Hạo Vũ chuyển qua nói thầm bên tai tôi. “Không phải tôi tự luyến đâu, chút tâm tư đó của mấy bạn nữ thực ra tôi biết hết. Cậu nói xem, có phải hiện tại cậu ấy thực sự rất có cảm tình với tôi không?”
“Cậu có nhất thiết phải khoe đi khoe lại chuyện ấy trước mặt tôi không hả?” Tôi cảm giác hơi hơi bực bội trong lòng.
“Đừng nóng. Nghe giọng điệu của cậu, thế là thừa nhận rồi phải không?”
Tôi mặc kệ cậu ta, tiếp tục cúi mặt ăn cơm. Chuyện này, đương nhiên lòng tôi hiểu rất rõ ràng.
Bạch Hạo Vũ thấy tôi lặng thinh, lại tiếp tục huyên thuyên: “Có muốn tôi giúp cậu một tay không?”
“Giúp như thế nào?” Tôi hơi có chút hứng thú với đề nghị của cậu ta.
“Cậu xem, nhân lúc cậu ấy vẫn còn chưa thực sự thích tôi, tôi sẽ cố ý thờ ơ hờ hững, dập tắt hi vọng của người ta, sau đó tác hợp cho hai cậu. Việc này cứ thế là thành, chẳng phải sao?”
“Không được, làm như vậy là có lỗi với cô ấy lắm.”
“Nếu không làm thế, sau này người thương tâm chính là cậu đấy.” Bạch Hạo Vũ cố ý nhấn mạnh trước mặt tôi.
Tôi lặng lẽ suy nghĩ một lúc. Lời cậu ta nói, không phải là không có lý.
“Nếu cậu không thích cô ấy, sao ban đầu lại còn đong đưa làm gì?” Tôi nói, ẩn ẩn tức giận trong lòng.
“Tôi đã đong đưa gì đâu?”
“Cậu nói cô ấy đáng yêu…”
“…”
Bạch Hạo Vũ im lặng một hồi, rồi lại nói: “Nhưng mà tôi cảm thấy cậu ấy đáng yêu thật mà.”
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta.
“Thôi được rồi, cứ coi như tôi chưa nói gì đi.” Bạch Hạo Vũ nhún vai.
Tôi xúc thêm hai thìa cơm rồi mới đáp: “Vậy cảm ơn cậu.”
Khoảnh khắc đó, mục đích ban đầu của tôi khi giao du với Bạch Hạo Vũ hình như đã đạt đến rồi. Nhưng nguyện vọng đã hoàn thành, tôi lại không vui vẻ nổi.
Bởi vì, tôi thực sự quá ích kỷ.
Thời gian sau đó, tôi điên cuồng cắm đầu đọc “Súp gà cho tâm hồn” hòng trấn an mình, tự huyễn hoặc bản thân rằng tình yêu vốn chính là ích kỷ, là độc chiếm, là kiên định vào một mục tiêu duy nhất, là không cho phép người khác xen ngang.
Nhưng từ tận đáy lòng, tôi vẫn không thể tha thứ cho chính mình.
Cũng chính bởi chuyện này, trong một khoảng thời gian dài sau đó, tôi không dám đối diện với em.
…
Tháng chín, một năm học mới bắt đầu. Vào ngày đầu tiên sau khai giảng, thầy chủ nhiệm lớp tôi tuyên bố tiến hành một loạt cải cách nghe có vẻ đao to búa lớn, thay đổi tới gần một nửa ban cán bộ trong nhiệm kỳ mới gì gì đó. Tất nhiên, những tất cả những chuyện ấy đều chẳng mảy may liên quan gì tới tôi. Nếu nói có chút liên quan, thì đó chính là việc Lương Thuần được thăng chức làm ủy viên học tập. Khi tôi cố tình chọn chỗ để tiếp cận với Bạch Hạo Vũ, bạn cùng bàn của tôi chính là Lương Thuần. Bởi vậy, trong khoảng thời gian tiếp xúc với cậu ta, tôi cũng thuận tiện phát triển luôn quan hệ với Lương Thuần, như vậy sau này những lúc nộp thiếu bài tập thì cũng coi như là có chỗ chống lưng.
Buổi tối, thầy chủ nhiệm dùng nguyên một tiết tự học để nghiêm trang răn dạy chúng tôi, cái gì mà mới chỉ chớp mắt đã năm hai, chớp mắt sẽ sang năm ba, phải tranh thủ thời gian học hành, sau đó còn lôi sang một đống chuyện trên trời dưới bể khác nữa. Hình như sau hai tháng nghỉ hè không gặp mấy đứa học trò, thầy có rất nhiều điều để nói.
Tháng đầu tiên của học kỳ mới, Bạch Hạo Vũ luôn luôn thích lân la đến chỗ Lương Thuần hỏi bài. Phía bên Dương Tiểu Nghiêu thì ngược lại. Bạch Hạo Vũ không còn tìm em phụ giúp học hành, em cũng bởi vậy mà mất đi lý do tìm cậu ta trò chuyện. Tôi biết đây là Bạch Hạo Vũ đang tuân thủ lời hứa của mình, hơn nữa hiệu quả vô cùng rõ ràng. Tôi có chút vui mừng, nhưng cũng có chút áy náy trong tâm.
Lần đầu tiên đổi chỗ trong năm học mới là do thầy chủ nhiệm tự mình sắp xếp, tôi vừa vặn ngồi ngay cạnh Dương Tiểu Nghiêu, chỉ cách có một lối đi. Khi đó tôi đã nghĩ có phải đây chính là sự trừng phạt của ông trời hay không. Trước kia tôi luôn muốn ngồi cạnh em nhưng chưa từng được thỏa lòng, cứ vậy mà cách em càng ngày càng xa. Hiện giờ tôi bởi chột dạ mà né tránh em, niềm vui bất ngờ này lại bỗng chốc từ trên trời rớt thẳng xuống đầu, giống như muốn tôi đối mặt với sự trừng phạt tàn khốc nhất thế giới, muốn tôi không ngừng cắn rứt lương tâm. Tôi vẫn ngồi cạnh em mà nơm nớp lo sợ suốt một thời gian dài, mãi cho đến khi phát hiện thực ra em chẳng hề nghi ngờ sự lạnh nhạt của Bạch Hạo Vũ có phần nào đó liên quan tới tôi, tôi mới cảm giác hơi chút nhẹ nhõm trong lòng.
Những năm tôi học cấp ba, trò tiêu khiển được yêu thích nhất trong mọi lớp học chính là chuyền giấy. Đặc biệt là những cô cậu học trò cách nhau một lối đi nhỏ như tôi và Dương Tiểu Nghiêu, nói chuyện có chút khó khăn, chuyền giấy đương nhiên chính là phương thức liên lạc hữu hiệu số một.
Một lần, vào tiết tự học buổi tối, Dương Tiểu Nghiêu đột nhiên ném một mẩu giấy sang bên bàn tôi.
“Hỏi cậu một chuyện.”
“Nói đi.” Tôi vừa viết xong hai chữ này, liền gạch chữ “nói” đi để đổi lại thành: “Viết đi.”
Dương Tiểu Nghiêu mở tờ giấy ra, bật cười. Tôi thầm thỏa mãn vì trò đùa của mình đã có tác dụng với em.
“Cậu có thân với Bạch Hạo Vũ lắm không?”
“Cũng tính là thân.”
“Vậy cậu có biết mối quan hệ giữa cậu ấy và Lương Thuần là gì không?”
“Bạn bè bình thường thôi.” Khi tôi viết xuống mấy chữ này, cũng có chút do dự, không biết có nên kể chuyện Bạch Hạo Vũ thích Lương Thuần ra cho em biết hay không.
“Tôi hỏi cậu một chuyện khác nhé?”
“Hỏi đi.”
“Cậu đang thắc mắc tại sao tự dưng tôi lại đi hỏi việc này phải không?”
Tôi cảm thấy hơi khó hiểu: “Thế là tại sao?”
“Bởi vì có một bạn nữ nhờ tôi hỏi hộ mối quan hệ giữa Bạch Hạo Vũ và Lương Thuần.”
Tôi có chút dở khóc dở cười. Thực ra điều tôi thắc mắc không phải là điều em nghĩ. Nhưng mà bây giờ em lấp liếm thế này, tôi cũng có thể đoán được ít nhiều.
“Tôi cũng muốn hỏi cậu một chuyện.” Tôi ném trả lại mẩu giấy cho em.
“Cậu hỏi đi.”
“Có phải cậu thích Bạch Hạo Vũ không?” Sau khi viết xuống những lời này, lòng tôi rối bời. Đối diện với Dương Tiểu Nghiêu, chưa bao giờ tôi thẳng thắn. Sau một hồi suy nghĩ, tôi lại gạch những chữ kia đi, bôi đen toàn bộ.
“Tự dưng quên mất tiêu rồi.” Nhất thời không nghĩ ra được chuyện gì khác để hỏi, tôi đành phải cố ý giả ngu.
Dương Tiểu Nghiêu đáp lại bằng một cái mặt cười.
Tôi cười khổ một tiếng, cũng không viết thêm gì nữa.
Tuy rằng không hỏi thẳng ra miệng, nhưng trong lòng tôi đã biết rõ mười mươi. Nhưng mà, biết rồi thì sao cơ chứ? Cho dù là một lời chúc phúc hay một tiếng khuyên em từ bỏ, tôi đều chẳng thể nói được thành câu.
Ngày đó, sau giờ tự học, Bạch Hạo Vũ bảo tôi tự mình về ký túc xá trước, cậu ta còn có chuyện cần làm. Tôi cũng chẳng hỏi han gì nhiều, chỉ gật đầu đáp ứng. Hiện giờ tôi cũng chỉ muốn ở một mình mà thôi.
Tôi lặng lẽ lang thang trên con đường chạy dài bốn trăm mét quanh sân thể dục. Trong những lúc tâm tình không tốt, dạo bộ cũng là một biện pháp thả lỏng hữu ích. Bình thường ở đây thi thoảng vẫn có mấy cặp tình nhân lượn qua lượn lại, dù sao thì các thầy cô cũng chẳng thể quan sát được gì trong cái khu vực vừa rộng vừa tối om om thế này.
Nhưng mà hôm nay, tôi lại chỉ có một mình.
Tôi vốn nghĩ như vậy cũng hay, nhưng một lát sau lại có thêm người xuất hiện trên sân. Khi ấy tôi đang rảo bước tới gần phía bảng tin. Vừa nghe thấy tiếng nói, tôi đã vội vã núp vào sau bảng.
Về mặt lý thuyết, đây hiển nhiên là biểu hiện của cái mà người ta vẫn gọi là có tật giật mình. Tôi vốn đang ở trên sân một mình, ngay cả thầy hiệu trưởng cũng chẳng thể tìm ra được vấn đề gì để trách phạt tôi. Lý do duy nhất tôi cuống cuồng chạy trốn chính là, giọng nói kia, tôi cảm giác vô cùng thân thuộc.
“Bạch Hạo Vũ, xin lỗi vì muộn thế này mà còn gọi cậu tới đây.”
Chỉ một câu nói, tôi đã xác định được người đến là ai. Người nói đương nhiên là Dương Tiểu Nghiêu, còn đối phương hẳn là Bạch Hạo Vũ. Thảo nào cậu ta lại nói mình bận việc, thì ra là Dương Tiểu Nghiêu gọi đi. Tôi có chút lấn cấn trong lòng, nhưng sau khi nghe câu nói ấy, tôi lại càng không tiện ra ngoài chào hỏi hai người họ, chỉ có thể yên lặng tránh đi ở đằng sau bảng.
“Không sao. Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Hai người bọn họ vẫn đang thong thả bước đi. Nếu còn cứ bước tiếp, khả năng tôi sẽ không nghe được thêm gì nữa.
Dương Tiểu Nghiêu đột nhiên dừng bước, hỏi: “Có phải cậu ghét tôi không?”
Hình như Bạch Hạo Vũ có hơi giật mình, sau khi bình tĩnh lại vài giây mới lên tiếng đáp lời: “Sao có chuyện đó được.”
“Gần đây tôi cảm giác cậu luôn tìm cách tránh né tôi. Nếu là do tôi đã làm gì không phải, tôi xin lỗi cậu, có được không?”
Tức thì, trái tim tôi đau nhói. Tôi mới chính là kẻ đã làm điều không phải với hai người ấy.
Bạch Hạo Vũ thở dài: “Không phải tại cậu đâu, cậu không làm gì sai hết. Là tôi sai. Chuyện này có chút nguyên nhân tôi không tiện nói rõ, về sau cậu sẽ hiểu cả thôi.”
Tôi lén lút thò nửa đầu ra trộm nhìn về phía họ. Giữa bóng đêm mông lung, có vẻ như cả hai người đều không để ý đến tôi.
Dương Tiểu Nghiêu tiếp tục bước thêm hai bước, sau đó lại quay người đối diện với Bạch Hạo Vũ, đồng thời cũng hướng về phía bảng tin cách đó không xa. Tôi hoảng hốt rụt đầu về.
“Tôi có thể mạo muội hỏi cậu một chuyện được không?”
“Cậu nói đi.”
“Tôi muốn hỏi, cậu đã có bạn gái chưa?”
Dù không thấy gì rõ ràng, tôi cũng có thể tưởng tượng ra ánh mắt mong chờ của em khi nhìn Bạch Hạo Vũ.
“Vẫn chưa.” Bạch Hạo Vũ dường như đã đoán được gì đó, khi trả lời có hơi ngập ngừng.
“Vậy giờ cậu có muốn tìm bạn gái không?”
“À không, chuyện này hiện tại nói ở đây có vẻ không thích hợp lắm, hay là để…”
“Tôi thích cậu. Có thể thử hẹn hò với tôi được không?”
Dương Tiểu Nghiêu ngắt lời Bạch Hạo Vũ. Sau lời thổ lộ của em là một khoảng lặng tưởng chừng kéo dài vô tận.
Tuy rằng tôi đã sớm biết sẽ có cái ngày này, cũng đã cố gắng xoay xở hết mọi cách để ngăn không cho nó xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn là thất bại. Tôi biết rất khó có thể kìm nén tình cảm của một người, bản thân tôi cũng không ngoại lệ, nhưng tôi lại cứ nhất định liều mạng muốn ngăn trở em. Hiện giờ nên hối hận hay là thương đau, chính tôi cũng không rõ nữa.
Cả Bạch Hạo Vũ lẫn Dương Tiểu Nghiêu đều im lặng một hồi lâu, trong khi tôi cũng cố không cho tiếng nấc nghẹn ngào bật ra khỏi họng. Tôi không muốn hai người họ phát hiện ra mình vào chính lúc này.
Bạch Hạo Vũ hít sâu một hơi, giọng nói trở nên vô cùng nghiêm túc: “Xin lỗi, tôi đã thích người khác mất rồi.”
Ngay sau đó lại là một khoảng lặng khác.
“Là Lương Thuần phải không?” Nghe giọng em, hình như đang cắn môi mà hỏi.
“Ừ,” Bạch Hạo Vũ nhẹ giọng trả lời, còn không quên gật đầu xác nhận. “Tôi xin lỗi.”
Dương Tiểu Nghiêu cũng hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại thở dài, giọng nói đã trở nên run rẩy. “Là tôi quấy rầy hai người. Xin lỗi cậu.”
Em cố gắng kìm nước mắt, không muốn rơi lệ ngay trước mặt người con trai kia, chỉ đưa tay bịt miệng mà vội vã chạy đi. Bạch Hạo Vũ giơ tay, hình muốn nói thêm gì đó, nhưng rồi cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Sau khi Dương Tiểu Nghiêu đã chạy thật xa, cậu ta mới định quay bước rời đi. Đúng lúc này, tôi bước ra từ sau bảng tin. Hai đứa bốn mắt nhìn nhau.
“Lăng Tử Dương?”
Bạch Hạo Vũ dường như có chút hoảng loạn: “Cậu để tôi giải thích đã.”
Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu ấy đăm đăm.
“Cậu nghe thấy cả rồi à?” Bạch Hạo Vũ hỏi.
Tôi gật đầu, nước mắt không nén được, trào dâng trên hai hàng mi.
“Xin lỗi nhé, không phải tôi cố ý không nói cho cậu biết đâu.” Bạch Hạo Vũ bước tới gần tôi.
“Cậu đã sớm đoán được tình hình sẽ như thế này nên mới không nói gì có phải không? Chuyện này tôi hiểu, tôi không trách cậu.” Giọng nói của tôi đã nghẹn lại, vậy mà còn vờ vĩnh tỏ ra phóng khoáng rộng lượng.
Bạch Hạo Vũ gãi gãi đầu: “Cậu muốn khóc thì cứ khóc hẳn đi. Nhìn cậu như vậy tôi thấy khó chịu lắm.”
Tôi quay mặt về hướng khác, đầu óc lộn xộn mơ hồ. Hiện giờ ngoài chuyện của Dương Tiểu Nghiêu, tôi không thể nghĩ nổi, không thể lo nổi bất cứ điều gì khác. Tôi muốn khóc, nhưng lại không muốn cứ đứng đây mà khóc trước mặt Bạch Hạo Vũ, như vậy trông tôi sẽ càng thảm thương hơn rất nhiều.
“Nếu cậu thực sự cần khóc thì tôi cho mượn bờ vai chút nè.” Bạch Hạo Vũ cũng có vẻ lúng túng khó xử, thế là cậu ta quyết định ôm lấy tôi. Cậu ấy cao hơn tôi, ít nhất là cao hơn tới nửa cái đầu. Khi Bạch Hạo Vũ ôm tôi, tôi vừa vặn có thể gục đầu trên vai cậu ta.
“Khóc đi, khóc ra được sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
“Kể cả cậu có làm thế này thì cũng không thể bẻ cong tôi được đâu.”
Chút kiên cường cuối cùng sụp đổ, tôi bật khóc. Vốn dĩ người lúc này đang yên ổn trong vòng tay của Bạch Hạo Vũ phải là Dương Tiểu Nghiêu, vậy mà tôi lại cố tình hung bạo đẩy em ra. Xin lỗi Dương Tiểu Nghiêu, chỉ tại tôi ích kỷ nên em mới phải đau lòng đến thế. Xin lỗi Bạch Hạo Vũ, rõ ràng cậu vẫn nghĩ cho tôi, thế mà tôi còn khiến cậu khó xử như vậy. Xin lỗi chính tôi, cũng chỉ vì tôi không đủ khả năng khiến em để mắt nên mới tự biến mình thành cái bộ dạng khóc lóc thảm thương như bây giờ.
Tôi như một đứa con gái òa khóc nức nở, khóc cạn cả sĩ diện. Cũng chính bởi cái dáng vẻ này mà một thời gian dài sau đó, tôi không dám ngẩng đầu trước mặt Bạch Hạo Vũ.
Sáng hôm sau khi tới lớp, tôi vừa mới ngồi xuống thì em cũng đến. Sau một chút ngập ngừng, tôi cất tiếng chào em, em cũng miễn cưỡng mỉm cười đáp lại. Trong tình cảnh ngượng nghịu này, bầu không khí giữa hai chúng tôi cũng theo đó mà trở nên gượng gạo.
Dù sao tôi và Dương Tiểu Nghiêu cũng chỉ cách nhau một lối đi nhỏ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ thấy, từng chút khác lạ trong cách cư xử đều có thể dễ dàng bị đối phương nhìn thấu. Chỉ có điều, hình như em cũng chẳng có tâm tình lo lắng tới chuyện của tôi. Vừa đến lớp em đã ngồi lì trên bàn, cũng không hào hứng đi tìm các bạn học khác nói chuyện phiếm trong giờ giải lao như thường ngày nữa. So với em, sự mất tự nhiên của tôi vẫn khó phát hiện hơn nhiều.
Việc Dương Tiểu Nghiêu thất tình ít nhiều cũng có liên quan tới tôi, bởi vậy cả ngày tôi không dám hỏi han gì em cả. Lúc này, bỗng nhiên tôi lại nhớ đến một câu thơ của Bạch Cư Dị: Cùng là kẻ lưu lạc chốn chân trời, duyên gặp gỡ đâu cần quen biết. Về lý mà nói, hai con người đang thất hồn lạc phách đáng nhẽ ra nên cảm giác đồng bệnh tương liên, có thể cùng nhau chia sẻ nỗi niềm. Nhưng trên thực tế, việc hai đứa tôi không hẹn mà thất tình cùng một ngày quả thực là có hơi mỉa mai.
Càng mỉa mai hơn nữa là, tôi thậm chí còn không dám biểu lộ ra chút buồn khổ nào trước mặt em.
Năm thứ hai, độ khó của tất cả các bộ môn đều đồng loạt gia tăng, khối lượng kiến thức cũng càng ngày càng nhiều. Nếu học trên lớp xong không chịu tự giác làm thêm một số bài tập củng cố luyện rèn, chỉ mấy ngày sau chữ thầy lại giả thầy luôn cũng chẳng có gì là lạ.
Tiết tự học buổi tối, tôi vốn muốn lấy sách bài tập ra luyện thêm ít đề, nhưng mắt nhìn xuống bài mà đầu tôi lại chẳng thể nào tập trung nổi vào bài. Trong con mắt người ngoài, so với ngồi nghiền ngẫm kiến thức, có lẽ trông tôi giống như đang ngồi đần người nhìn sách thì đúng hơn.
Ngay giữa lúc tôi đang ngơ ngác nhìn đề, Dương Tiểu Nghiêu lại ném một mẩu giấy sang phía bàn tôi.
“Lăng Tử Dương, cậu có đang bận không?”
“Không bận.”
“Thật chứ?”
“Ừ, thật sự rảnh. Sao thế?”
“Muốn tìm người nói chuyện chút thôi.”
“Có tâm sự gì à?”
“Nhìn rõ vậy sao?”
Tôi ngừng lại, tự vấn bản thân. Có phải do tôi đã biết trước ngọn nguồn câu chuyện nên mới có thể dễ dàng nhận ra em đang không vui vẻ?
“Ừ. Cậu có chuyện gì thì cứ nói, tôi sẵn sàng lắng nghe.”
Trong khoảnh khắc viết ra những lời này, tôi lập tức cảm thấy mình đúng là dối trá. Thậm chí tôi còn thấp thỏm lo âu, sợ cái mũi của mình sẽ dài ra giống Pinocchio hoặc cái mặt tôi sẽ biểu hiện khác thường gì đó, khiến người ta chỉ liếc mắt cũng có thể nhận ra tôi đang nói dối. Lương tâm tôi bắt đầu quặn thắt, y hệt một quả trứng bị rán cháy xèo xèo trên chảo hay một nồi thuốc bắc đun sôi sùng sục vậy, khó chịu vô cùng.
Dương Tiểu Nghiêu không hề để ý tới sự khác lạ của tôi, chuyện này khiến tôi cảm giác vừa nhẹ nhõm lại vừa mất mát. Ít nhất, điều đó cũng chứng minh em không hề để tâm tới tôi như tôi vẫn hằng tưởng tượng, cho dù chỉ là với tư cách bạn bè.
“Tôi thất tình rồi. Hôm qua bày tỏ với một bạn nam, bị người ta từ chối.”
Nhìn những nét chữ mảnh mai thanh tú của em trên nền giấy trắng, tôi cảm giác như có hàng trăm con dao đâm thẳng vào ngực mình. Người con gái tôi thương hết lần này tới lần khác khiến trái tim tôi rỉ máu, vậy mà em lại hồn nhiên không hề hay biết, còn tôi thì vẫn cứ giả vờ ngây ngốc như chưa từng có gì xảy ra.
Yêu thầm một người, có lẽ chính là chuyện đau thương nhất thế gian này.
“Nhất định là do cậu ta không có mắt.” Tôi viết trên tờ giấy.
“Là tôi không đủ tốt, không thể làm cho cậu ấy thích mình.” Trong ánh mắt em tràn ngập cô đơn.
“Cậu tốt, rất tốt là đằng khác. Vừa xinh đẹp vừa tốt bụng. Quan trọng nhất là, cậu giống như ánh mặt trời buổi sớm vậy, luôn luôn có thể sưởi ấm trái tim người khác.”
Đúng vậy, Dương Tiểu Nghiêu, em thực sự rất tốt. Cho dù cả thế giới này có nghĩ xấu về em, ở trong lòng tôi, em vẫn là tốt nhất.
“Cám ơn cậu đã an ủi tôi.” Dương Tiểu Nghiêu đáp lời, còn vẽ thêm một cái mặt cười bên dưới.
“Đây không phải an ủi, đây là tôi đang nói thật. Cậu đáng yêu như vậy, nhất định sẽ có người thật lòng theo đuổi cậu.”
“Tiếc là không có.”
Có, có một người con trai thích em, muốn đuổi theo từng bước chân của em, giờ phút này đang ở ngay cạnh em.
“Thất tình cũng đâu phải chuyện to tát gì, tôi thấy nhất định là tên kia không xứng với cậu.” Bạch Hạo Vũ đúng là không xứng với Dương Tiểu Nghiêu, tôi vẫn luôn nghĩ thế.
“Cậu biết đó là ai sao?”
“Không biết.”
Hay lắm, tôi lại nói dối thêm lần nữa.
“Thế mà cứ nói như đúng rồi í.”
Khi viết xuống mấy chữ này, tôi thấy em nhoẻn cười. Nụ cười ấy khiến tôi bỗng nhiên cảm thấy cho dù sự dối trá của tôi có bị ông trời trừng trị ngay vào lúc này thì cũng hoàn toàn đáng giá.
Dương Tiểu Nghiêu, em không biết bản thân mình tốt đến thế nào đâu. Em tốt tới mức bao nhiêu năm qua tôi vẫn chỉ dám đứng nhìn em, tôi vẫn luôn cho rằng em xứng đáng với một người con trai tốt nhất trên thế gian này.
“Cảm ơn cậu đã an ủi tôi, nhưng bị từ chối thì vẫn cứ là bị từ chối thôi.”
“Những lời tôi nói đều là thật lòng. Tôi biết cảm giác thất tình thực sự chẳng dễ chịu gì, nhưng nếu đối phương không thích cậu, cậu cũng đâu thể làm gì được.”
“Vậy cậu cảm thấy tôi nên từ bỏ sao?”
“Đứng từ góc độ một người ngoài như tôi mà nói thì đương nhiên từ bỏ vẫn hơn, tiếp tục theo đuổi ai đó sau khi đã bị họ từ chối là cả một con đường dài đau đớn. Nhưng nếu cậu nhất định vẫn muốn kiên trì, tôi cũng sẽ luôn luôn đứng về phía cậu.”
“Nếu người ta đã thích một bạn nữ khác rồi, tôi có nên kiên trì nữa không?”
“Thế bản thân cậu có muốn từ bỏ không?”
Dương Tiểu Nghiêu không trả lời nữa, tôi cũng không muốn khiến em khó xử. Tôi viết lên một mẩu giấy khác, ném sang bàn em: “Chắc quá nửa là không muốn phải không? Tôi cũng vậy.”
“Nhưng mà cho dù bây giờ có bỏ cuộc, chúng tôi cũng chẳng còn cơ hội làm bạn nữa rồi. Tôi đã tự tay đâm thủng tờ vách mỏng kia, giờ đã chẳng thể quay trở về như ban đầu được nữa.”
“Không sao đâu, sẽ trở về được.”
“Cám ơn cậu đã an ủi nha.”
“Tôi không phải đang an ủi, tôi thực sự cảm thấy cậu rất tốt. Cậu chỉ cần là chính mình là được, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.”
“Lăng Tử Dương, cậu đúng là tốt bụng thật đấy. Tôi hiếm khi gặp được người con trai nào có thể kiên nhẫn nghe tôi lải nhải như thế lắm.”
Khi Dương Tiểu Nghiêu viết xuống những dòng này, em đưa tay lau lau khóe mắt.
“Thực ra tôi không tốt như cậu nghĩ đâu.”
“Cậu rất tốt, tôi cũng nói thật lòng mà.”
Tôi nhếch môi cười, trong lòng hỗn loạn rối bời. Khi cất tờ giấy vào ngăn kéo, tôi đã cho rằng cuộc đối thoại của hai đứa hẳn sẽ kết thúc ở đây. Nhưng một lúc sau, Dương Tiểu Nghiêu lại ném sang cho tôi một mẩu giấy khác. Tôi vốn tưởng em muốn kể thêm về Bạch Hạo Vũ, nhưng dòng chữ kia lại chỉ đề cập đến em và tôi:
“Nếu chúng ta có thể làm bạn cả đời thì tốt nhỉ, tôi sẽ luôn có người sẵn sàng nghe mình trò chuyện.”
Tôi cắn môi. Cả đời này chỉ làm bạn bè thôi sao? Nhưng tôi lại không muốn cùng em làm bạn cả đời. Tôi không đủ can đảm để viết những lời này lên giấy, chỉ ngắn gọn đáp: “Mong là vậy.”
Tiết tự học buổi tối ngày hôm đó, đến một bài tôi cũng không làm được, cả đầu chỉ toàn hình bóng em. Nghĩ đến những giọt nước mắt của Dương Tiểu Nghiêu, tôi lại không kiềm được lòng mình mà muốn vì em làm điều gì đó.
Sau khi tan học, nhân lúc cùng Bạch Hạo Vũ quay về ký túc xá, tôi kéo cậu ta đi đường vòng đến một nơi vắng vẻ ít người.
“Tôi nói thẳng nhé Hạo Vũ, sau này có thể đối tốt với Dương Tiểu Nghiêu chút không?”
“Hả? Cậu nói gì cơ?” Bạch Hạo Vũ tròn mắt nhìn tôi.
“Tôi nói là sau này hãy trở lại làm bạn tốt của Dương Tiểu Nghiêu, đối xử tử tế với cô ấy một chút.”
“Tôi bảo này Lăng Tử Dương, có phải cậu ấm đầu rồi không?”
Bạch Hạo Vũ vừa nói vừa đưa tay lên sờ trán tôi. Tôi gạt phăng tay cậu ta ra.
“Tôi nói thật đó.”
“Không phải đang khích tướng?”
“Không phải.” Tôi nghiêm túc đưa mắt nhìn Bạch Hạo Vũ.
Bạch Hạo Vũ thở dài: “Thật ra tôi cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao cũng đâu phải tôi không ưa cậu ấy. Chỉ là tôi không hiểu, bây giờ chúng tôi vừa phân rõ ranh giới với nhau, sao cậu lại muốn lãng phí một cơ hội tốt như thế này?”
“Tôi không muốn thấy cô ấy buồn.”
“Nếu tôi làm vậy, người buồn chẳng phải sẽ là cậu sao?” Bạch Hạo Vũ vỗ vỗ vai tôi. “Tuy rằng tôi chả phải mấy cao thủ lão làng gì trong việc yêu đương, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý chuyện tay ba đương nhiên có người chịu thiệt. Chẳng nhẽ cậu không thấy mình nên tận dụng thời cơ tốt đẹp này, an ủi cậu ấy thật nhiều, ở bên cậu ấy thật nhiều, sau đó tìm cách làm cho người ta thích mình sao?”
“Đó là chuyện khác.”
Tôi đã hạ quyết tâm, nhất định phải làm như vậy. Chỉ là, bản thân tôi cũng chẳng rõ, hiện giờ mất bò mới lo làm chuồng thì liệu có được bao nhiêu kết quả?
“Được rồi, tùy cậu thôi. Nhưng mà nhớ là cuối cùng, người đau khổ buồn bã cũng chỉ còn mình cậu thôi đó.”
“Ít đi một người đau khổ chẳng phải vẫn tốt hơn sao?”
“Sao cậu cứ nhất định phải ngốc vậy cơ chứ?” Bạch Hạo Vũ lại thở dài.
Tôi cũng chỉ ậm ừ một tiếng, không bình luận thêm gì nữa.
Đương nhiên tôi hiểu Bạch Hạo Vũ cũng đang muốn tốt cho tôi, lại càng hiểu rõ kết quả cuối cùng sẽ là mình mình đau đớn. Phải, tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn làm vậy.
Cố chấp đến thế, cũng chỉ vì Dương Tiểu Nghiêu đã nói rằng tôi tốt bụng.
Bẵng đi một thời gian, Dương Tiểu Nghiêu đã dần dần lại khôi phục được tính cách phóng khoáng vui vẻ trước kia. Tuy rằng hai người họ không được thân thiết như hồi năm nhất, nhưng Bạch Hạo Vũ cũng không còn cố tình tránh mặt em nữa, Dương Tiểu Nghiêu cũng an tâm hơn nhiều. Tất nhiên, lý do tôi biết được tất cả những chuyện này vẫn là do em chuyền giấy tâm sự với tôi. Những lúc như vậy, tôi lại cảm thấy bản thân mình giống hệt “kẻ cô đơn” Hikigaya Hachiman trong bộ light novel “Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm”. Cả tôi và cậu ta đều hi sinh nhiều như vậy, nhưng cuối cùng những gì nhận lại chỉ là bi thương chồng chất bi thương.
Điều an ủi duy nhất chính là, mặc dù hết thảy những gì tôi làm đều vô dụng với bản thân tôi, nhưng ít nhất nó cũng còn ý nghĩa.